Khi Âu Dương Thần Tu mơ mơ màng màng thức dậy thì bị cánh tay nặng trĩu làm thanh tỉnh. Hắn lập tức mở to mắt nhìn, ánh vào mi mắt chính là đỉnh đầu của con trai bảo bối hắn, Âu Dương Ngoạt không hề phòng bị ngủ, hai hàng lông mi công dài khép lại, cái mũi thanh tú vững vàng hô hấp, đôi môi đỏ thắm thì khẽ mở, có thể nhìn ra được bảo bối hoàn toàn không có ý tứ tỉnh lại.

Âu Dương Ngoạt một tay thì ôm lấy thắt lưng Âu Dương Thần Tu, một chân thì chen vào giữa hai chân hắn. Cái loại tư thế ngủ này không thể nghi ngờ là cản trở Âu Dương Thần Tu đứng dậy. Vì không muốn con trai tỉnh dậy, Âu Dương Thần Tu chỉ phải không nhúc nhích nằm đó.

Đáng tiếc Âu Dương Ngoạt không phải người bình thường, có lẽ cảm giác bị theo dõi, lông mi cậu vẫy vài cái liền mở mắt…

Lúc bình thường, Âu Dương Ngoạt đối với ai hoặc ít hoặc nhiều cũng mang theo tâm cảnh giới, nhưng khi ngủ vẻ mặt cậu lại ngây thơ không hề phòng bị. Tuy cảm thấy đáng tiếc vì không được nhìn loại vẻ mặt này nhiều, nhưng có thể nhìn thấy biểu tình mơ hồ khi tỉnh lại của bảo bối cũng không tệ. “Tỉnh.”

“Ưm!” Rầu rĩ lên tiếng, Âu Dương Ngoạt dán hai má lên ***g ngực rắn chắn của Âu Dương Thần Tu cọ cọ.

Động tác này khiến Âu Dương Thần Tu tâm viên ý mãn, hắn sủng nịch cười nắm lấy cái mũi Âu Dương Ngoạt nói: “Bảo bối nhớ ta?” Kỳ thật mấy ngày ở nước ngoài hắn cũng đã nếm qua tư vị nhớ con trai bảo bối ở Nhật Bản rồi.

“Ừ.” Âu Dương Ngoạt gật gật đầu, cậu cũng không giấu diếm cảm thụ chân thực trong lòng mình, cậu thích đi theo bản năng.

“Ha hả! Nhẫn nại một thời gian nữa thôi, chờ giải quyết chuyện Âu Dương Sóc và Hà Tề xong ta liền có thời gian bồi ngươi!” Đương nhiên còn một phương thức nữa là quay lại tổng giáo học. Nhưng ai kêu bảo bối ngươi thích phân hiệu này chứ? Âu Dương Thần Tu bất đắc dĩ nghĩ.

“…” Đáp án của Âu Dương Thần Tu càng làm Âu Dương Ngoạt buồn bực. Hóa ra là vì chuyện Âu Dương Sóc cậu mới khó chịu như vậy.

“Đói bụng không?”

“Không!” Mới tỉnh ngủ, Âu Dương Ngoạt cảm thấy không đói bụng.

Âu Dương Thần Tu vuốt vuốt cánh tay Âu Dương Ngoạt vẫn còn trên thắt lưng mình. “Nhưng ta đói bụng, xuống bồi ta ăn cơm đi!” monganhlau.wordpress.com

“Hảo!” Âu Dương Ngoạt xốc chăn, lấy đồng phục bị ném dưới sàn mặc vào, sau đó ngồi mép giường đợi Âu Dương Thần Tu.

Trong phòng khách, Âu Dương Sóc và Hà Tề đang ngồi trên sofa xem phim. An Húc Nhiên đứng phía sau bọn họ vừa nhìn thấy hai cha con Âu Dương Thần Tu xuống liền đi chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Nghe tiếng bước chân, Âu Dương Sóc và Hà Tề đồng thời xoay đầu lại, Âu Dương Ngoạt nhíu mày, nhìn Âu Dương Sóc buồn bực hỏi: “Tại sao ngươi còn ở đây?” Sau khi biết được Âu Dương Thần Tu không thể ở đây thường xuyên là vì Âu Dương Sóc, đối người sống thành thật với bản năng như Âu Dương Ngoạt mà nói, đừng mong cậu sẽ cho Âu Dương Sóc sắc mặt dễ coi.

Trưa hôm nay về nhà nhìn thấy hai người bọn họ thân mật ngồi trên sofa, Âu Dương Ngoạt đã cảm thấy cảnh tượng hạnh phúc này giống như hạt cát trong mắt, làm cậu vô cùng khó chịu. Đã vậy bây giờ còn thấy Âu Dương Sóc không về nhà giải quyết vấn đề mà ở đây cùng Hà Tề nhàn nhã xem phim, trong lòng cậu lập tức bực bội.

Âu Dương Sóc mặc dù là một tên thiếu gia nhưng cũng không phải bao cỏ (kẻ ngốc), sát ngôn quan sắc ‒ loại năng lực cơ bản nhất này tuyệt đối phải có. Phát hiện thái độ ‘ác liệt’ của Âu Dương Ngoạt đối với mình, hắn liền chuyển hướng sang Âu Dương Thần Tu ‒ người luôn khó chịu mỗi khi thức dậy, giống như đang hỏi: Chẳng lẽ ngay cả cái này cũng di truyền?

Âu Dương Thần Tu ngược lại đoán được nguyên nhân chuyển biến thái độ Âu Dương Ngoạt, đối mặt với nghi vấn trong mắt Âu Dương Sóc hắn chỉ cười mà không nói. Sau đó vỗ vỗ vai Âu Dương Ngoạt: “An Húc Nhiên đã đi chuẩn bị thức ăn rồi, chúng ta qua đó chờ được không?”

Dù sao ở đây nhìn thấy Âu Dương Sóc cũng chướng mắt, không bằng đến phòng ăn, mắt không thấy tâm không phiền. Nghĩ như thế Âu Dương Ngoạt liền gật gật đầu đáp ứng. “Hảo!”

Tuy không đói nhưng dưới sự lừa gạt và cưỡng ép của Âu Dương Thần Tu Âu, Dương Ngoạt ít nhiều cũng ăn được chút gì đó, chờ hai người ăn xong bữa tối trở lại phòng khách đã là nửa giờ sau.

“Hôm nay chú không về nhà sao?” Âu Dương Ngoạt hỏi thẳng Âu Dương Sóc ngồi đối diện.

“Ừ! Hôm nay không về, chú muốn ở đây bồi em ấy!” Âu Dương Sóc nói xong, ánh mắt ôn nhu nhìn Hà Tề.

“Chú không lo lắng vấn đề ông chú bên kia sao? Hay là chú không muốn sớm giải quyết?” Âu Dương Ngoạt vô cùng muốn biết điểm đó, bởi vì nó liên quan trực tiếp đến sinh hoạt bình thường của cậu.

“Gấp có ích lợi gì, loại chuyện này muốn gấp cũng không được, phải từ từ chờ cơ hội thuyết phục lão gia tử nhà chú.” Những lời này của Âu Dương Sóc mặc dù là nói với Âu Dương Ngoạt, nhưng thật ra là đang an ủi tình nhân ngồi bên cạnh.

Âu Dương Ngoạt nghe được đáp án vừa lòng, quay đầu nhìn Âu Dương Thần Tu bên cạnh nói: “Hắn nói hắn không vội.” Ý Âu Dương Ngoạt là: nếu Âu Dương Sóc không vội vậy Âu Dương Thần Tu không cần cho hắn nghỉ, cũng không cần phải thường xuyên chạy tới chạy lui mà không có thời gian bồi cậu.

Âu Dương Thần Tu hiểu ý cậu, buồn cười xoa bóp mặt Âu Dương Ngoạt. “Đừng tùy hứng, có thời gian ta sẽ tận lực bồi ngươi. Về phần Âu Dương Sóc.” Quay đầu nhìn Âu Dương Sóc: “Bây giờ cho hắn nghỉ ngơi hai tháng sau này ta sẽ đòi lại gấp bội!” Nói xong gương mặt anh tuấn liền hiện lên ý cười.

Âu Dương Sóc đột nhiên run lên, có một loại dự cảm xấu từ tim bò lên đầu.

“…” Buồn bực quay đầu, bất chợt ánh mắt Âu Dương Ngoạt bị một ánh sáng lấp lánh hấp dẫn.

Ánh sáng đó đến từ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út tay trái Hà Tề.

Nhìn chiếc nhẫn này Âu Dương Ngoạt lập tức nghĩ tới đêm đó, không biết cậu đi rồi bọn họ mất bao lâu mới tìm được? Và tìm được ở đâu?

