Hạ Miên theo quản gia nhà họ Bạc lên chiếc xe màu đen lao đi trong sự tò mò lẫn hâm mộ của những người khác. Chiếc xe chậm rãi chạy ra khỏi
cô nhi viện, kéo theo bụi bay mù mịt.
Hạ Miên nhìn cảnh ven đường vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tâm tình không hề lên xuống chút nào.
Cô đã mười lăm tuổi nhưng chưa từng có một ngày được vui vẻ. Cho dù
giờ phút này có thể rời khỏi bọn trẻ đã ức hiếp mình mười năm qua, rời
khỏi cô nhi viện không chính quy lại còn cũ nát này, nhưng cô cũng không hề vui sướng.
Phía trước có gì đang đợi cô? Cô hoàn toàn không hề biết.
Cô chỉ là một thiếu nữ mười lăm tuổi cô độc trên thế giới này. Dù đi
đâu hoặc ở đâu cũng chỉ vĩnh viễn có một mình cô, sẽ chẳng có có ai buồn để ý. Mà ngay cả bản thân mình cũng không màng đến điều đó.
Tất cả nhận biết của cô đều bị sự thù hận chiếm đóng. Mục đích sống
duy nhất của cô chính là bắt cha mình phải trả giá thật nhiều cho cái
chết của mẹ. Tất cả sự đau đớn, đói khát, sầu muộn đều không thể ngăn
cản được cô. Cho đến giờ phút này, Hạ Miên cũng không hề kích động và
không hề khẩn trương. Ánh mắt cô bình thản lạnh lùng nhìn thế giới quen
thuộc từ từ biến mất.
“Người chạy theo phía sau là bạn của cô sao?” Bỗng nhiên tài xế nghiêm túc nhìn cô qua kính chiếu hậu.
Hạ Miên quay đầu lại. Dù tuyến lệ của cô không phát triển nhanh nhạy
nhưng hốc mắt đã ươn ướt trong phút chốc. Dáng vẻ cao gầy của Mạc Bắc
đang chạy theo phía sau xe. Trên gương mặt sạch sẽ thanh tú còn lấm tấm
mồ hôi nhưng bước chân không hề siêu vẹo.
Lúc Hạ Miên đi, anh bị viện trưởng dẫn ra ngoài làm việc. Khi trở về đã nghe việc Hạ Miên được nhận nuôi.
“Dừng lại.”
Hạ Miên bước xuống xe, chạy ngược lại một khoảng đường rất xa. Mạc
Bắc thở hổn hển đứng trước mặt cô. Anh hé miệng nở ra một nụ cười ấm áp
trên gương mặt anh tuấn.
Anh tự tay xoa xoa đỉnh đầu của Hạ Miên rồi khẽ nói “Cuối cùng em
cũng có thể rời khỏi đây rồi. Cho dù em ở bất cứ nơi đâu thì hãy nhớ
rằng lúc nào cũng luôn có anh ở đây chờ đợi em.”
Hạ Miên ngân ngấn nước mắt gật đầu.
Cô sẽ không bao giờ quên. Thật ra cô không phải chỉ có một mình cô đơn, ít nhất cô vẫn còn Mạc Bắc.
“… Dù cho em có phải Nhất Nhất hay không. Anh cũng thật sự rất vui mừng vì em được một gia đình như thế nhận nuôi.”
Ánh mắt Mạc Bắc trầm tĩnh từ từ nhìn khuôn mặt cô. Anh nói vô cùng
nghiêm túc “Em quá thiếu tốn tình cảm, như thế rất cô đơn, rất đau khổ.
Hi vọng em ở trong nhà họ Bạc có được cuộc sống vui vẻ. Anh hi vọng em
có thể sống tốt. Hạ Miên, chúc em gặp nhiều may mắn.”
Hạ Miên ngồi trong xe nhìn theo bóng dáng Mạc Bắc ngày càng xa xôi.
Tại bức tường cũ kỹ mọc đầy dây thường xuân xanh biếc có một chàng trai
mặc áo sơ mi trắng vẫn đưa mắt nhìn cô dần rời xa.
Khi ấy vừa được mười lăm tuổi, cô đã có một người duy nhất vừa là bạn bè lại vừa như người thân là Mạc Bắc. Hạ Miên khẽ cúi đầu, những giọt
nước mắt kiềm nén đã lâu lập tức rơi xuống mép váy.
