Xe không người lái, trực tiếp đâm vào gốc cây, ‘ầm’ một tiếng thật lớn liền dừng lại.
Âu Dương Ngoạt được Âu Dương Thần Tu ôm trong lòng nên không hề bị thương, Âu Dương Thần Tu bị thương cũng không nghiêm trọng. Cánh tay bị rách da cộng thêm vài chỗ bầm tím.
Từ dưới đất đứng lên, Âu Dương Thần Tu liền kéo Âu Dương Ngoạt hỏi: “Có bị thương không?” Hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng của mình.
“Bị thương không phải ta mà là ngươi, ngươi nhìn tay mình đi.” Cánh tay Âu Dương Thần Tu biến thành máu thịt lẫn lộn, nhưng hắn giống như không hề cảm thấy đau.
Âu Dương Thần Tu nhìn vết thương trên tay. “Không có gì, xướt da mà thôi.” Sau đó lấy điện thoại gọi cho An Húc Nhiên.
“Ngươi bảo hộ ta như vậy làm gì? Ta cũng không phải tiểu bạch thỏ ngươi nuôi, đừng xem ta là loại người yếu đuối đó.” Nhìn cánh tay chảy máu Âu Dương Thần Tu, Âu Dương Ngoạt cảm thấy vô cùng chói mắt. Ngực đột nhiên nổi lên một trận phiền muộn, tâm tình khoái trá vừa rồi biến mất không thấy bóng dáng, bị tức giận thay thế. Loại cảm xúc này chưa từng xuất hiện qua, so với chính mình bị mấy tên đàn ông lần trước vũ nhục còn cường liệt hơn.
“Ngoạt nhi, tại sao lại tức giận? Vết thương của ngươi mới lành ta làm sao có thể để cho ngươi bị thương lại chứ. Hơn nữa, lần này là ta sơ xuất, bảo hộ ngươi là tất nhiên. Tin tưởng ta, ta không có xem ngươi như sủng vật.”
Thấy cậu không trả lời, Âu Dương Thần Tu tiếp tục nói: “Ngươi không tin? Nếu ta xem ngươi là sủng vật ngươi nghĩ bây giờ ngươi còn tự do sao? Ngươi có biết với năng lực của ta, ta có thể tùy thời giám thị ngươi cho dù ngươi ở bất cứ nơi đâu.”
“Nếu ngươi dám xem ta là sủng vật mà giám thị, ta sẽ phế tất cả những người mà ngươi phái đến giám thị ta.”
“Vâng vâng vâng, không phải ta không giám thị ngươi sao.” Nhìn chiếc xe, Âu Dương Thần Tu lại nói: “Bảo bối của ta, xem ra chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi chỗ này, chiếc xe kia đang rỉ dầu.”
“Được.”
Âu Dương Thần Tu gọi điện thoại không bao lâu thì An Húc Nhiên chạy tới, mà chiếc xe kia, sau một lúc rỉ dầu thì nổ mạnh, âm thanh đinh tai nhức óc.
**********
“Lão ca, nghe nói anh bị tai nạn xe?” Về biệt thự không lâu, Âu Dương Sóc nghe tin đến.
Tay Âu Dương Thần Tu đã được thoa thuốc băng bó, hắn đang ngồi trên sofa, Âu Dương Ngoạt thì dựa trong ngực hắn xem tivi.
“Không có gì, chỉ xướt da mà thôi.” Âu Dương Thần Tu dựa vào sofa, biếng nhác trả lời.
“Lão ca, xe của anh bị kẻ khác động tay động chân sao?”
“Sóc, lát nữa cậu giúp tôi mời Đằng Điền Ngự Dã đến đây làm khách, tối nay tôi sẽ hảo hảo chiêu đãi hắn.”
“…Dạ.”
Bổn gia Đằng Điền
Chỗ đáng sợ của Âu Dương Thần Tu không giống như Âu Dương Ngoạt thích huyết, thích giết người. So với việc giết người, hắn càng thích khiến người thống khổ, khiến kẻ đó sống không bằng chết.
Ví dụ như đối với Đằng Điền Tùng, Âu Dương Thần Tu tháo tất cả khớp tay hắn, từ khớp ngón tay đến bả vai tất cả đều trật khớp, để cho hắn đau đến chết đi sống lại, đường đường là một người đàn ông thế nhưng nước mắt chảy ròng ròng. Khi thủ hạ của hắn tìm thấy hắn, chỉ thấy hai cánh tay như bị phế, buông thõng hai bên, chạm cũng không thể chạm. Bởi vì tất cả các khớp đều bị trật, cho nên muốn phục hồi lại cũng hơi phiền toái, hơn nữa còn đau đớn gấp mười lần.
Đằng Điền thiếu gia sau khi thật vất vả phục hồi lại các khớp tay, lúc này đang ở nhà hưởng thụ người hầu đấm bóp, cho đến khi cửa ‘ầm’ một tiếng bị đá văng, hắn mới từ trên giường đứng lên: “Lão ba, ba hôm nay phát hỏa lớn như vậy làm gì? Đi vào cũng không thể nhẹ nhàng một chút sau?”
“Mày hôm nay ở bên ngoài làm gì?” Không để ý tới lời của hắn, Đằng Điền Ngự Dã ngồi xuống ghế sofa sang trọng trong phòng con trai hỏi.
“Không có gì a, không phải ba cũng biết rồi sao, con chỉ cho thủ hạ của ba đi giáo huấn một tên giương oai trên địa bàn của chúng ta mà thôi.” Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám khi dễ hắn, không chỉ vì nhà hắn là hắc đạo, mà còn vì thân thủ của hắn rất tốt, đã từng đạt quán quân võ thuật. Từ trước đến nay chưa từng thua ai bao giờ, hôm nay cư nhiên lại bại dưới tay một tên xa lạ, còn bị tên đó tháo khớp cả hai tay, hại hắn đau đến chết đi sống lại, chuyện nhục nhã như vậy bảo hắn làm sao có thể nuốt trôi?
Nghe lời con xong, Đằng Điền Ngự Dã cũng không nói gì thêm. Ông tựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại như suy nghĩ cái gì đó, người hầu trong phòng đã sớm lui xuống từ khi ông đá cửa vào. Trong phòng hiện giờ chỉ có hai cha con, thấy ông im lặng Đằng Điền Tùng cũng không có ý định mở miệng. Trong phòng nhất thời yên tĩnh một cách quỷ dị, ước chừng qua năm phút, Đằng Điền Ngự Dã mở mắt, vỗ vỗ tay, vài người đàn ông dáng người vạm vỡ đi vào.
“Đánh gãy hai tay nó.” Mệnh lệnh của ông làm tất cả mọi người không dám tin, không một ai có thể nghĩ tới ông cho người đánh gãy tay con mình.
“Lão ba, ba điên rồi sao?” Đằng Điền Tùng nhảy dựng lên, tức giận rống lên với người đàn ông đang ngồi trên sofa.
“Mày có biết người hôm nay giáo huấn mày là ai không? Mày có biết vì mày ngông cuồng tự đại, không coi ai ra gì mà mang đến cho gia tộc chúng ta hậu quả gì hay không?” Đối mặt với vẻ kích động của con trai, Đằng Điền Ngự Dã mặt không chút biểu tình, thanh âm vững vàng mang theo lãnh đạm, chỉ có đôi mắt lóe lên phẫn nộ kia mới tỏ rõ tâm tình của ông lúc này.
Nghe được lão ba oai phong lẫm liệt trong cảm nhận của mình lại nói chuyện ũ rũ như thế, Đằng Điền Tùng trong lòng tức giận lên tới đỉnh.
Hai mắt trở nên thâm độc lạnh lẽo, cảm xúc không khống chế được khiến âm thanh khàn khàn. “Lão ba, chẳng lẽ ba già rồi? Chẳng lẽ ba đã quên nhà chúng ta là gia tộc hắc đạo lớn nhất Nhật Bản? Người đàn ông kia có bản lĩnh gì mà có thể làm cho ba thốt ra những lời như vậy! Con thật không thể tin được, ba cư nhiên vì vậy mà muốn đánh gãy tay con. Con là con của ba! Là con trai ruột của ba đó!” Hắn nói ra những lời này giống như là lấy tảng đáng nện vào tim mình vậy, càng nói càng khó chịu…
Cha đã từng nói với hắn, ở đây không ai không e ngại lão đại gia tộc hắc đạo lớn nhất Nhật Bản, từ nhỏ hắn đã khát khao được như cha…Thế mà hôm nay, ông cư nhiên lại nói như vậy, hắn hoàn toàn không thể tiếp thu.
Lời của con giống như dao nhọn đâm vào tim, ông cũng không muốn giải thích, cũng không muốn tiếp tục nói về chuyện này nữa, ông nhìn mấy người đàn ông đứng trong phòng. “Các ngươi còn thất thần làm gì? Động thủ.”
