Về nhà, Âu Dương Ngoạt tắm rửa uống thuốc xong thì ngồi trên giường chơi game, Âu Dương Thần Tu thì không biết ở thư phòng bận rộn cái gì.

Đêm đã khuya, Âu Dương Thần Tu mới dừng công việc, tắt laptop, vươn tay xoa bóp huyệt thái dương rồi đứng dậy đi lên lầu.

Đến trước cửa phòng của Âu Dương Ngoạt thì dừng lại, trong đầu vẫn nhớ rõ nội dung tư liệu của bác sĩ mà vừa rồi thư ký đưa tới. Trên tư liệu là triệu chứng của những người mắc bệnh đa nhân cách, giống như một thân thể nhưng lại có hai hoặc nhiều nhân cách khác nhau cùng tồn tại. Là một hình thức của bệnh tâm thần, giống như vào một thời điểm nào đó sẽ xuất hiện một nhân cách xưng là chủ thể. Lúc này, sở hữu tư tưởng, tình cảm, lời nói và hành động đều dựa theo nhân cách này mà sinh hoạt, không hề có dấu vết của một thân phận khác. Nhưng mà thần kinh sau khi bị kích thích nghiêm trọng mới xuất hiện một nhân cách khác, lúc này tất cả tư tưởng tình cảm, lời nói và hành động sẽ giống như thay đổi thành một người khác. Thậm chí nhân cách này sẽ dẫn phát tiềm năng cực độ siêu việt trong cơ thể…

Âu Dương Thần Tu nhẹ nhàng xoay nắm cửa, cửa cạch một tiếng liền mở ra. Trong phòng một mảnh tối đen, Âu Dương Thần Tu chỉ có thể dựa vào ngọn đèn hành lang bước qua thảm đi đến bên giường, gối đầu thì bị ném khắp nơi trên thảm.

Hắn lẳng lặng thưởng thức mái tóc mềm mại còn mang theo mùi thơm nhàn nhạt sau khi gội, sau đó lại vuốt ve gương mặt mịn màng bóng loáng.

Lúc Âu Dương Thần Tu đứng trước cửa phòng thì Âu Dương Ngoạt đã tỉnh lại, nhưng sau khi cửa mở ra thì cậu biết đó là Âu Dương Thần Tu, vì vậy cũng buông lỏng cảnh giác.

Nhắm mắt cảm giác Âu Dương Thần Tu thưởng thức tóc cậu, vuốt ve mặt, sau đó…trên môi đột nhiên xuất hiện cái gì đó vừa ấm áp vừa ẩm ướt, sau đó chậm rãi vói vào miệng, tách hàm răng muốn đi vào bên trong.

Sau lần hôn trước, Âu Dương Ngoạt cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại còn có chút thích cảm giác tê dại kia. Cho nên lần này cậu cũng không chống cự, mặc cho Âu Dương Thần Tu ở trên môi mình cắn mút.

Sau khi kết thúc nụ hôn dài như một thế kỷ, Âu Dương Ngoạt đã sớm mở to mắt nhìn Âu Dương Thần Tu bị bóng tối che khuất.

“…Tỉnh sao?” Ngữ khí nhẹ nhàng đến không thể nhẹ nhàng hơn, trong căn phòng yên tĩnh Âu Dương Ngoạt lại nghe vô cùng rõ ràng.

“Ừ.”

“Xin lỗi.” Âu Dương Thần Tu xốc chăn lên, rất tự nhiên chui vào. Sau đó nâng đầu Âu Dương Ngoạt đặt lên cánh tay phải của mình, tay trái thì vỗ nhẹ lưng cậu. “Ngủ đi.”

“Ừm.” Tuỳ tay nhặt một cái gối gần mép giường, chuẩn xác ném về phía cửa phòng đang mở, theo tiếng cái gối rơi xuống sàn là tiếng cửa phòng đóng lại.

“Ha hả ~ ~.” Âu Dương Thần Tu cười khẽ: “Thật xin lỗi, ta quên đóng cửa.”

“Không sao.”

Hôm nay là chủ nhật, hai cha con Âu Dương Thần Tu cũng không có sắp xếp cái gì đặc biệt, hai người ở nhà chuyện ai nấy làm.

Hai người ở chung vẫn như trước kia không có thay đổi gì lớn, thay đổi duy nhất chính là khi hai người ở cạnh nhau không còn giương cung bạt kiếm như trước kia nữa.

Làm bài tập xong thì ăn cơm trưa, thời gian còn lại sau đó Âu Dương Ngoạt đều ở trong thư phòng không ra ngoài. Âu Dương Thần Tu thì ở phòng khách ôm máy tính bận rộn.

Tiếng động cơ từ xa tới gần rồi dừng bên ngoài biệt thự, sau đó là tiếng bước chân đi vào.

“Tiểu Ngoạt nhi, chú đã trở về.” Ốc đảo của lòng ta.

Âu Dương Thần Tu không cần quay đầu cũng biết là ai, ngón tay thon dài vẫn lướt trên bàn phím. “Nơi này không phải chỗ cho cậu trở về.”

Đem lời hắn nói vào tai này ra tai kia, Âu Dương Sóc nhìn khắp nơi một lượt hỏi: “Lão ca, tiểu Ngoạt nhi đâu?”

“Trong thư phòng.”

“Ha hả, lại đang chơi game a, một lát em đi tìm tiểu Ngoạt nhi. Đúng rồi, lão ca, đây là con gái của dì em, tên Dương Hân, hôm nay mới từ Singapore về.” Giới thiệu xong thì quay sang người bên cạnh dùng tiếng Anh giới thiệu: “Hân, người này chính là anh họ của anh‒ Âu Dương Thần Tu.”

Âu Dương Thần Tu ngừng công việc đang làm, quay đầu nhìn về phía người phụ nữ mặc trang phục màu xanh đứng bên cạnh Âu Dương Sóc, có thể nhìn ra là một người phụ nữ thành thục. Lộ ra nụ cười lịch sự, sau đó dùng tiếng Anh đơn giản trò chuyện: “Xin chào.”

“Xin chào, làm phiền. Thật xấu hổ, tôi không biết nói tiếng Nhật.” Mang theo tươi cười xin lỗi, vươn tay vén mái tóc dài ra sau tai.

“Không sao, mời ngồi.” Âu Dương Thần Tu tuỳ tiện chào hỏi, sau đó lại cúi đầu nhìn máy tính tiếp tục công việc vừa bị cắt ngang.

“Hân, muốn uống gì không?” Thấy Âu Dương Thần Tu lại bận rộn, Âu Dương Sóc cũng không để bụng thay hắn tiếp đón.

“À~ ~” Suy nghĩ một chút “Cà phê đi.”

Sau đó người hầu bưng lên một ly trà nóng và một ly cà phê đặt lên bàn trước mặt bọn họ.

Âu Dương Sóc cùng cô em họ trò chuyện một lát thì hắn đứng dậy đi vào thư phòng. “Hey, tiểu Ngoạt nhi, chú về mà sao cháu không ra đón a.”

Nhìn chằm chằm máy tính, Âu Dương Ngoạt đầu cũng không nâng nói: “Không cần thiết.”



Tiểu tử chết tiệt! “Tiểu Ngoạt nhi, trẻ con không đáng yêu là không ai thích đâu nha.” Muốn sờ mặt Âu Dương Ngoạt thì bị cậu né tránh, Âu Dương Sóc chỉ có thể xoa đầu tóc mềm mại của cậu.

“Không cần.” Nếu nói là lạnh lùng, chẳng thà nói không quan tâm thì hơn.

“Tiểu Ngoạt nhi, em họ chú hôm nay tới chơi, nể tình chú ra ngoài chơi với chúng ta được không. Em họ chú rất đẹp nha, chú cam đoan cháu sẽ không thiệt thòi.” Theo Âu Dương Sóc thấy, chỉ cần là đàn ông đều sẽ cảm thấy hứng thú với phụ nữ đẹp, đó là chuyện không thể nghi ngờ.

“Không có hứng thú.”

Lấy cá tính không thích gần gũi tiếp xúc với người xa lạ, đừng nói là mỹ nữ cho dù là tiên nữ chỉ sợ cũng sẽ làm Âu Dương Ngoạt gai mắt.

“…!” Tuy rằng muốn ở trong này trêu chọc tiểu Ngoạt nhi, nhưng mà không thể để em họ cùng một chỗ với Âu Dương Thần Tu ‒ người đàn ông ai đến cũng không từ chối kia. Âu Dương Sóc chỉ có thể hậm hực quay lại phòng khách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play