Không biết tại sao, hôm nay Âu Dương Thần Tu cứ cảm thấy bất an, vừa ra khỏi phân gia, trong lòng liền nổi lên một cảm xúc khó hiểu.

Cũng bởi vì thế cho nên từ khi đi Anh về hắn không hề mang theo vệ sĩ, toàn bộ đều lưu lại biệt thự bảo hộ Âu Dương Ngoạt, chẳng những vậy mà còn phải đem nhất cử nhất động của cậu báo cho hắn. Mặc dù làm vậy rất buồn cười, nhưng hắn lại thấy tâm tình bình ổn hơn rất nhiều.

Đến phân gia, một mình hắn và cha Âu Dương Sóc ở trong thư phòng nói chuyện, sau khi hiểu rõ ý tứ của ông, Âu Dương Thần Tu biết Âu Dương Sóc có thể qua cửa này.

Như vậy cũng tốt, chuyện này sớm giải quyết hắn mới có thời gian bồi bảo bối.

Phân gia đã không còn chuyện của mình, Âu Dương Thần Tu không chút trì hoãn trở về. Không hiểu tại sao, trong đầu hắn luôn có một thanh âm thúc giục, nhanh về, nhanh về…

Phân phó tài xế chạy nhanh lên, mắt thấy còn khoảng mười phút nữa là có thể về đến nhà thì xe bọn họ nửa đường dừng lại. Phía trước là một loạt đủ các loại xe, xếp thành hàng dài trên quốc lộ.

Rất hiển nhiên đây là kẹt xe, nhìn cục diện này không biết đã kẹt bao lâu, cả quốc lộ đều là kèn ô tô.

Cảm xúc bất an lại quay lại, hắn muốn nhanh về nhà, muốn gặp bảo bối, nhưng nhìn tình hình này trong lòng Âu Dương Thần Tu một trận lo lắng. Tâm thần không yên và lo âu nhiễu loạn suy nghĩ của hắn. Âu Dương Thần Tu lúc thì nhắm mắt lúc thì mở mắt, lúc thì lấy điện thoại ra xem, lúc thì nhìn những chiếc xe không nhúc nhích bên ngoài cửa sổ.

Lúc này hắn lại vươn tay vào túi áo sờ soạn, nhưng lấy ra không phải di động mà là thuốc lá. Kỳ thật Âu Dương Thần Tu rất ít khi hút thuốc, cho dù là ra ngoài hay ở nhà. Hút một hơi thật sâu, sương khói dày đặc lập tức tản ra bốn phía và cũng tiêu tan cực nhanh.

Không bao lâu, điện thoại của hắn vang lên, Âu Dương Thần Tu nhanh chóng tiếp điện thoại.

“Thiếu gia, tiểu thiếu gia và Tề tiên sinh ra ngoài.” Người gọi đến hiển nhiên là một trong những vệ sĩ Âu Dương Thần Tu an bài ở nhà bảo hộ Âu Dương Ngoạt.

“Chỉ có hai người bọn họ? Ngoạt nhi không mang vệ sĩ theo sao?”

“Không, An Húc Nhiên đi theo bên cạnh tiểu thiếu gia, còn ba người chúng ta tuy cũng đi theo nhưng giữ khoảng cách.”

Coi như biết nghe lời! Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Âu Dương Thần Tu yên tâm không ít. “Ba người không đủ, ngươi gọi thêm người đi theo đi. Nhớ kỹ, nếu không có chuyện gì xảy ra thì không cần đi quá gần Ngoạt nhi!”

“Đã hiểu!”