Mặc dù nghe lệnh làm việc, nhưng dù sao đối phương cũng là thiếu gia bọn họ, bọn họ chỉ có thể khó xử giải thích: “Thiếu gia, thật có lỗi.”
Lập tức hai tiếng ‘răng rắc’ vang lên, nghe có vẻ chói tai trong căn phòng yên tĩnh, sau đó là một âm thanh thống khổ rên rĩ.
Đau đớn truyền khắp toàn thân, lần lượt kích thích thần kinh hắn. Sắc mặt trắng bệch, trên người đầm đìa mồ hôi, cả người vì đau đớn mà kịch liệt run rẩy, môi dưới bị cắn chặt bắt đầu chảy máu.
Dù sao cũng là con trai ruột, Đằng Điền Ngự Dã không đành lòng nhìn hắn thống khổ, phân phó thủ hạ đi gọi bác sĩ xong thì lập tức ra khỏi phòng. Ông không muốn ở lại trong phòng dù chỉ một phút, ông sợ nhìn thấy oán hận trong mắt con mình.
Xem ra ông thật sự đã già rồi, đã không còn tàn nhẫn như trước kia nữa, đối mặt với con mình ông đã có suy nghĩ không đành lòng, có lòng dạ đàn bà…
Bác sĩ không bao lâu thì đến, sau khi băng bó hai tay cho Đằng Điền Tùng xong liền rời đi.
“Thiếu gia, người tha thứ cho lão gia đi.” Lão quản gia nhìn Đằng Điền Tùng trưởng thành, ông biết hắn sùng bái cha mình cỡ nào, ông không đành lòng nhìn hai cha con vì hiểu lầm mà trở mặt thành thù, cho nên thừa dịp người hầu đi khỏi ông liền đến đây. monganhlau.wordpress.com
“Muốn ta tha thứ cho ông ấy? Chính miệng ông ấy sai người đánh gãy tay ta, ngươi bảo ta làm sao tha thứ cho ông ấy?” Nghĩ đến đây trong mắt Đằng Điền Tùng có chút bi ai, nhưng càng nhiều hơn là phẫn hận.
“Thiếu gia, lão gia có nỗi khổ.” Nghe giọng nói hàm chứa tức giận của hắn, lão quản gia có chút bất đắc dĩ trả lời.
“Nỗi khổ? Nỗi khổ gì mà có thể khiến ông ấy sai người đánh gãy tay ta!” Không phải hắn không biết tác phong hắc đạo, chỉ là vì từ nhỏ đến lớn hắn được mọi người phủng trong lòng bàn tay, muốn gì có đó. Hơn nữa bản thân hắn lại ưu tú, tất cả người trong nhà đều xem hắn như báu vật, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Từ trước đến giờ cho dù phạm lỗi lớn, cha cũng chưa từng đánh hắn, lại càng không giống hôm nay đối xử tàn nhẫn với hắn như vậy.
Nếu là lỗi của hắn thì coi như xong, nhưng cư nhiên không phải nguyên nhân nào khác, mà là vì người đàn ông tên Âu Dương Thần Tu, người khiến cha hắn vừa nghe đã sợ mất mật. Điều này làm hắn thật thất vọng, đau đớn trên cánh tay cũng không bằng đau đớn trong lòng của hắn.
“Thiếu gia, người còn nhớ đại bá của người không?”
“Tại sao lại không nhớ, ngươi nhắc tới đại bá ta làm gì?”
“Thiếu gia, có lẽ người không biết, kỳ thật vị trí đương gia này là của đại bá người. Nhưng bởi vì năm đó đã xảy ra một chuyện không thể vãn hồi, lúc đó đại bá người say rượu và đã xảy ra xung đột với một du khách. Sau đó bị người nọ cắt đứt gân tay gân chân trở thành phế nhân.” Trong gia tộc, người biết chuyện này đều tránh né không nhắc đến, vì vậy cũng biến thành bí mật. Đằng Điền Tùng là con trai độc nhất, hắn ra đời lúc Đằng Điền Ngự Dã đã ba mươi mấy tuổi, cho nên hắn càng không biết chuyện này.
Nhìn biểu tình khiếp sợ của Đằng Điền Tùng, lão quản gia thở dài nói: “Sau khi biết chuyện lão gia vô cùng tức giận, dù sao hai người cũng là anh em, tình cảm lại rất tốt. Cho nên khi lão gia tiếp quản gia tộc liền muốn đi tìm người nọ báo thù cho đại bá người, nhưng lại bị ông nội người ngăn cản. Bởi vì ông nội người thông qua các loại điều tra mới biết được thân phận người nọ. Hắn không chỉ là người thừa kế một tập đoàn tài chính, mà còn là người thừa kế một gia tộc thần bí. Người nọ tên là Âu Dương Thần Tu, thời điểm hắn đánh gãy tay chân đại bá người chỉ mới mười mấy tuổi…”
Bất quá lão quản gia không biết, lúc đó khi cảnh sát chạy đến hiện trường thì thấy Âu Dương Thần Tu đứng trong vũng máu, đôi mắt trong suốt không có bất cứ cảm xúc nào. Gương mặt không biểu tình, giống như người đàn ông cả người đầy máu không khác gì một con búp bê vải rách rưới bị ném vào bãi rác kia không liên quan đến mình.
Vì thế cảnh sát còn đặc biệt mời bác sĩ chuyên khoa thần kinh đến kiểm tra, bác sĩ sau khi kiểm tra Âu Dương Thần Tu xong nói thế này: “Ta cho tới bây giờ cũng chưa thấy ai như người này, lãnh huyết vô tình. Mọi người có tin không, khi chúng ta cho hắn kiểm tra thì phát hiện, lúc ra tay đánh gãy tay chân người khác, tim hắn vẫn đập bình thường, không hề vướt quá 80. Đơn giản mà nói, hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cắt kinh mạch một người mà giống như cắt một cọng cỏ.”
“Vậy tại sao không xử lý hắn, chẳng lẽ người trong gia tộc chúng ta đều là vô dụng sao?” Lại là người đàn ông đó! Tại sao? Tại sao gia tộc còn để hắn sống?
“Thật xin lỗi thiếu gia, chuyện đó ta không biết. Ta chỉ biết sau đó ông nội người ra lệnh toàn bộ người trong gia tộc, không được báo thù, không được đến trêu chọc người tên Âu Dương Thần Tu kia. Lúc đó cũng có vài người cãi lời ông nội người đi báo thù, nhưng tất cả đều có đi không có về, chuyện này cuối cùng cũng không giải quyết được gì.” Lão quản gia thở dài một hơi. “Thiếu gia, người biết không? Vừa rồi người nọ gọi điện thoại mời lão gia tối nay đến nhà hắn làm khách. Lão gia đánh gãy tay thiếu gia là vì sợ thiếu gia lại giống như đại bá người. Thiếu gia, lão gia là đang cứu người a, ta đã làm ở đây mấy chục năm rồi, sao có thể nhìn không ra lão gia thương yêu thiếu gia. Người là con trai duy nhất của lão gia, nếu không phải vì muốn cứu người, lão gia sao có thể làm như vậy? Người tha thứ cho lão gia đi.”
“Ngươi còn ở đây nói với nó cái gì? Đằng Cương, ta thấy ngươi cũng già rồi, càng ngày càng nói nhiều.” Thanh âm uy nghiêm vang lên tại cửa phòng, Đằng Điền Ngự Dã đứng ngoài cửa có chút phẫn nộ nhìn lão quản gia.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi lão gia.”
“Ngươi đi xuống đi, ngày mai không cần đến nữa, ngươi già rồi, nên nghỉ ngơi hưởng phúc.” Đằng Điền Ngự Dã thở dài nói.
“Lão gia, tôi…” Lão quản gia muốn nói thêm gì đó, cuối cùng đem lời muốn nói nuốt xuống. “Tôi đã biết.”
“Tại sao?” Nhìn bóng dáng cô đơn của quản gia, Đằng Điền Tùng chịu đựng cánh tay đau đớn hỏi.
“Ông ấy già rồi, nên nghỉ ngơi.” Một người già rồi tâm sẽ trở nên nhân từ, ngay cả bản thân ông cũng như thế huống chi một quản gia? Đáng tiếc ông đã chậm một bước, để cho Đằng Điền Tùng biết một số chuyện không nên biết.
“Ba vào đây làm gì?” Tuy còn tức giận, nhưng lời nói Đằng Điền Tùng không còn nặng nề như lúc nãy, điều này chứng minh hắn nghe lời quản gia, tha thứ cho Đằng Điền Ngự Dã.
“Ba tới nói cho con biết, buổi tối cùng ba đi nhận lỗi.”
“…Hảo” Ngược lại hắn muốn nhìn xem, người đàn ông không gì không làm được trong miệng lão quản gia rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Thấy hắn sảng khoái đáp ứng Đằng Điền Ngự Dã cũng không kinh ngạc, bởi vì ông biết là do lời nói vừa rồi của lão quản gia.