[align=center]
**********
[/align]
Khi Hạ Miên về đến nhà họ Bạc lại hơi khẩn trương. Biệt thự nhà họ Bạc
to hơn căn biệt thự cô sống khi còn nhỏ. Trên người cô mặc chiếc váy
trắng hơi ố vàng của cô nhi viện. Chân chỉ mang đôi giày vải trắng, thận trọng đứng trong phòng khách.
Lúc này có một người phụ nữ sang trọng đi xuống thang lầu. Bà mặc một chiếc sườn xám màu đen vô cùng cao quý xinh đẹp.
Bà cẩn thận nhìn Hạ Miên giống như xem kỹ trên người cô có mang theo
hơi thở xâm lăng hay không? Bà đánh giá cô từ đầu đến chân một lần sau
đó mới từ từ cất tiếng nói “Tôi là mẹ của Cận Yến. Cháu có thể gọi tôi
là dì Vệ. Sau này cháu hãy sinh sống, học tập và chơi đùa với Cận Yến ở
đây. Nó muốn cháu làm cái gì thì cháu làm cái đó.”
Hạ Miên không hề có phản ứng gì với giọng điệu kẻ cả của bà, chỉ ngoan ngoãn gật đầu “Dạ”
Về Cần không nhịn được lại nhìn cô thêm vài lần. Một cô bé ngoan
ngoãn gọn gàng có đôi mắt long lanh vô tội. Lại còn đơn thuần tinh khiết giống như dòng nước suối không chứa bất kỳ tạp chất nào.
“Mấy năm nay Cận Yến vẫn muốn tìm cháu. Nó nói lúc trước đã đồng ý sẽ đón cháu đi.” Vệ Cần ngồi trên ghế salon, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc
nhẫn phỉ thúy ở ngón giữa, ung dung thản nhiên quan sát phản ứng của Hạ
Miên “Cháu còn nhớ không?”
Hạ Miên khẽ nhướng mắt rồi nói bình tĩnh “Cháu luôn nhớ rõ mỗi một
việc khi còn bé với anh Cận Yến. Bởi vì cháu ham chơi nên lén chui ra
khỏi hàng rào cửa sau của cô nhi viện. Khi đó anh Cận Yến ở căn nhà lầu
sát bên cạnh. Cháu tò mò nên mới chui vào nhìn xem. Vì thế cháu thấy
được mỗi ngày anh ấy đều ở nhà một mình, không có ai ở bên, cũng không
hề có một người bạn. Rất cô đơn.”
Nói đến đây Hạ Miên chú ý thấy vẻ lúng túng trên mặt của Vệ Cần, cô
thông minh nhanh chóng chuyển sang đề tài khác “Anh ấy không thích nói
chuyện với người khác. Ban đầu cũng không buồn chú ý đến cháu. Có lẽ vì
cháu hay đến đó nên anh ấy sợ bị cháu phiền. Rốt cuộc cũng chịu chú ý
đến cháu. Mặc dù vẫn không thích nói chuyện như cũ, nhưng lại đối với
cháu rất tốt.”
Hạ Miên giả vờ như vô ý để lộ vết sẹo trên cổ tay cho Vệ Cần thấy
“Đây là vì lần đó cháu cứu anh Cận Yến nên bị phỏng. Sau đó anh ấy rất
đau lòng.”
Vệ Cần nhìn vết sẹo bị phỏng trên cổ tay cô. Lúc này bà mới yên lòng. Cô nhi viện là một nơi rất phức tạp, khó bảo đảm sẽ không gặp được một
kẻ bụng dạ khó lường. Bà phải bảo vệ cho con trai mình hết sức cẩn thận.
Vệ Cần vẫy tay với nữ quản gia đứng bên cạnh “Dẫn cô ấy đi tắm rửa thay quần áo đi. Cận Yến sắp về rồi.”
Hạ Miên được quản gia dẫn đi tắm rửa thay quần áo. Lúc ngâm mình
trong bồn tắm, cô vẫn suy nghĩ đến tin tức của chú thần bí cung cấp cho
mình “Cậu bé này là mấu chốt trong việc trả thù của cháu.”
Rốt cuộc là mấu chốt gì?
Hạ Miên biết nhà họ Bạc không có bất cứ quan hệ gì với cha mình. Mấy
năm trước Bạc Tự Thừa đã bị điều đi nhậm chức ở nơi khác. Cả nhà đều rời khỏi thành phố N. Đây cũng là lý do tại sao đến bây giờ nhà họ Bạc mới
đến đây đón Nhất Nhất.
Như vậy, Bạc Tự Thừa không thể nào biết cha mình được.
Hơn nữa, sao chú ấy lại biết được chuyện cũ của Bạc Cận Yến và Nhất Nhất rõ ràng như thế?
