Gõ cửa phòng, không đợi bên trong trả lời Âu Dương Thần Tu liền mở cửa đi vào. Trong phòng, Âu Dương Bạc Tang đang ngồi sau bàn, đưa lưng về phía cửa hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thẳng đến khi hai cha con Âu Dương Thần Tu đi vào ngồi xuống sofa rồi Âu Dương Bạc Tang mới xoay lại nhìn hai người.

“Cha cháu đã nói với cháu ?” Ông nhìn Âu Dương Ngoạt, hỏi thẳng.

“Dạ!” Âu Dương Ngoạt gật đầu.

“…” Sau khi Âu Dương Ngoạt trả lời, tầm mắt của ông liền chuyển sang Âu Dương Thần Tu.

Âu Dương Thần Tu nhún nhún vai: “Con vốn định hai ngày nữa mới nói với Ngoạt nhi, thế nhưng hôm nay hai đứa lại xông vào chỗ đó, khi con chạy đến thì hai đứa đã đi qua mê cung.” Với loại tình huống đột ngột phát sinh thế này hắn cũng đành chịu.

Âu Dương Bạc Tang đi lại ngồi cạnh Âu Dương Ngoạt, yêu thương vuốt tóc cậu: “Sau khi biết tất cả mọi chuyện, Ngoạt nhi hãy nói cho ông biết, cháu có thể tiếp nhận không?”

“Được!” Chuyện này đối với Âu Dương Ngoạt không có gì gọi là có thể hay không thể, khi Âu Dương Thần Tu dẫn cậu vào hai biệt thự kia, cậu chỉ hơi giật mình khi biết rõ mà thôi, từ đầu đến cuối Âu Dương Ngoạt không hề có chút tâm tình nào gọi là bài xích hay phản đối.

“Vậy Ngoạt nhi lấy tư cách gì tiếp nhận? Là người đứng xem hay là người thừa kế Âu Dương gia?” Âu Dương Bạc Tang muốn biết rõ vấn đề này.

Ông muốn biết khi Âu Dương Ngoạt biết được bí mật Bổn gia sẽ có thái độ như thế nào. Bởi vì bây giờ Âu Dương Thần Tu còn trẻ, gánh nặng Bổn gia sẽ không đè lên vai Âu Dương Ngoạt, ngộ nhỡ sau này khi Âu Dương Ngoạt làm gia chủ lại từ chối gánh nặng này, thế thì tương lai Bổn gia sẽ không thể tưởng tượng nổi. Đương nhiên, nếu Âu Dương Ngoạt lấy thân phận người thừa tiếp nhận, vậy thì mọi chuyện giải quyết quá dễ dàng, ông cũng yên tâm.

Âu Dương Ngoạt biết ông lo lắng cái gì, dù sao cậu cũng không phải là Âu Dương Ngoạt trước kia, chỉ biết yêu Âu Dương Thần Tu vô điều kiện. Tuổi của cậu so với thân thể này lớn hơn rất nhiều, suy xét sự việc cũng trọn vẹn hơn, những gì Âu Dương Bạc Tang nghĩ không phải cậu chưa từng nghĩ tới. monganhlau.wordpress.co

m

Không nghe Âu Dương Ngoạt trả lời, ông cho rằng cậu còn do dự. “Nếu cháu không thể tiếp nhận toàn bộ Bổn gia cũng không sao, cha cháu còn trẻ còn có thể lấy vợ sinh con. Nếu lúc đó cháu không thích ở với mẹ kế thì cứ đến đây ở với ông nội!” Mặc kệ như thế nào, Âu Dương Bạc Tang vẫn thiên vị Âu Dương Ngoạt. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì Âu Dương Ngoạt có đôi mắt xanh thẫm giống ông như đúc.

Đối với Âu Dương Bạc Tang mà nói, Âu Dương Ngoạt là cháu của ông. Cho dù sau này Âu Dương Ngoạt có thêm em trai, ở trong mắt Âu Dương Bạc Tang đó cũng chỉ là người thừa kế chứ không phải cháu.