Nghe xong điện thoại không bao lâu thì chiếc xe phía trước từ từ di chuyển, cuối cùng đường cũng thông…

* * * * * *

Nhắc tới Tân Túc Nhật Bản, trong đầu người ta liền nghĩ ngay tới hình ảnh xe cộ tấp nập, rồi các câu lạc bộ đêm…toàn là những cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Kỳ thật ban ngày ở Tân Túc cũng rất náo nhiệt, đường phố, cửa hàng, quảng trường…người đến người đi náo nhiệt không kém gì ban đêm. monganhlau.wordpress.com

Theo yêu cầu Âu Dương Thần Tu, hôm nay Âu Dương Ngoạt ra ngoài ngoại trừ An Húc Nhiên còn có ba vệ sĩ. Thứ nhất, quả thật là vì lời dặn dò của Âu Dương Thần Tu. Thứ hai, là vì an toàn Hà Tề.

Tuy hôm nay Âu Dương Sóc đàm phán với cha hắn, nhưng chuyện này cũng không đại biểu cho việc lão nhân nhà hắn sẽ lập tức thu hồi mệnh lệnh đã ra trước đó. Vì để đảm bảo, tuyệt đối phải mang theo vệ sĩ Bổn gia.

Âu Dương Ngoạt phân phó An Húc Nhiên đi theo bên cạnh hai người bọn họ, còn ba người kia thì cách bọn họ khá xa.

“Tiểu thiếu gia, thiếu gia gọi điện thoại đến.” Âu Dương Ngoạt có một thói quen, đó là không thích mang theo di động, cho nên Âu Dương Thần Tu đành phải gọi cho An Húc Nhiên.

“Hắn về rồi?” Âu Dương Ngoạt nói xong liền đi đến một cửa hàng bán trò chơi, Hà Tề thì đi theo phía sau cậu.

“Vâng, thiếu gia đã về đến nhà.”

Tiếp nhận điện thoại từ tay An Húc Nhiên, Âu Dương Ngoạt nói: “Nhanh như vậy đã về? Ta nghĩ đến tối ngươi mới về chứ.”

“Ha hả, đã không còn chuyện của ta cho nên ta về trước. Bất quá, ta nghĩ Âu Dương Sóc hôm nay có thể sẽ phải ở lại đến tối. Bảo bối chơi vui không? Có cần ta đến đó với ngươi không?”

Âu Dương Ngoạt nhìn đồng hồ rồi trả lời: “Không cần! Ngươi cứ ở nhà chờ ta đi, ta sẽ về trước bữa tối!”

“Hảo, ta ở nhà chờ ngươi! Bảo bối!”

“Ừ! Hảo!” Cúp máy, Âu Dương Ngoạt trả điện thoại lại cho An Húc Nhiên.

“Ngoạt thiếu gia, người gọi điện thoại kêu cậu đến Tân Túc đâu?” Tuy rằng không biết người này có phải chính là kẻ thần bí kêu hắn lừa Âu Dương Ngoạt đến đây không, nhưng Hà Tề vẫn muốn gặp mặt.

“Không biết, có lẽ đang ở đâu đó!” Âu Dương Ngoạt nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, tuyệt không nghĩ đến khả năng mình bị lừa.

“…” Âu Dương Ngoạt trả lời như thế khiến Hà Tề không biết nên tiếp tục hỏi cái gì, mà nhiệm vụ quan trọng bây giờ là dựa theo kế hoạch lừa Âu Dương Ngoạt đến nơi người kia căn dặn. “Ở đây có đường dành riêng cho người đi bộ không? Tôi muốn đến đó xem một chút.” Hà Tề dời đề tài.

“Chắc là có, chúng ta qua bên kia xem thử xem!”

Bọn họ đi tới đường dàng riêng cho người đi bộ, không thể không nói vận khí Hà Tề cực kỳ tốt. Bởi vì hôm nay sân khấu lộ thiên K tái hoạt động, đường dành riêng cho người đi bộ vốn nhiều người giờ lại càng thêm chật kín. Theo kế hoạch, Hà Tề dẫn Âu Dương Ngoạt xuyên qua biển người, và mục đích chỉ có một — cắt đuôi ba vệ sĩ phía sau.

Ba vệ sĩ cách khá xa Âu Dương Ngoạt, tuy nhiên muốn cắt đuôi bọn họ không phải chuyện dễ dàng. Nhưng hôm nay không giống bình thường, bởi vì người quá đông, cho nên chỉ ba mươi phút sau, ba vệ sĩ đánh mất mục tiêu.