Lâm vào tự hỏi, Âu Dương Ngoạt căn bản không biết biểu tình lúc này của mình đã bị Âu Dương Thần Tu thu hết vào mắt. Khó có được lúc này hai cha con không hề tâm ý tương thông, Âu Dương Thần Tu hoàn toàn hiểu lầm Âu Dương Ngoạt. Suy nghĩ trong lòng hai người lần đầu tiên hoàn toàn trái ngược nhau.

Hà Tề có chút mất tự nhiên khi Âu Dương Ngoạt cứ nhìn chăm chăm như thế, hắn xấu hổ rụt tay về, muốn đem bàn tay ra khỏi phạm vi tầm mắt Âu Dương Ngoạt.

“Lão ca, em có chút chuyện muốn hỏi anh.” Âu Dương Sóc đột nhiên mở miệng đánh vỡ yên tĩnh.

“Ở đây hay là vào thư phòng?” Âu Dương Thần Tu nhìn hắn hỏi.

Đối với vấn đề phản đối của cha mình, Âu Dương Sóc luôn tận lực tránh cho Hà Tề biết, sợ hắn suy nghĩ miên man. Cho nên Âu Dương Sóc muốn nói riêng với Âu Dương Thần Tu. “Vào thư phòng đi.”

Âu Dương Thần Tu không nói gì, nghiêng đầu nhìn Âu Dương Ngoạt ôn nhu hỏi: “Ngươi ở đây xem phim hay là lên lầu chơi game?” Trước khi đi Anh, Âu Dương Thần Tu có cho người chỉnh sửa một gian phòng ở lầu hai lại thành phòng chuyên chơi game cho Âu Dương Ngoạt. monganhla

u.wordpress.com

“Ta ở đây chờ ngươi.”

Có câu ‘có được tất có mất’, vì trong khoảng thời gian này công việc bận rộn nên Âu Dương Thần Tu giảm bớt thời gian ở cùng Âu Dương Ngoạt, nhưng cũng bởi vì thế mà Âu Dương Ngoạt đột nhiên trở nên dính lấy hắn, tính chiếm hữu cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

Âu Dương Thần Tu sủng nịch sờ sờ mái tóc mềm mại con trai. “Hảo!”

Trong phòng khách chỉ còn lại Hà Tề và Âu Dương Ngoạt. Ngồi xem hết hai bộ phim ‘The hills have eyes’ và ‘Dawn of the dead’ mà Âu Dương Thần Tu vẫn chưa ra. Âu Dương Ngoạt nhìn thoáng qua thư phòng, rốt cục quyết định lên lầu chờ.

Âu Dương Ngoạt không như thường ngày về phòng ngủ của mình mà đến phòng ngủ Âu Dương Thần Tu. Xoay nắm cửa, cửa két một tiếng mở ra, bên trong một mảnh tối đen. Âu Dương Ngoạt sờ soạng vách tường cạnh cửa ấn công tắc đèn, cả gian phòng lập tức sáng lên.

Cậu đi vào rồi đóng cửa lại, biếng nhác ngã lên giường, sau đó nhìn trần nhà ngẩn người. Khi Âu Dương Ngoạt phục hồi tinh thần thì đã là ba mươi phút sau, bây giờ là mười giờ và Âu Dương Thần Tu vẫn chưa lên lầu…

Trong lòng Âu Dương Ngoạt bắt đầu xuất hiện cảm giác buồn bực đã lâu không thấy, cậu nằm không được mà ngồi cũng không xong. Muốn xuống lầu nhìn lại thấy không đúng, mà không đi lại càng không đúng. Bản thân rốt cuộc đang phiền cái gì? Tại sao lại xuất hiện loại cảm xúc này? Âu Dương Ngoạt không rõ, nhưng cậu cứ cảm thấy không có Âu Dương Thần Tu bên cạnh trong lòng cậu liền không vui.

Cuối cùng Âu Dương Ngoạt quyết định xuống lầu, cậu muốn xuống nhìn xem Âu Dương Sóc rốt cuộc dong dài vô nghĩa cái gì mà lâu như vậy. Nhưng khi cậu vừa nhảy xuống giường thì trên hành lang lại truyền đến tiếng bước chân. Tiếp theo là tiếng mở cửa phòng ngủ cậu, sau đó là tiếng đóng cửa, tiếng bước chân bắt đầu hướng đến gian phòng này. Chỉ cần nghe tiếng bước chân Âu Dương Ngoạt cũng đã đoán được người đó là ai. Không sai ‒ người đó chính là Âu Dương Thần Tu.