Nghe đề nghị của Âu Dương Bạc Tang, Âu Dương Ngoạt trong nháy mắt ngẩng đầu nhìn Âu Dương Thần Tu. Trong đôi mắt lộ ra lãnh khốc trước nay chưa từng có, bản năng chiếm hữu khiến cậu bật thốt ra: “Không cho phép!”

Không nghĩ tới cậu lại phản ứng mãnh liệt như vậy, Âu Dương Thần Tu bị dọa đến ngẩn ngơ một lúc. Sau đó nở nụ cười, với tay kéo Âu Dương Ngoạt qua.

Âu Dương Ngoạt trọng tâm không ổn định lập tức té nhào vào trong lòng ngực quen thuộc, Âu Dương Thần Tu nâng eo Âu Dương Ngoạt lên rồi ôm cậu vào lòng, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu trấn an, sau đó lộ vẻ mặt khiến Âu Dương Bạc Tang ngồi đối diện phải kinh ngạc nói: “Bất kỳ ai cũng không thể làm mẹ của Ngoạt nhi!” Những lời này đã tuyên bố rõ ràng ‒ Âu Dương Thần Tu không có dự định kết hôn.

Vùi trong lòng Âu Dương Thần Tu, đôi mắt lãnh khốc của Âu Dương Ngoạt lập tức biến thành kiên định, cậu nhìn Âu Dương Bạc Tang: “Cháu biết đây không phải trò đùa! Cho nên cháu dùng thân phận người thừa kế Âu Dương gia lặp lại với ông một lần nữa ‒ cháu tiếp nhận!”

Âu Dương Bạc Tang còn đang ngẩn người vì vẻ mặt và lời nói của Âu Dương Thần Tu, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần: “Ngoạt nhi, cháu mới nói gì?”

“Cháu nói cháu dùng thân phận người thừa kế Âu Dương gia lặp lại với ông một lần nữa ‒ cháu tiếp nhận!” Tất cả Bổn gia.

Nhìn vẻ kiên định và quyết tâm trong mắt Âu Dương Ngoạt, Âu Dương Bạc Tang sảng khoái cười ha hả. Ông đi qua ngồi bên cạnh Âu Dương Ngoạt, vui mừng vỗ vỗ vai cậu: “Tốt! Tốt! Tốt! Không hổ là người thừa kế Âu Dương gia! Không hổ là cháu Âu Dương Bạc Tang!”



Âu Dương Thần Tu thở dài, đặt cằm lên vai Âu Dương Ngoạt, hơi thở không ngừng quấy rầy cổ cậu. Vừa ngửi mùi hương dầu gội từ mái tóc mềm mại vừa nhìn Âu Dương Bạc Tang đang vui vẻ, giọng nói không mấy khoái trá: “Đừng ép Ngoạt nhi! Lần trước con cũng đã nói, tất cả chiều theo ý Ngoạt nhi!”

“…Tu, con muốn tuyệt diệt Âu Dương gia sao?”

Âu Dương Thần Tu ngược lại chẳng hề để ý. “Con cháu tự có phúc của con cháu! Ba lo mấy chuyện đó làm gì. Người xưa có câu ‘có ai giàu ba họ’, nhiều gia tộc tuy vô cùng lớn mạnh nhưng cuối cùng vẫn suy bại. Ai biết tương lai sẽ như thế nào, mà ba cũng không sống được đến lúc đó để nhìn không phải sao?” Âu Dương Ngoạt độc miệng ai cũng biết, nhưng chỉ sợ không ai biết ‘năng lực’ này được di truyền từ Âu Dương Thần Tu. monganhlau.wordpress.

com

“…!!” Âu Dương Bạc Tang ngực phập phòng kịch liệt, rõ ràng là tức giận mà không thể phát tác.