Chuyện này đối với Âu Dương Ngoạt mà nói cũng không có gì nghiêm trọng, cậu đồng ý mang theo vệ sĩ chỉ là vì đã đáp ứng yêu cầu Âu Dương Thần Tu. Nhưng đối với vệ sĩ thì khác, bọn họ làm mất dấu Âu Dương Ngoạt, chuyện này nếu để Âu Dương Thần Tu biết thì nhất định sẽ bị xử phạt. Hơn nữa, nếu trong khoảng thời gian này Âu Dương Ngoạt xảy ra chuyện gì…bọn họ căn bản không dám nghĩ đến hậu quả.

monganhlau.wordpress.com

Khi Hà Tề đem An Húc Nhiên làm mục tiêu kế tiếp, đột nhiên một đoàn người giống như biết suy nghĩ của hắn lập tức chạy về phía này. Trong nháy mắt đó, Hà Tề theo phản xạ giữ chặt tay Âu Dương Ngoạt, và ngay sau đó An Húc Nhiên cũng bị tách ra.

“An Húc Nhiên đâu? Không theo kịp sao?” Âu Dương Ngoạt nhìn xung quanh, nhưng nhìn đến đâu cũng toàn là người xa lạ.

“Không biết, có lẽ là vậy.” Hà Tề trả lời.

“…” Từ trong biển người này tìm một người là chuyện không có khả năng. “Thôi, lát nữa chúng ta tự gọi taxi về vậy.”

“Được! Ngoạt thiếu gia, chúng ta đi qua bên kia xem đi!”

Mỗi một đề nghị của Hà Tề đều là đưa Âu Dương Ngoạt đến gần nơi nguy hiểm.

Hai người từ từ ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ, cũng từ từ đi đến nơi kẻ thần bí chỉ định.

Nơi này là lối ra đường dành riêng cho người đi bộ. Phía sau hai người là công ty bách hóa, phía trước là đường quốc lộ, bên kia quốc lộ là một tòa thương nghiệp, bên trái là ngã tư, bên phải là ngân hàng.

Vốn nghĩ ra khỏi đường dành riêng cho người đi bộ thì người sẽ giảm bớt, nhưng vì công ty bách hóa phía sau đang tổ chức bán hàng giảm giá cho nên người tới mua hàng rất đông. Trong đó đa phần là phụ nữ, bọn họ tốp năm tốp ba, xô đẩy ồn ào.

Nhìn bóng dáng Âu Dương Ngoạt đi phía trước, tim Hà Tề bắt đầu đập gia tốc. Hắn một lần lại một lần tưởng tượng đến tình cảnh Âu Dương Ngoạt bị mình đẩy ra đường, một lần lại một lần vươn tay ra rồi lại run rẩy rút tay về.

Không! Tuy rằng đã quyết định, nhưng hắn lại không ra tay được, bây giờ hắn mới biết hắn không có cách nào đẩy Âu Dương Ngoạt ra đường.

“Ngoạt thiếu gia?” Âu Dương Ngoạt đột nhiên dừng bước làm Hà Tề mãi lo suy nghĩ thiếu chút nữa đụng vào lưng cậu.

Dừng lại chờ đèn xanh, Âu Dương Ngoạt hỏi: “Vừa rồi anh muốn làm gì sau lưng tôi?”

Hà Tề trong lòng lộp bộp, tim lập tức đập bùm bùm. Bị đôi mắt xanh thẫm của Âu Dương Ngoạt nhìn thẳng khiến Hà Tề có cảm giác hít thở không thông. “Ngoạt…Ngoạt thiếu gia, cậ…cậu nói gì tôi không hiểu.”

Kỳ thật con người cũng giống như động vật, có năng lực cảm nhận nguy hiểm, chỉ là bọn họ đứng trên tất cả, cuộc sống sinh hoạt quá bình yên làm loại năng lực này dần dần mất đi. Nhưng người sống trong thế giới hắc ám thì khác, bởi vì bọn họ phải sống trong trường kỳ nguy hiểm nên năng lực này chẳng những không mất đi mà càng ngày càng nhạy bén.