Hạ Miên thở dài, không suy nghĩ đến nữa. Cô rất tin cậy chú ấy. Dù
cho chú ấy nói gì cô cũng chỉ cần làm theo là được. Bây giờ cô chỉ là
một đứa bé mười lăm tuổi chưa đủ lông đủ cánh, chỉ có thể đợi đến khi
mình mạnh mẽ hơn mới được. Hiện tại không nên ngỗ nghịch với bất cứ ai.
Hạ Miên thay một chiếc váy búp bê màu trắng, phía sau còn thắt một chiếc nơ rất to của người làm chuẩn bị sẵn cho mình.
Một bộ váy ngọt ngào đáng yêu vô cùng khiến Hạ Miên nhìn mình trong
gương thơ thẩn một lúc lâu. Cô tự hỏi: Cô bé xinh đẹp ngây thơ trong kia là cô sao?
Trước năm năm tuổi, cô có rất nhiều bộ váy rườm rà như thế này. Trên
đường viền tơ lụa còn đính đá lấp lánh và có rất nhiều đồ trang sức xinh đẹp. Mẹ cô nói, cô chính là cô công chúa nhỏ của cha mẹ.
Hạ Miên thở dài nghĩ thầm. Có lẽ Nhất Nhất chính là công chúa trong
suy nghĩ của Bạc Cận Yến. Cho nên họ mới mang trang phục như vậy đến cho cô.
[align=center]*********[/align]
Hạ Miên cầm khăn vừa lau khô tóc vừa đi ra ngoài. Khi bước ra phòng ngủ lại sợ đến hoảng hồn.
Một chàng trai đang ngồi yên trên giường nhìn cô chăm chú. Trên gương mặt tuấn tú trắng trẻo tuy không tỏ vẻ gì. Nhưng Hạ Miên phát hiện
trong ánh mắt của anh tỏa sáng lấp lánh.
Trái tim Hạ Miên đột ngột đập loạn vài nhịp. Cô nắm chặt khăn lông
thật chặt. Mặc dù đã từng xem hình anh vô số lần. Nhưng cô vẫn bối rối
khi gặp mặt anh thật sự.
Thật ra, giờ khắc này cô có một cảm giác rất kỳ diệu. Trong thoáng
chốc Hạ Miên cảm thấy như mình đã gặp được người quen đã lâu không thấy. Anh đã yên tĩnh ở trong những tấm hình cùng trải qua năm năm với cô.
Nên từng đường nét trên gương mặt anh tuấn của anh cô hoàn toàn thân
quen.
Ngoài đời anh còn đẹp hơn cả trong hình. Mặc dù vẻ mặt vẫn trầm lặng
lạnh lùng như nước, nhưng cả người lại tươi sáng bắt mắt sinh động hơn
rất nhiều.
Anh chân thật ngồi ở nơi đó nghiêm túc nhìn cô chăm chú.
Hạ Miên cất từng bước khó khăn, cong khóe môi cười với anh. Giọng nói êm ái đến khó tin “Anh Cận Yến.”
Bạc Cận yến vẫn lẳng lặng nhìn cô tỉ mỉ. Hạ Miên không biết anh có
phát hiện được mình là kẻ giả dạng hay không? Ngay cả giọng nói giả vờ
của mình cũng khiến cô buồn nôn.
Bỗng nhiên Bạc Cận Yến giơ tay. Bàn tay to lớn lạnh lẽo nắm lấy cô. Sau đó từ từ rút chiếc khăn lông trong tay cô ra.
Anh vịn bả vai mỏng manh của Hạ Miên đặt cô ngồi xuống giường. Sau đó dịu dàng giúp cô lau khô tóc. Từng sợi tóc đen nhánh quấn quanh vào
chiếc khăn lông màu trắng tạo nên hai màu sắc đối lập rõ ràng. Anh lau
tóc giúp cô rất dịu dàng.
Hạ Miên chưa từng thân mật với bất cứ chàng trai nào như thế. Cô chỉ
gồng người cúi đầu khẽ co ngón tay lại. Mặc dù Bạc Cận Yến không hay nói chuyện, nhưng Hạ Miên vẫn có thể cảm giác được sự yêu thích và quý
trọng của anh đối với “Nhất Nhất”.
Dù được đối xử dịu dàng vô cùng, nhưng cô biết rõ sự dịu dàng này
không thuộc về cô. Đột nhiên Hạ Miên cảm thấy mình rất buồn cười, cũng…
rất đáng thương.