Bất quá phát tác được thì thế nào? Đối với đứa con trai này, ông đã sớm không thể hiểu rõ! Tuy nhiên, ông cũng có một phần trách nhiệm trong đó, nếu không phải vì muốn Âu Dương Thần Tu có năng lực kế thừa vị trí gia chủ mà khi hắn mười tuổi đưa vào ‘nơi đó’ (hai biệt thự huấn huyện sát thủ) huấn luyện thì có lẽ sẽ không biến thành như vậy. Ngay cả thân là cha như ông cũng không thể hoàn toàn biết được lời nói của Âu Dương Thần Tu rốt cuộc có bao nhiêu chân thật!

Âu Dương Bạc Tang hoàn toàn không có cách đối với Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Thần Tu thì hoàn toàn không có cách đối với Âu Dương Ngoạt. Đúng thật là vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn!

Âu Dương Bạc Tang thở dài một hơi, bình phục tâm tình vừa bị Âu Dương Thần Tu đả kích: “Tu, mấy ngày nữa là đến năm mới rồi, con bảo quản gia gọi tất cả phân gia (một phần tách ra từ gia tộc) đến đây đi.”

Tuy rằng Âu Dương Bạc Tang định cư ở Anh, Âu Dương Thần Tu và Âu Dương Ngoạt cũng là quốc tịch Anh, nhưng bọn họ đối với ngày lễ tết ở đây khá lãnh đạm. Ngược lại bọn họ ăn tết giống như người Trung Quốc. Thấy còn một tháng nữa là đến năm mới, Âu Dương Bạc Tang quyết định gọi tất cả mọi người đến Bổn gia họp mặt.

“Con đã cho người thông báo! Dù sao cũng phải chính thức công bố thân phận người thừa kế của Ngoạt nhi.”

Mặc dù mọi người đoán Âu Dương Ngoạt sẽ là người thừa kế, nhưng vẫn có chút hoài nghi. Dù sao Âu Dương Thần Tu ghét Âu Dương Ngoạt là chuyện ai cũng biết. Hơn nữa, với địa vị của hắn không biết có bao nhiêu phụ nữ dâng lên tận cửa. Nếu như một ngày nào đó lại lòi ra một đứa con riêng, hoặc là hắn đột nhiên tuyên bố kết hôn rồi sinh ra một người thừa kế, chuyện này cũng không phải không có khả năng.

Âu Dương Bạc Tang nhìn Âu Dương Ngoạt trong lòng hắn gật đầu: “Cũng tốt! Nếu đã quyết định rồi thì sớm tuyên bố cho bọn họ biết!” Ở gia tộc này, thời gian thay đổi gia chủ người phân gia có quyền cản trở mà gia chủ đương nhiệm không thể nhúng tay can thiệp. Nếu thất bại cũng chỉ có thể nói người thừa kế không có năng lực kế thừa vị trí gia chủ Bổn gia, ngược lại thành công…có thể lấy Âu Dương Thần Tu làm ví dụ tốt nhất. Thời gian hắn chuẩn bị lên làm gia chủ Bổn gia, thủ đoạn tàn nhẫn và lãnh huyết của hắn làm cho những người đó đến bây giờ vẫn còn vô cùng kiêng kỵ.

Bất quá bây giờ Âu Dương Ngoạt vẫn an toàn, bởi vì cậu mới chỉ là người thừa kế chứ không phải là người chuẩn bị thay thế vị trí Âu Dương Thần Tu. Song, đến lúc đó Âu Dương Ngoạt sẽ ứng phó như thế nào? Tất cả đều là ẩn số…

Sau chuyện Âu Dương Ngoạt bị chó cắn, Hill càng ngày càng thích làm đuôi Âu Dương Ngoạt. Không vì nguyên nhân nào khác, chỉ vì Hill cảm thấy Âu Dương Ngoạt tuy mặt ngoài lạnh lùng thế nhưng lại là người rất có nghĩa khí, điều này khiến Hill tăng thêm vài phần hảo cảm với Âu Dương Ngoạt. Bây giờ có thể nói Âu Dương Ngoạt đi tới đâu Hill sẽ theo tới đó, hoàn toàn có thể xem như hình với bóng. Đương nhiên ngoại trừ thời gian Âu Dương Ngoạt lên lầu nghỉ ngơi, bởi vì lầu bốn là cấm địa của cậu hắn, hắn không có dũng khí để lên đó.