Khi Âu Dương Thần Tu mở cửa đi vào thì thấy Âu Dương Ngoạt mặc đồng phục chỉnh tề ngồi ở mép giường, hắn cười nói: “Bảo bối, ta nghĩ ngươi ngủ rồi.”

“Còn sớm, không ngủ được.” Kỳ thật là cậu không muốn ngủ, cậu sợ ngủ rồi hôm sau thức dậy đã không thấy bóng dáng Âu Dương Thần Tu.

Thấy Âu Dương Ngoạt rầu rĩ như thế, Âu Dương Thần Tu đi qua ngồi cạnh cậu, vuốt mái tóc mềm mại lấy lòng nói: “Xin lỗi, ta không nghĩ sẽ lâu như vậy.”

Âu Dương Ngoạt tùy ý tựa đầu vào vai hắn. “Ừ.”

“Tắm chưa?” Âu Dương Thần Tu hỏi.

Âu Dương Ngoạt dừng một chút mới trả lời: “Chưa.” Lúc cậu trả lời, Âu Dương Thần Tu đồng thời giúp cậu cởi quần áo.

Nhưng khi Âu Dương Thần Tu mới cởi được vài cúc áo thì Âu Dương Ngoạt đột nhiên xoay người đẩy hắn ngã xuống giường, rồi sau đó ngồi lên bụng hắn. Hai tay chống trước ngực, từ trên cao nhìn xuống: “Có thể trễ một chút được không, bây giờ ta không muốn tắm.”

Nhìn con trai ngồi trên người mình, quần áo mở rộng, ***g ngực trắng nõn lỏa lồ trong không khí, vừa gợi cảm vừa mê hoặc. Âu Dương Thần Tu ngữ khí ái muội hỏi: “Ha hả, vậy bảo bối muốn làm gì?”

“…” Vấn đề này ngược lại cậu không biết. Cậu không biết tại sao mình làm như vậy, giống như thân thể đột nhiên mất khống chế mà tự hoạt động. Âu Dương Ngoạt lắc đầu. “Ta không biết.”

Tay Âu Dương Thần Tu từ sau lưng di chuyển đến trước ngực Âu Dương Ngoạt, đôi mắt dần dần nhiễm màu ***. Giọng nói trầm thấp mang theo từ tính trêu tức hỏi: “Bảo bối, ta có thể cho rằng ~ ngươi đang hấp dẫn ta không?”

Hấp dẫn sao? Không biết! Nhưng Âu Dương Ngoạt lại gật đầu.

Thấy Âu Dương Ngoạt gật đầu, trong mắt Âu Dương Thần Tu chợt lóe lên cảm xúc mừng như điên. Ngay sau đó, hắn xoay người đem Âu Dương Ngoạt đặt dưới thân, Âu Dương Thần Tu cúi xuống hôn lên cổ Âu Dương Ngoạt, tay trái chống đỡ thân thể, tay phải bắt đầu cởi quần áo trên người…

Trong thời gian đi công tác vừa rồi, hắn không có chạm qua bất cứ ai cho dù là nam hay nữ. Đối với người dục vọng mãnh liệt như Âu Dương Thần Tu mà nói là vô cùng khó khăn. Tuy nhiên điều này đã chứng minh địa vị và tầm quan trọng của Âu Dương Ngoạt trong lòng hắn. Nhịn lâu như vậy, khi trở về bảo bối lại cứ dính lấy mình, hơn nữa bây giờ còn tích cực…nơi đó của Âu Dương Thần Tu còn có thể nhịn được sao. monganhlau.wordpress.com

Rất nhanh Âu Dương Thần Tu cởi bỏ sạch sẽ quần áo trên người mình, dáng người dẻo dai hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt Âu Dương Ngoạt. Mà giờ khắc này Âu Dương Ngoạt mới ý thức được bản thân không biết khi nào đã bị Âu Dương Thần Tu lột sạch trơn, trần như nhộng nằm trên giường.

Hôm nay Âu Dương Thần Tu tuyệt không muốn lãng phí thời gian, hắn không có lý trí dư thừa để làm khúc dạo tình ái. Hiện giờ điều hắn muốn chỉ có một, đó chính là nhanh chóng cùng bảo bối dưới thân làm tình, hung hăng tiến vào thân thể bảo bối, làm cho cả trong lẫn ngoài thân thể bảo bối đều lưu lại ấn ký thuộc về mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play