Diệc Nam từ nhỏ đã rất nghe lời, trẻ con mồ côi cũng hiểu được sự khó khăn của cha hoặc là mẹ, cho nên con trai thông minh hiểu chuyện, nói là đi lạc thật ra lại hơi gượng ép.
Mẹ Trình lại bỗng nói: “À, đúng rồi! Giáo viên nhà trẻ nói là Diệc Nam đi cùng với ba, nhưng Mạc Bắc không có đón nó mà!”
Trong đầu Hạ Miên bỗng dưng có một ý nghĩ đáng sợ, người có thể khiến Diệc Nam cam tâm tình nguyện đi chung ngoại trừ Mạc Bắc thì chỉ có Bạc Cận Yến. Không phải Bạc Cận Yến biết rõ thân phận con trai cho nên….
Nghĩ đến biểu hiện lúc trước của anh, người như anh từ trước đến giờ giấu diếm rất kín kẽ, có lẽ trong lòng anh đầy nghi ngờ chuyện con trai, hiện tại xác nhận được, lại biết sự thật bị vạch trần sẽ mang đến cục diện căng thẳng khó xử, cho nên đã giữ con trai trước, chặn lại đường lui của Hạ Miên.
Hạ Miên trầm mặc, đến bây giờ cô cũng không có oán hận Bạc Cận Yến, nếu như nói tức giận vì vừa bắt đầu đã lừa gạt thì hành động anh chắn đạn cho mình đã tiêu trừ cả rồi.
Từ trước đến giờ cô đều xác định rõ mục đích, ban đầu biết trái tim mình yêu anh chưa từng thay đổi đã không hề cố chấp lựa chọn tin tưởng anh lần nữa.
Nhưng đến khi sự thật phơi bày, nhất thời trong lòng cô xuất hiện bàng hoàng và do dự, mỗi thứ trong chuyện này đều tồn tại chân thật. Cô không biết tâm trạng Bạc Cận Yến lúc tra ra sự thật như thế nào, cũng mù mịt như cô hay sao?
Câu chuyện xấu xa bết bát được phơi bày trần trụi ra ánh sáng trước mặt cô, cô không phải là thánh nhân, càng không có được thần kinh thép xem như tất cả chưa từng xảy ra.
Cô tĩnh táo kiềm chế lại, cũng cần thời gian hoàn toàn lắng động xuống.
Hạ Miên lại an ủi mẹ Trình mấy câu mới cúp điện thoại, sau đó đứng dậy đi đến phòng tắm lấy nước lạnh rửa mặt, dòng nước lạnh lẽo cọ rửa qua khẽ tay, đầu óc mụ mị của cô mới tỉnh táo lại một chút.
Từ sau khi trờ về từ bệnh viện cô cũng không có ăn gì, một đêm không ngủ khiến vẻ mệt mỏi không che giấu được trên gương mặt.
Hạ Miên thay quần áo lại đi đến bệnh viện. Vệ Cần còn đang bị giam giữ bởi tàng trữ súng phi pháp và cố ý đả thương người. Phó Trạm cũng vô cùng có khả năng lại vướng vào tai ương lao ngục lần nữa vì bắt cóc. Cha mẹ ruột thịt cùng rơi vào kết quả này, Hạ Miên không biết người cha nuôi Bạc Tự Thừa có thể làm được gì cho Bạc Cận Yến.
Trong phòng bệnh săn sóc đặc biệt giành cho cán bộ cao cấp tràn ngập mùi truyền dịch.
Vào thời điểm Hạ Miên đẩy cửa bước vào mới nhìn thấy Bạc Tự Thừa đang lạc mất hồn ngồi trên ghế salon. Ông nghe được tiếng vang, đôi mắt mới ảm đạm nhướng lên, lúc thấy Hạ Miên đôi môi khẽ mấp máy, muốn mở miệng nói gì đó.
Hạ Miên cũng nhanh chóng dời mắt đi nơi khác, cô đi thẳng đến bên giường bệnh, nhìn xem sắc mặt của Bạc Cận Yến.
Anh vẫn mang khuynh hướng không có tỉnh lại như cũ, lông mi đen dày in xuống một ít bóng râm trên gương mặt tái nhợt của anh, dưới cổ áo giành cho bệnh nhân màu xanh có thể thấy được một góc băng vải lộ ra.
Trái tim vẫn không thót lên không theo khống chế, nhớ đến lúc anh kiên quyết chắn đạn, nhớ đến vẻ mặt anh nói câu “hai bên không nợ gì nhau” với Phó Trạm và Vệ Cần…
Hạ Miên giơ tay lên, cuối cùng vẫn phải run rẩy vuốt ve lên da thịt lành lạnh của anh.
Môi mỏng nhếch lên, ngay cả thời điểm ngủ mê anh cũng không an ổn, đôi lông mày đen nhánh nhíu chặt lại, không có một chút dấu hiệu thả lỏng.
“Bác sĩ nói còn phải theo dõi một thời gian, vẫn chưa xác định được lúc nào sẽ tỉnh lại.” Bạc Tự Thừa cất lời phía sau Hạ Miên ngay tức thì, tiếng nói khàn khàn mỏi mệt, nghĩ đến ông cũng ở bệnh viện một ngày một đêm rồi.
Hạ Miên không trả lời ông, cũng không quay người liếc nhìn ông một cái, giống như hoàn toàn không cảm ứng được trong phòng này còn dư ra một người, ánh mắt sâu lắng dừng trên mặt Bạc Cận Yến.
Bạc Tự Thừa nhìn thái độ của Hạ Miên, cũng đoán được sự oán hận trong lòng cô, những điều này ông cũng có thể hiểu và thông cảm, cho nên hoàn toàn không buồn để ý đến thái độ lạnh lùng xa cách của cô.
Ông chống tay vịn ghế salon đứng dậy, đầu ngón tay xoa mi tâm: “Ba còn chút chuyện phải xử lý, con… chăm sóc nó cho tốt.”
Hạ Miên rũ mắt không trả lời như cũ.
Bạc Tự Thừa nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đi tới khúc quanh mới dừng bước, quay người lại bình tĩnh nhìn bóng lưng của cô: “Chuyện đến mức độ này, ba nói gì cũng là phí công, ba quả thật đã phụ lòng … mẹ con, ba hi vọng có thể đền bù cho con thật tốt.”
Hạ Miên cười khẩy trong lòng, ngay cả chê cười khinh thường ông mấy câu cũng cảm thấy dư thừa.
Người “cha ruột” này cô cũng không muốn chấp nhận ông một giây nào. Đền bù lại ư? Cô càng không cần, Hạ Miên từ từ quay người lại bình tĩnh trả lời: “Chỉ cần ông tránh xa tôi một chút chính là đền bù lớn nhất cho tôi.”
Khi sắc xám ngoét của Bạc Tự Thừa càng thêm mệt mỏi, đáy mắt đầy rẫy nỗi khó tin, cuối cùng siết quả đấm thật chặt, chán nản đi ra khỏi phòng.
***
Bạc Cận Yến vẫn hôn mê, Diệc Nam cũng không có tin tức. Trái tim Hạ Miên lên xuống đau khổ cả một ngày, khắp nơi trên báo chí và tivi đều là tin tức nhà họ Bạc gặp chuyện không may.
Chỉ một đêm thôi, nhà họ Bạc từ gia đình quan chức lớn biến thành nhà giàu có thối nát trong miệng dân chúng đông đảo, thậm chí có ít nhiều phiên bản không thật truyền ra, lời đồn bay đầy trời.
Cũng bởi vì vậy Bạc Tự Thừa bị quấy nhiễu không chịu nổi, truyền thông trắng trợn đưa chuyện của Vệ Cần ra ánh sáng, ngay cả Bạc Cận Yến ở bệnh viện cũng bị liên lụy.
Trong khoảnh khắc thế sự đổi thay, nhà họ Bạc lâm vào cảnh đầu sóng ngọn gió.
Có không ít ký giả chạy đến cửa, y tá bệnh viện không ngăn cản được.
“Cô Hạ, nghe nói cô mới là con gái riêng của Bạc thị trưởng? Vậy quan hệ của cô và anh Bạc Cận yến đến cùng là như thế nào?”