Hôm nay là ngày mùng một tháng giêng, cũng là ngày gia tộc họp mặt.

Lần họp mặt này không tổ chức trên đảo mà tổ chức ở một biệt thự khác của Bổn gia.

Mặc dù bây giờ mới hơn bốn giờ chiều, nhưng trong biệt thự đã có không ít người. Thật ra phân gia ở nước ngoài như nhà Âu Dương Sóc rất ít, đại đa số đều ở Anh. Hôm nay là ngày đầu tiên năm mới, hơn nữa cũng đã lâu rồi gia tộc không tổ chức họp mặt, cho nên các phân gia ở Anh đều tới sớm.

Lần họp mặt này khá nhiều người tham dự, suy cho cùng là vì Âu Dương Thần Tu lấy danh nghĩa Âu Dương Bạc Tang mời bọn họ. Ngoại trừ gia chủ phân gia, còn có không ít người thừa kế và tân gia chủ phân gia trẻ tuổi.

Âu Dương Bạc Tang vừa xuất hiện, tất cả các gia chủ nhân gia thuộc hàng lão đều theo ông vào thư phòng, dù sao bọn họ đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện cũng là nhân chi thường tình. Âu Dương Thần Tu thì ở lại đại sảnh xã giao với những người còn lại.

Ngoại trừ nhóm người cùng thế hệ với Âu Dương Thần Tu thì ở đây cũng có không ít thiếu niên thiếu nữ cùng lứa tuổi Âu Dương Ngoạt. Bọn họ tụ năm tụ ba nhỏ giọng trò chuyện với nhau.

Hill vừa nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc liền đi lại chào hỏi: “Hey! Coney, không ngờ cậu cũng tới nha!” Trong tất cả người phân gia, Coney là người chơi với hắn từ nhỏ đến lớn.

Thiếu niên tóc vàng tên Coney quay lại nhìn Hill, mỉm cười nói: “Hey! Hill, gặp cậu mình thật vui! Cậu mới đến à? Sao lúc nãy mình không thấy?”

“Không! Mình đến hôm qua, tại lúc nãy mẹ mình kéo mình ra vườn hoa tiếp các bà các cô. A! Đúng rồi, để mình giới thiệu với cậu một người!” mo

nganhlau.wordpress.com

“Ai vậy? Bạn gái mới quen?” Hill đẹp trai, dáng người lại cao ngất nên rất được các thiếu nữ yêu thích. Mà hắn cũng nổi danh là một tên hoa hoa công tử, làm bạn với hắn từ nhỏ nên Coney là người rõ ràng nhất.

Nghe bạn thân hỏi vậy, Hill cười đánh hắn một cái. “…Tiểu tử thối! Cậu nghĩ đi đâu vậy! Hôm nay là ngày họp mặt dòng họ mình làm sao có thể dẫn người ngoài đến đây? Người mình muốn giới thiệu là em trai mình.”

“Em trai cậu? Mẹ cậu sinh em trai cho cậu lúc nào?”

“Nếu mẹ mình chịu sinh cho mình một đứa em trai thì tốt biết bao nhiêu, đáng tiếc không phải, người mình muốn giới thiệu là em họ mình!”

“Em họ cậu?” Coney suy nghĩ một lúc, bên cha thì gọi là anh em chú bác, bên mẹ thì gọi là anh em họ… “Đó là con trai gia chủ?”

“Ừh, cậu đoán đúng rồi! Đợi một lát, mình đi gọi cậu ấy!”

Đi đến một phòng gần đại sảnh, Hill nhìn thấy Âu Dương Ngoạt đang nhàm chán ngồi trên sofa chơi game. “Ngoạt, đi với anh ra đại sảnh đi, anh muốn giới thiệu bạn thân nhất của anh với em!”

“Đợi lát nữa đi!” Trò chơi đang đến giai đoạn gây cấn, ngón tay Âu Dương Ngoạt ấn liên tục trên bàn phím.

“Em đang chơi gì vậy?” Tò mò không biết cậu đang chơi cái gì, Hill vòng ra sau lưng Âu Dương Ngoạt nhìn màn hình máy chơi game.

“…Ngoạt, em thích trò này lắm sao? Nhưng chơi loại giả tưởng này không vui bằng chơi thật đâu!”

“Tôi cũng muốn chơi thật lắm nhưng không ai chơi với tôi!” Ở Nhật cậu chỉ chơi thân với mỗi Thuần Dã, nhưng với điều kiện gia đình hắn thì không có khả năng theo cậu chơi đua xe thật. Đây cũng là lý do vì sao chiếc xe thể thao Âu Dương Thần Tu tặng cậu vẫn ‘cô đơn lạnh lẽo’ nằm trong garage.

“Được rồi ra đại sảnh đi, nếu em muốn thì đợi cơm chiều xong anh sẽ gọi vài người đua xe thật với em, thế nào? Dù sao ăn cơm chiều xong bọn họ cũng không có gì để làm. Hơn nữa hôm nay đến đây toàn là bạn cùng lứa, chơi một chút cũng không tệ.”

“Hảo!” Bỏ máy chơi game vào túi áo, Âu Dương Ngoạt hiếm khi sảng khoái như thế.

Khi Âu Dương Ngoạt đến đại sảnh, không chỉ có nhóm Coney mà còn có rất nhiều người của phân gia tập trung ánh mắt về phía người cậu.

Nhìn thấy đôi mắt giống hệt Âu Dương Bạc Tang bọn họ liền biết cậu là ai.

Âu Dương Ngoạt mặt không đổi sắc quét một vòng đại sảnh, sau đó bắt gặp Âu Dương Thần Tu cũng đang nhìn mình, gương mặt anh tuấn vốn lạnh lùng của Âu Dương Thần Tu chợt lộ ra nụ cười thản nhiên. Hắn nháy mắt ý bảo Âu Dương Ngoạt qua đó, Âu Dương Ngoạt nhìn Hill, rồi lại nhìn đám thiếu niên cùng tuổi mình cách đó không xa. Sau đó quay lại làm khẩu hình với Âu Dương Thần Tu “Đợi một lát” monganhlau.wordpress.com

Âu Dương Thần Tu gật gật đầu, cũng đồng dạng dùng khẩu hình trả lời “Nhanh lên! Ta chờ ngươi!”

Vài gia chủ phân gia bên cạnh Âu Dương Thần Tu nhìn thấy hành động thân mật của hai người mà kinh ngạc nói không nên lời. Nghĩ thầm, xem ra lời đồn Âu Dương Thần Tu sủng ái Âu Dương Ngoạt là thật!

“Coney, đây là Âu Dương Ngoạt ‒ em họ mình!” Hill dẫn Âu Dương Ngoạt tới trước mặt Coney giới thiệu.

“Xin chào! Anh là Coney, rất hân hạnh được biết em!” Coney vừa nói vừa vươn tay.

Âu Dương Ngoạt cũng dùng tiếng Anh đáp lại: “Xin chào! Rất hân hạnh được biết anh!”

Ngoại trừ Coney, đám thiếu niên phía sau cũng bắt đầu chào hỏi Âu Dương Ngoạt, từng người từng người một tự giới thiệu.

Vốn định trò chuyện vài câu rồi đi đến chỗ Âu Dương Thần Tu, nhưng khi Hill nói tối nay cùng nhau đua xe thì đám thiếu niên lập tức hưng phấn bàn tán không ngừng, ngay cả Âu Dương Ngoạt cũng cảm thấy nổi lên hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play