“Thật xin lỗi, tôi thật sự không muốn.”

“Với loại người tay trói gà không chặt như ngươi thì căn bản không thể làm gì được ta, trừ phi là thâm cừu đại hận che mất lý trí ngươi mới có thể ra tay. Bất quá, ta mới tới đây không lâu, cũng không làm chuyện gì không nên làm, cho nên ta nghĩ ngươi bị người sai khiến…hoặc là nói…” Âu Dương Ngoạt cố ý kéo dài thanh âm, sau đó cao thấp đánh giá Hà Tề: “Hoặc là nói anh bị uy hiếp?”

“Cậu…cậu làm sao biết?” Bị Âu Dương Ngoạt nói trúng tâm sự, Hà Tề kích động đến ngay cả xưng hô với Âu Dương Ngoạt cũng quên. mong

anhlau.wordpress.com

“Hừ! Cái này đơn giản! Với bộ dáng yếu đuối của ngươi không bị người xấu uy hiếp mới là lạ!”

“Cậu..tôi…” Những lời này của Âu Dương Ngoạt giống như một cây kim đâm thẳng vào người Hà Tề.

Âu Dương Ngoạt bày ra bộ mặt như bị huỵch nợ, khoát khoát tay. “Thôi, đèn xanh rồi, chúng ta đi thôi. Có chuyện gì lát nữa nói tiếp, hơn nữa tôi cũng có chuyện muốn hỏi anh, đến lúc đó thành thật nói hết ra cho tôi!”

Hà Tề gật gật đầu. Đúng rồi! Chỗ này không nên ở lâu. “Chúng ta…” nhanh rời khỏi nơi này!

“Ta biết ngươi sẽ làm hư chuyện!” Lúc này, một thanh âm đột ngột vang lên sau lưng Hà Tề, tiếp đó, phần eo cảm giác như bị kim đâm, cổ họng Hà Tề cũng lập tức không thể phát ra âm thanh.

Đi được vài bước thì phát hiện Hà Tề không đi theo, Âu Dương Ngoạt quay đầu lại, thấy hắn còn đứng tại chỗ, miệng mở ra hợp lại như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh. Vẻ mặt vừa thống khổ vừa kích động, bởi vì cảm xúc kịch liệt mà đôi mắt bắt đầu ướt át.

“Này, anh làm sao vậy?”

Toàn thân Hà Tề xụi lơ không có chút khí lực, hắn há miệng lại không phát ra âm thanh. Thấy Âu Dương Ngoạt quay đầu lại hắn sốt ruột không chịu được, nước mắt cũng mạnh mẽ rơi xuống.

Âu Dương Ngoạt! Đi nhanh đi! Đi nhanh đi! Đừng quay lại! Van cầu ngươi, đi đi! Thần linh, van cầu người, giúp đứa trẻ tốt bụng này đi…

Đáng tiếc thần linh không đáp lại lời cầu nguyện của Hà Tề, lúc này, hai chiếc xe màu đen gần đó đột nhiên lấy tốc độ cao vọt lại đây. Tốc độ xe cực nhanh, lập tức ‘ầm’ một tiếng va chạm thật lớn vang lên giữa quốc lộ.

Khônggggg!!!

Âu Dương Ngoạt cảm giác mình bay lên, hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy chính là Hà Tề rơi lệ đầy mặt.

“Bảo bối chơi vui không? Có cần ta đến đó với ngươi không?”

“Không cần! Ngươi cứ ở nhà chờ ta đi, ta sẽ về trước bữa tối!” Lúc nói những lời này, Âu Dương Ngoạt thật không ngờ hôm nay cậu không về được.

“Hảo, ta ở nhà chờ ngươi! Bảo bối!” Mà Âu Dương Thần Tu cũng không biết, cái hắn chờ lại chính là tin dữ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play