Bạc Cận Yến lau khô tóc giúp cô xong, bỗng nhiên lại lấy ngón tay
trêu đùa xoắn đuôi tóc của cô lại. Sau đó đứng trước mặt cô, đưa tay véo gò má mủm mỉm của cô.
Thân thể Hạ Miên cứng lại, trợn mắt nhìn anh ngỡ ngàng.
Bạc Cận Yến bốn mắt nhìn nhau với cô rồi lại bật cười. Chỉ chỉ vào
gương mặt cô giống như nghịch phá một món đồ chơi “Em lớn rồi.”
Giọng nói anh trầm ấm giống như tiếng đàn du dương rót vào tai. Ánh mắt anh sâu lắng nhìn vào đáy mắt cô.
Hạ Miên hiếm khi cười đã nhiều năm. Hơn nữa, nhìn một chàng trai
trong khoảng cách gần như thế khiến cơ trên mặt cô căng thẳng. Cô gắng
gượng nhếch khóe môi, nặn ra một nụ cười cứng ngắc khó coi “Em… sắp mười sáu tuổi rồi.” Nhất Nhất lớn hơn cô một tuổi, lúc nào cô cũng nhớ kỹ
điều này để không làm lộ ra sơ hở.
“Ừ” Nụ cười Bạc Cận Yến đong đầy nơi đáy mắt. Bàn tay khô ráo nghịch mái tóc dài của cô “Sau này, sẽ ở chung với anh.”
Hạ Miên vẫn duy trì tư thái mỉm cười. Cố gắng quên đi sự khác thường
xuất hiện trong lòng mình đang nhắc nhở mình là đồ giả hết lần này đến
lần khác. Dù cho anh nói gì làm gì cũng là giành cho “Nhất Nhất” chứ
không phải là cho mình.
Dù sao đây là lần đầu tiên cô làm việc chột dạ thế này nên rất lâu mới tỉnh tâm lại được “Dạ.”
Bạc Cận Yến cũng đứng dậy ngồi bên cạnh cô. Anh vẫn yên lặng nhìn cô
chăm chú. Sự hiện hữu của anh quá mạnh mẽ. Ánh mắt như mang theo ngọn
lửa nồng cháy thiêu đốt cả gương mặt của Hạ Miên…
Cô lúng túng nhìn anh “Anh, anh không bận gì à?”
Bạc Cận Yến khẽ nhướng chân mày ra vẻ khó hiểu.
Hạ Miên không thoải mái khi ở gần bên anh. Cô đã quen với việc nhìn
chàng trai yên tĩnh trong hình. Bỗng nhiên anh lại biến thành chân thật, mà sự tồn tại của anh lại mạnh mẽ quá mức Khiến Hạ Miên cảm giác được
nhịp tim của mình đập không bình thường.
“Anh không có bài tập cần làm sao?” Hạ Miên ra lệnh đuổi khéo khách.
Bạc Cận Yến yên lặng nhìn cô rồi nắm lấy tay cô kéo lên…
Khi đứng bên cạnh anh, Hạ Miên mới phát hiện mình thấp hơn anh rất
nhiều. Hóa ra lúc trước cô dùng mắt đo không chính xác. Sự phát triển
của anh nhanh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô.
Đôi mắt đen nhánh của Bạc Cận Yến nhìn cô sâu sắc, giọng nói hòa hoãn “Theo anh.”
Anh vừa nói vừa bướng bỉnh nắm tay Hạ Miên dẫn ra ngoài. Từ thái độ
không được phép phản đối cho thấy đây là một cậu bé tự kỷ u buồn rất bá
đạo.
Hạ Miên đi vài bước mới hoàn hồn. Cô đã quên mất chàng trai trước mặt không phải như những người bạn cùng lứa tuổi bình thường. Nên không thể nào dùng cách suy nghĩ của người bình thường để giao tiếp với anh.
Đột nhiên Hạ Miên trợn to mắt. Tham muốn chiếm hữu của Bạc Cận Yến
rất mạnh mẽ. Suy nghĩ lại khác với những đứa trẻ khác. Hơn nữa trước đây cô đã được chú cho hay, khi còn bé, Bạc Cận Yến rất thường ôm Nhất Nhất trong lòng trêu chọc như thú cưng. Tình cảm méo mó đến thế, anh sẽ
không…
Cô vội vàng kéo tay Bạc Cận Yến, quay đầu hoảng hốt nhìn khắp căn
phòng “Đây, đây, đây có phải là phòng của anh không? Buổi tối, không
phải em, em, em sẽ ngủ cùng với anh chứ?”..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT