Thật vất vả đợi đến lúc nhận đồng phục cùng sách vở trở về, sau đó tan học. Lúc chuẩn bị ra cổng học viện, Âu Dương Ngoạt mới nhớ phải trả máy chơi game cho Thuần Dã.

“Mình đi ra trạm xe, còn cậu, về hướng nào?” Cầm lấy máy chơi game bỏ vào túi xách, Thuần Dã thuận miệng hỏi.

“Bên trái.”

“Được rồi, vậy đi, ngày mai gặp lại.” Bởi vì là thời gian tan học nên trước cổng học viện rất đông học viên, Thuần Dã cũng không hỏi nhiều, vẫy vẫy tay đi về hướng trạm xe.

Âu Dương Ngoạt biết lúc này Âu Dương Sóc đang ở chỗ cũ đợi cậu, nhanh hơn cước bộ, cậu muốn nhanh về nhà, vì bữa trưa ăn không được nhiều nên bây giờ cậu rất đói bụng.

“Hôm nay ở trường thế nào? Có quen không?” Thấy Âu Dương Ngoạt lên xe, Âu Dương Sóc cười hì hì hỏi.

“Cũng vậy.” Ném đồng phục ra băng ghế sau. “Gặp Sam, hắn học cùng lớp với ta.”

Âu Dương Sóc khởi động xe, chạy hướng về nhà. “Sam? Là ngưu lang ở câu lạc bộ đêm?”

“Đúng là cậu ta.”

Âu Dương Sóc không nói gì, yên lặng một lúc thì nói: “Người của lão ba cháu đã đến đây, bây giờ đang ở nhà, bắt đầu từ ngày mai hắn sẽ phụ trách đưa đón cháu.”

“Còn chú?” Âu Dương Ngoạt nhìn ra ngoài cửa sổ, một gốc cây bị nhổ lên vứt ở một bên, tuỳ tiện hỏi.

“Ai nha nha, tiểu Ngoạt nhi không nỡ bỏ chú hả, chú đây thật vui vẻ nha! Cháu yên tâm chú chỉ quay lại công ty làm việc thôi, lại nói, chú đường đường là tổng tài công ty lại làm tài xế, kiêm vệ sỹ cùng bảo mẫu cho cháu, mặt mũi cháu cũng thật là lớn. Bất quá, sau khi tan tầm chú sẽ đến chỗ cháu ở.” Âu Dương Sóc vô lại nói.

Nhìn vẻ mặt của Âu Dương Sóc, cậu thật muốn một cước đạp gã xuống xe.

“Chạy nhanh lên, tôi đói bụng.” Không muốn chấp nhặt cùng gã, Âu Dương Ngoạt chuyển đề tài.

“Đói bụng? Cháu ăn không quen thức ăn ở học viện sao? Nếu không quen vậy có muốn mang thức ăn ở nhà theo không ?” Xe đã về gần đến biệt thự.

“Phiền phức.”

“Vậy phái người đưa tới cho cháu.” Cách phía trước không xa có thể thấy cổng biệt thự.

“Tôi còn có ngày yên tĩnh sao?” Nghĩ tới đám nữ sinh thích tra hỏi linh tinh kia, Âu Dương Ngoạt liền thấy trong lòng thật buồn bực.

“Ngạch? Sao vậy? Chẳng lẽ ở học viện có ai khi dễ cháu? Không thể a, với thân thủ của cháu nói như thế nào ở học viện cũng là trùm, còn ai có thể khi dễ cháu chứ?” Âu Dương Sóc lại bắt đầu nói chuyện xưa.

Biết hắn vẫn luôn để ý chuyện thua cậu, nên Âu Dương Ngoạt cũng không để ý tới hắn, trực tiếp mở cửa xe đi vào nhà.

“Tiểu thiếu gia.” Thấy Âu Dương Ngoạt đi vào, người hầu, đầu bếp, cùng một người đàn ông đi ra chào hỏi.

Âu Dương Ngoạt không hiểu ra sao quay đầu nhìn lại Âu Dương Sóc.

“Bọn họ là người hầu riêng của cháu, thời gian cháu ở lại Nhật Bản bọn họ sẽ phụ trách sinh hoạt hằng ngày cho cháu.”

Tầm mắt nhìn về phía một người đàn ông có khí chất khác biệt với người bình thường: “Ngươi là người Âu Dương Thần Tu phái đến?”

“Vâng, tiểu thiếu gia.” Mang đồ vật cầm trên tay đưa cho Âu Dương Ngoạt: “Đây là của thiếu gia đưa cho cậu.”

Tiếp nhận chiếc hộp, Âu Dương Ngoạt đi đến ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chậm rãi mở ra. Bên trong là một chiếc điện thoại di động thiết kế tinh tế với vỏ ngoài làm bằng ngọc bích. Phần ngọc bích bên ngoài rất chắc chắn, có thể thấy Âu Dương Thần Tu sợ cậu đập hư như cái điện thoại trước: “Hắn giao việc gì cho ngươi?”

“Từ hôm nay trở đi, tôi phụ trách xử lý tất cả những việc liên quan đến tiểu thiếu gia.” Mặc dù là đứng trả lời, nhưng mà trên mặt lại không có một chút nịnh hót hay biểu tình hèn mọn.

“Tên gì?” Âu Dương Ngoạt thật vừa lòng người này, không kiêu ngạo hay siểm nịnh, đây là lần đầu tiên cậu hỏi tên một người.

“An Húc Nhiên.”

Âu Dương Sóc đi vào phòng bếp an bài bữa tối xong liền trở về phòng mình, lấy điện thoại ra gọi cho một người: “Thư ký Hà, cho người đi điều tra tư liệu về một người tên Sam ở câu lạc bộ đêm.”

Trung Quốc

Trong lần trao đổi học tập này, Trần Lỗi không đi Nhật Bản mà ở lại.

Trong phòng ngủ xa hoa, Trần Lỗi vừa mới tắm xong, quấn một chiếc khăn trắng ngang hông từ phòng tắm đi ra, cầm điều khiển từ xa bật tivi.

Lúc này tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, trong phòng ngủ chỉ có âm thanh tivi nghe có vẻ đặc biệt chói tai. Nhìn số điện thoại trên màn hình di động, Trần Lỗi giảm âm lượng tivi đến mức nhỏ nhất, sau đó mới tiếp điện thoại: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh vui cười: “Đúng vậy, chính xác là tìm cậu có việc, hơn nữa chuyện này thế nào cậu cũng phải hợp tác cùng tôi.”

“Nói đi, chuyện gì?” Mặc dù là con riêng, nhưng so sánh thế nào vẫn hơn một MB, cho nên Trần Lỗi rất khinh thường ngươi bên kia, cũng không có kiên nhẫn nói chuyện.

“Bây giờ không được, để tránh tai vách mạch rừng, cậu đến gặp mặt tôi đi.” Biết Trần Lỗi không kiên nhẫn, nhưng mà đối phương cũng không ngại, vẫn duy trì thái độ vui cười nói chuyện với hắn.

“Tôi từ chối, ngày mai tôi còn phải đi học.” Nghe đối phương muốn hẹn mình ra ngoài, Trần Lỗi nhíu mày, không do dự từ chối.

“Tôi biết cậu sẽ nói như vậy, nhưng mà, nếu tôi nói chuyện này liên quan tới địch nhân Âu Dương Ngoạt của cậu?” Trong giọng nói mang theo đắc ý.

“….” Sau một lúc yên lặng, Trần Lỗi suy nghĩ một chút: “Tôi đã biết, sáng mai gặp mặt, đến lúc đó hy vọng cậu không làm tôi thất vọng….”

“Ai nha ~ ~ ~ ~ không phải ngày mai cậu còn phải đi học sao? Thật có thể ra ngoài?” Âm thanh trêu tức từ bên kia truyền sang, hiển nhiên đối phương thật sự khiêu khích hắn.

Nghe ra ý tứ trong lời nói của người bên kia, Trần Lỗi nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngày mai tôi sẽ xin nghỉ.”

“Ha ha, vậy là tốt rồi. Ngày mai mười giờ, chỗ cũ, không gặp không về.” Nói xong liền cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play