“Có phải sau khi Bạc thị trưởng biết thân phận của cô đã âm thầm tác hợp cho cô và anh Bạc Cận Yến, muốn châu về hợp phố phải không?”
Kỳ giả cứ hỏi ráo riết, khí thế đó ngay cả y tá bệnh viện cũng không ngăn trở được, Hạ Miên bị ép lui đến góc tường, nắm thật chặt quả đấm không buông ra: “Xin lỗi, tôi không có gì muốn nói, nơi này là bệnh viện, phiền các người ra khỏi đây.”
“Cô Hạ, vậy có phải cô đã trù tính tất cả không? Cô sớm biết được thân phận của mình, cho nên mới xen vào giữa anh Bạc Cận Yến và cô Thạch Duy Nhất, nhưng thật ra là muốn cướp lại tất cả những gì đã mất của mình đúng không?”
Một ký giả hỏi sắc bén, từng bước ép bức Hạ Miên. Hạ Miên tức giận nhìn anh ta một cái, nhíu mày lại thật sâu.
Nhân viên bệnh viện ra mặt điều đình, nhưng các ký giả cố chấp, thậm chí muốn đột phá vòng vây vọt vào phòng bệnh quấy rầy Bạc Cận Yến. Thoáng cái tất cả mọi người hỗn loạn cả lên, Hạ Miên bị ký giả và nhân viên bệnh viên xô đẩy, vô ý chợt ngã lăn trên sàn nhà.
Bởi vì sức lực quá lớn nên xương đùi có chút đau nhức như bị ngã gãy, nhưng trái tim lại chết lặng.
Đám người chật chội, Hạ Miên lạnh lùng nhìn cảnh này, mỏi mệt chưa bao giờ có.
Một đôi tay cứng rắn giữ chặt lấy cô đỡ cô dậy khỏi sàn nhà, gương mặt tuấn tú của Mạc Bắc phong sương mỏi mệt lo lắng nhìn cô chằm chằm: “Có được không?”
Trong lòng Hạ Miên đau xót, lắc đầu: “Không có gì.”
Mạc Bắc nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô, khẽ giọng trấn an: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Trên trán anh vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng, nhìn ra được là đã vội vã chạy đến, Hạ Miên nhìn anh một cái muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn bị anh cương quyết đẩy vào trong phòng bệnh: “Ngoan ngoãn ở đây, nơi này giao cho anh.”
Cuối cùng Mạc Bắc ra mặt, Hạ Miên không biết anh đã nói với những ký giả kia thế nào, nhanh chóng huyên náo bên ngoài hành lang đã dần yên tĩnh lại.
Cô ngồi trước giường bệnh, trầm lặng nhìn người đàn ông không hề khởi sắc nằm trên giường bệnh như cũ, anh hoàn toàn không có phản ứng gì với những tiếng ồn ào bên ngoài, giống như là tất cả không liên quan gì đến anh ta vậy.
Mạc Bắc đưa một lon cà phê đóng hộp đến trước mặt cô, rồi thở dài: “Anh cũng có nghe nói, không nghĩ đến chuyện lại như vậy.”
Lúc anh mới vừa nghe được tin tức kia cũng nghi ngờ không thôi, huống chi là cô… Nghĩ đến tình cảnh cô có thể gặp phải, anh lại lập tức chạy đến, quả nhiên đụng phải cảnh tượng hỗn loạn mới vừa rồi.
Cô giống như một đứa trẻ lạc đường ngu ngơ, trong mắt chỉ toàn là bất lực, còn đáng thương hơn lúc gặp cô ở cô nhi viện, khiến người khác đau lòng.
Hạ Miên yên tĩnh cúi thấp đầu, khóe môi nhoẻn lên cười tự giễu: “Rất giống phim truyền hình mà, chỉ tiếc đây là thực tế, em không cách nào mang tâm lý xem chuyện vui để dễ dàng đối mặt.”
Mạc Bắc không trả lời ngay, mà giơ tay lên xoa đỉnh đầu của cô.
Hạ Miên mơ màng ngước mắt, Mạc Bắc hơi mỉm cười với cô: “Cần gì phải uất ức mình, người làm chuyện sai sẽ nhận lấy báo ứng xứng đáng, cuộc sống trước kia của em đã bị hủy hoại, sau này càng phải nắm chặt thật tốt.”
Hạ Miên sững sốt, sau đó ngần ngừ liếc nhìn người đàn ông nằm trên giường bệnh.
Ánh mắt Mặc Bắc ảm đạm xuống vài phần, ngập ngừng đặt câu hỏi: “Em và anh ta….”
Hạ Miên nhấn thái dương, hai tay xước vào mái tóc đen nhánh, đau khổ lắc đầu: “Em không biết, anh ấy cũng là vô tội, nhưng cuối cùng chuyện đã xảy ra… hiện tại đầu óc em rất rối rắm.”
Mạc Bắc cúi người ngồi xuống trước mặt cô, giống như một người anh trai lớn mỉm cười nắm tay cô: “Vậy thì đừng nghĩ, đến lúc rõ ràng rồi sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Hạ Miên liếc nhìn nhau với anh, trầm mặc không nói.
Đôi mắt Mặc Bắc nhìn cô sâu lắng, trái tim bỗng nhiên hơi loạn nhịp, đưa tay muốn đến gần chạm vào cô: “Hạ….”
“Hạ Miên.” Một giọng nói lạnh lùng phá vỡ không khí yên tĩnh.
Hạ Miên giật mình ngẩng đầu, thấy đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến tỏa sáng, trên mặt tái nhợt của anh tràn ngập vẻ không vui, giữa chân mày cũng phủ một lớp lạnh lẽo, ánh mắt càng lạnh lùng dò xét cô và Mạc Bắc.
Mạc Bắc đứng lên, liếc nhìn anh từ trên cao, trong giây lát khỏe miệng nhoẻn cười: “Anh đã tỉnh rồi, tôi đi gọi bác sĩ.”
Hạ Miên sững sờ khẩn trương khó hiểu, cô cũng không biết được nguyên nhân vì sao khẩn trương, chỉ ngẩn ngơ yên lặng nhìn nhau với anh, ánh mắt che giấu đi.
Đôi môi của Bạc Cận Yến hơi mấp máy, mở miệng nói: “Tới đây, có lời muốn nói với em.”
Hạ Miên đột nhiên nhớ đến muốn hỏi chuyện con trai, đã một ngày một đêm rồi, không biết cuối cùng anh đã giấu con đi nơi nào. Mặc dù biết anh làm việc nhất định thỏa đáng, nhưng vẫn lo lắng cho con còn quá nhõ sẽ sợ hãi.
Hạ Miên đi vài bước đến trước mặt anh, cau mày hỏi thăm: “Diệc Nam đâu?”
Bạc Cận Yến nhìn cô tỉ mỉ hồi lâu, mới giơ bàn tay suy yếu, Hạ Miên hiểu là anh muốn mình khom lưng xuống, chần chữ rồi vẫn cúi đầu phối hợp anh.
Nào ngờ bị anh giữ lấy ót, bỗng kéo xuống.
Hai đôi môi kề nhau, đầu óc Hạ Miên trong nháy mắt đình trệ.
Bởi vì đã lâu anh không có uống nước, nên trên môi có vết nứt thật nhỏ, nhưng bướng bỉnh xâm lấn môi cô.
Hạ Miên đưa tay muốn đẩy anh, vừa chạm vào được lồng ngực của anh bỗng nhớ đến vết thương bị trúng đạn của anh. Đôi mắt đen láy của Bạc Cận Yến bỗng trở nên càng thêm sâu thẳm vì hành động do dự của cô. Anh hôn càng mãnh liệt, giống như mang theo oán giận. Hạ Miên bị anh hôn đến bủn rủn, lúc này mới có thể hô hấp, ánh mắt phức tạp nhìn vào gương mặt anh tuấn hơi khôi phục huyết sắc của anh.
Bạc Cận Yến nhìn cô trầm lắng, giọng nói khàn khàn từ từ cất lên: “Dỗ anh, mở mắt ra đã thấy em và người đàn ông khác… anh không vui.”
“….”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT