Sau khi Thạch Duy Nhất bị anh nhắc nhở, cô lại nhớ đến cuốn sổ vẽ
tranh thần bí kia, nên tò mò đưa tay cầm lấy: “Vẽ gì vậy? cho em xem
nào.”
Anh vốn đang lái xe bỗng lấy tay giữa chặt lại đồ bên người. Vẻ mặt
anh lãnh đạm. Đôi mắt đen nhánh sắc bén bức người. Giọng nói lại càng
lạnh lùng chẳng hề có nhiệt độ “Chỉ là mấy thứ bình thường thôi.”
Thạch Duy Nhất rũ mắt nhìn ngón tay thon dài rõ ràng khớp xương của
anh. Cô mím đôi môi nhỏ thở dài “Thứ bình thường sao lại không thể cho
em xem?” Chỉ là một cuốn tập vẽ thông thường nhưng anh luôn luôn mang
theo bên người không ai chạm vào. Người khác thì không nói, nhưng ngay
cả cô là vị hôn thể thì cũng không được ư?
Bạch Cận Yến cũng không nhìn cô. Gương mặt tuấn tú lạnh lùng kiêu ngạo.
Trong lòng Thạch Duy Nhất dâng lên một sự tủi thân. Dù sao từ nhỏ đến lớn cô đã được nâng niu yêu thương. Nhưng hết lần này đến lần khác anh
lại cư xử không tốt với cô như thế.
Bạc Cận Yến lẳng lặng nhìn về phía trước. Một lát sau mới khẽ cất giọng nói “Đi mua lễ phục với em được không?”
Thạch Duy Nhất cau mày, bất đắc dĩ nghiêng đầu sang chỗ khác. Gương
mặt xinh xắn vẫn ngầm có sự hờn giận như cũ “Đường tưởng rằng mang
chuyện này ra dỗ dành em là em sẽ không giận nữa.”
Bạc Cận Yến nở nụ cười nhẹ nhàng hiếm có, gương mặt bừng sáng lấp lánh, khẽ nghiêng đầu nhìn cô “Không đi hả? Vậy về nhà thôi.”
Thạch Duy Nhất tức tối nhìn anh chằm chằm, gương mặt giận đến đỏ ửng
“Bạc Cận Yến, anh được lắm!” Cô vừa nói vừa giả vờ muốn cắn anh. Sắc mặt Bạc Cận Yến liền biến đổi, nhanh chóng tránh né, trong đôi mắt có sự
lạnh lẽo mơ hồ “Anh đang lái xe, đừng làm rộn.”
Thạch Duy nghe nói thế cũng ngồi lại đàng hoàng. Cô cảm thấy nhàm
chán nên mở radio, chuyển đến tần số giải trí. Đúng lúc họ đang phát tin tức cưới hỏi của cô và Bạc Cận Yến.
Bạc Cận Yến hơi cau lông mày lại. Thạch Duy Nhất hỏi cẩn thận “Anh
không vui hả? Nhưng mà đây là ý của dì… sợ cô ta lại quấn lấy anh…”
Gương mặt Bạc Cận Yến chẳng chút biểu cảm nhìn cô, đôi mắt đen nhánh bao hàm sự tức giận.
Thạch Duy Nhất nhanh chóng cúi đầu. Cô sợ nhất là ánh mắt này của Bạc Cận Yến, giống như không hề có bất cứ tình cảm gì với ai.
Trong xe chỉ còn tiếng nữ phát thanh viên du dương. Rõ ràng là ca
khúc ấm áp nhẹ nhàng lại khiến cho Thạch Duy Nhất chịu áp lực nói không
ra lời. Cho đến khi điện thoại trong túi xách vang lên cô mới khẽ thở
phào nhẹ nhỏm.
“Dì à?” Thạch Duy Nhất liếc nhìn Bạc Cận Yến theo bản năng, môi mấp máy dùng khẩu hình nói với anh: Mẹ của anh.
Gương mặt trắng trẻo của Bạc Cận Yến hiện ra sự sốt ruột ngắn ngủi.
Anh chỉ nghe Thạch Duy Nhất trả lời khéo léo “Vâng, được ạ! Con và Cận
Yến sẽ cùng về.”
Thạch Duy Nhất vẫn còn tính trẻ con. Tâm trạng buồn phiền vừa rồi đã
nhanh chóng tan biến trong nháy mắt. Cô vui vẻ cầm lấy điện thoại di
động hớn hở “Dì kêu em đến nhà anh ăn cơm.”
Bạc Cận Yến như không nghe thấy cô nói gì. Anh chẳng có chút phản ứng nào cả.
Thạch Duy Nhất lại không hài lòng nghiêng người qua, la lớn từng chữ
từng chữ với anh “Bạc, Cận, Yến, mẹ của anh kêu em đến nhà anh ăn cơm!”
Khóe môi Bạc Cận Yến hơi hé ra “Cơm nhà em tệ lắm sao? Sao lại vui mừng khi đến nhà anh vậy?”
Thạch Duy Nhất bĩu môi. Cô rất hài lòng với việc Bạc Cận Yến nói liền một mạch nhiều lời như thế “Em thích đến nhà anh ăn cơm đấy! Bất cứ thứ gì ở nhà anh em cũng thích, thích nhất là anh cùng ở đó với em.”
Bạc Cận Yến khẽ mím môi cũng không trả lời lại cô.
Thạch Duy Nhất cũng không miễn cưỡng. Mặc dù bây giờ Bạc Cận Yến đã
tốt hơn hồi còn bé khá nhiều. Nhưng vẫn ít nói đến mức đếm từng chữ.
Huống chi bọn họ sắp sửa kết hôn. Cô rất có lòng tin sẽ khiến cho người
đàn ông này hoàn toàn thuộc về mình.
Thạch Duy Nhất đã đến nhà họ Bạc rất nhiều lần, lại càng thân thiết
với Vệ Cần – mẹ của Bạc Cận Yến hơn. Vừa vào cửa, cô đã ôm chầm lấy Vệ
Cần.
Gương mặt xinh đẹp của Vệ Cần hàm chứa nụ cười thỏa mãn. Ánh mắt bà
chậm rãi chuyển qua bóng dáng cao lớn của con trai “Không gọi điện thoại con cũng không biết về nhà. Mẹ chỉ phải bám lấy Duy Nhất thôi.”
Ngón tay thon dài của Bạc Cận Yến nới lỏng cravat, đôi lông mày đen
rậm cau lại như ngọn núi, tiếng nói anh trầm ấm “Con lên lầu thay quần
áo.”
Vệ Cần có vẻ lúng túng ngơ ngác đứng tại chỗ. Thạch Duy Nhất khoác
lên cánh tay của bà, ấm giọng an ủi “Hôm nay hình như tâm tình anh ấy
không tốt.”
Vệ Cần vỗ vỗ tay cô, cười có phần miễn cưỡng “Con trai của dì, dì
biết. Sợ là vì người đàn bà kia nên nó mới cứng đầu với dì lâu như vậy.
Con nói xem loại đàn bà như vậy “
“Còn chưa ăn cơm à?” Bạc Tự Thừa bước xuống từ thang lầu. Đôi mắt uy
nghiêm dưới chiếc kính không gọng mang theo sự ép bức. Ông thản nhiên
nhìn vợ mình, rồi lại hòa ái nhìn Thạch Duy Nhất “Duy Nhất, đến đây ngồi đi.”
Vệ Cần biết chồng mình không thích nhắc lại sự kiện kia. Cho nên cũng mím chặt môi không hề nói nhiều nữa.
Lúc Bạc Cận Yến xuống lầu đã đổi bộ quần áo mặc ở nhà màu xám tro.
Mái tóc rủ trước trán mềm mại thoải mái. Anh kéo chiếc ghế ra tự nhiên
ngồi vào nơi xa nhất cuối bàn ăn. Cả bàn đều yên lặng nhìn anh.
Bạc Cần Yến như không biết vẫn cầm lấy đũa ăn cơm, một lát sau mới từ từ ngẩng đầu “Nhìn gì vậy?”
Vệ Cần và Bạc Tự Thừa cũng cố nén không nói. Chỉ có Thạch Duy Nhất mở lời “Cận Yến, chỗ anh ngồi xa quá.” Mỗi lần Bạc Cận Yến về nhà ăn cơm
đều ngồi cách rất xa cha mẹ. Thạch Duy Nhất nhìn vẻ mặt thất vọng của
hai ông bà nên thương cảm lên tiếng.
“Đừng phiền anh.” Bạc Cận Yến cúi đầu ăn gì đó. Gương mặt thanh tú dưới ánh đèn ấm áp tỏa ra vẻ mặt hờ hững.
Mọi người đều trầm mặc ăn cơm. Trong phòng ăn chỉ còn lại tiếng bát
đũa va chạm rất khẽ. Cuối cùng, Vệ Cần thật sự không nhịn được nữa. Bà
đỏ mắt nhìn đứa con trai ngồi đối diện phía xa, trong lòng vô cùng uất
ức “Không phải là con tự đuổi nó đi sao? Giờ con làm cái dáng vẻ gì đây? Mẹ là mẹ của con, chừng nào con…”
Bạc Cận Yến ngẩng đầu, gương mặt chẳng hề tỏ ra vẻ giận hờn. Chỉ có
điều cả người anh cũng toát lên sự lạnh lẻo khó nói nên lời. Đôi mắt đen sáng quắc nhìn Vệ Cần.
Vệ Cần cho rằng anh sẽ giống như năm năm trước. Song
“Con ăn no rồi.” Bạc Cận Yến cho tay vào túi chậm rãi đứng dậy, khép hờ mắt “Mọi người cứ dùng từ từ.”
Bạc Cận Yến xoay người. Trong nháy mắt sắc mặt đột ngột biến đổi,
ngón tay trong túi nắm thành quyền thật chặt. Anh ghét nhất bọn họ nhắc
đến người phụ nữ kia trước mặt anh. Người phụ nữ không biết suy xét kia.
********
Mấy ngày tiếp theo Hạ Miên cũng an tâm trong bộn bề công việc của
mình. Nhưng vẫn không quên an ủi thái độ khẩn trương rõ ràng của Quan
Trì: “Anh yên tâm đi. Tôi có dự cảm, trong một khoảng thời gian ngắn hắn sẽ không tìm tôi đâu.”
Quan Trì im lặng trợn mắt “Cô có học qua lớp tâm lý tội phạm à? Người bắt cóc tám chín phần là người mê phim ảnh, điên cuồng ái mộ cô một
cách biến thái.”
Hạ Miên bị lời của anh ta khiến cả người lạnh lẻo. Trong đầu cô bất
chợt hiện lên vô số cảnh khẩu vị nặng trong phim. Cô lại liên tưởng đến
mỗi lần hắn liếm đến… vị trí khó nói của mình. Trong nhất thời cảm thấy
Quan Trì như đã nhìn ra sự thật.
Tên kia vốn chính là kẻ biến thái!
Vịnh Nhi nhìn Hạ Miên hoảng sợ đến mức tái mặt. Cô ta không hề khách
sáo lấy bảng ghi chép trong tay vỗ lên đầu Quan Trì “Vậy anh đi bắt tên
biến thái kia đi! Chút bản lĩnh ấy cũng không có còn làm đội trưởng hình sự. Từ chức về nhà đi cho rồi.”
Đôi mắt sáng của Quan Trì sa sầm nhìn chằm chằm vào người trợ lý, hàm răng nghiến ken két “Cô!”
Vịnh Nhi nhướng mày khinh thường, khóe mắt cũng không buồn nhấc lên
“Tôi làm sao? Không nghĩ ra anh không chỉ chẳng có bản lĩnh phá án, mà
ngay cả năng lực chửi người nhục mạ mình cũng không có. Thật là phí tiền chúng tôi nộp thuế hằng năm.”
Hạ Miên thấy rõ trán của Quan Trì hằn gân xanh, giật mình nhìn anh ta như sắp bùng nổ. Cô vội vàng chen ngang vào dàn xếp “Đội trưởng Quan,
không phải là anh cần bảng lịch trình của tôi sao? Vịnh Nhi –”
Cô không ngừng nháy mắt. Nào biết Vịnh Nhi tiện tay cầm lấy lịch
trình của cô ném cho Quan Trì “Ngay cả lịch trình của một minh tinh nhỏ
cũng không lấy được. Rốt cuộc làm sao anh có thể bò đến vị trí hôm nay
vậy? Khiến người khác rất nghi ngờ.”
Lửa giận của Quan Trì bộc phát khó có thể kiềm chế được nữa. Ngón tay anh ta nhanh chóng chỉ và mũi của Vịnh Nhi “Ông đây không chấp nhất với mấy kẻ đồng tính.”
Ánh mắt Vịnh Nhi lập tức long lên. Hạ Miên vội vàng đẩy Quan Trì ra
“Đội trưởng Quan, anh nhanh đi, chút nữa tôi còn phải thu hình đấy.”
Quan Trì cố gắng trấn tĩnh, đè nén sự tức giận với Vịnh Nhi. Ngón ta
rà soát lịch trình của cô. Anh nhìn vào đó hơi kinh ngạc ” Tối nay cô
đến tham gia tiệc sinh nhật của Thạch cục trưởng à?”
Lông mi của Hạ Miên khẽ run, cười nhẹ ra tiếng “Đúng vậy. Có gì kỳ quái sao?”
Quan Trì lắc đầu, ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm “Chỉ có điều những trường hợp này nên cẩn thận một chút. Đến lúc đó chúng tôi sẽ trông
chừng ngoài cửa, một mình cô phải chú ý nhé.”
Khóe môi Hạ Miên cong lên “Khổ cho anh rồi.”
Thật ra Hạ Miên tuyệt đối chẳng hề lo lắng. Không biết tại sao, cô
cảm giác rằng tên kia sẽ không tìm mình trong khoảng thời gian này. Nếu
nói hắn ta điên cuồng si mê mình thì Hạ Miên lại không cảm thấy giống
như vậy. Nếu như si mê điên cuồng sẽ không giam cầm cô. Thậm chí lại
càng không làm ra việc khinh thường cô đến thế.
Nhưng mà tên kia, hiển nhiên chỉ muốn chạm vào cô, hoặc là nói, muốn nhìn thấy cô mà thôi.
Hạ Miên lắc đầu muốn xóa bỏ đi tâm tư kỳ quái. Cô trở về trường quay
thu hình cho xong. Nghĩ đến tiệc sinh nhật của Thạch Duệ Khải tối nay
khiến cô thật sự vô cùng mong đợi…
********
Năm nay Thạch Duệ Khải đã năm mươi bốn tuổi, nhưng cơ thể được giữ gìn vô cùng tốt.
Dáng vóc cao lớn mặc bộ tây phục màu xám tro thẳng thớm càng nổi bật
lên khí khái của ông ta. Vợ ông ta là Viên Uyển Linh đứng bên cạnh cũng
thua kém ông ta rất nhiều. Thật ra thì nhìn cho kỹ vẫn còn thấy được
phong thái quyến rũ khi bà còn trẻ xưa kia. Đáng tiếc năm tháng lại là
một con dao hai lưỡi. Hiển nhiên đã để lại dấu vết không công bằng trên
người của hai vợ chồng bọn họ.
Hạ Miên đứng một góc, ngón tay khẽ vuốt ve ly rượu lạnh lẽo. Ánh mắt
cô chuyển động trên người Thạch Duệ Khải. Gương mặt cũng hiện lên nụ
cười bí hiểm.
Thạch Duệ Khải cũng chú ý đến cô minh tinh nhỏ mặc chiếc váy dài màu
tím đang đứng trong góc. Nói chung ông ta cũng hơi có ấn tượng. Hình như là người mẫu chụp quảng cáo được tỷ số xem rất cao gần đây.
Ông ta nhẹ nhàng đung đưa rượu đỏ sóng sánh trong ly. Ánh mắt lướt
qua từng đường nét trên gương mặt trắng nõn, rồi đến cơ thể mềm mại nhỏ
nhắn nhấp nhô, cuối cùng là nâng ly hướng về phía Hạ Miên.
Tất cả cử chỉ này đều bị Thạch Duy Nhất đứng cách đó không xa nhìn
thấy tỉ mỉ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta giận đến đỏ bừng. Cô ta ngồi
trong góc bực tức không lên tiếng chỉ cắn chặt môi.
Hạ Miên vừa rời khỏi phòng vệ sinh đã bị Thạch Duy Nhất chặn đường.
Thật ra cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Từ lúc Thạch Duy Nhất và Bạc Cận Yến
xuất hiện cô đã cảm thấy lạnh cả người.
Thấy sự khinh bỉ không hề che giấu trên gương mặt Thạch Duy Nhất
khiến nụ cười của Hạ Miên càng sâu. Cô giẫm đôi giày cao gót từ từ đi
đến.
Hai người đứng trong hành lang u tối nhìn lẫn nhau. Nếu muốn so tính
nhẫn nại với Hạ Miên, Thạch Duy Nhất vĩnh viễn là kẻ thua cuộc. Cô ta
nắm váy lên đi đến giơ tay cho Hạ Miên một cái tát. Trong hành lang yên
tĩnh đặc biệt vang lên tiếng lanh lảnh chói tai.
“Thứ không biết xấu hổ. Không cướp được Cận Yến, bây giờ lại muốn cướp cả cha của tôi.”
Hạ Miên không ngờ đến Thạch Duy Nhất nhu nhược yếu đuối kia lại ra
tay mạnh như vậy. Một bạt tai này thật khiến cô hơi choáng váng, lỗ tai
cô ù thật lâu mới nghe rõ được câu nói của Thạch Duy Nhất.
Cướp ư?
Cô chậm rãi vén mấy sợi tóc lất phất trước gương mặt, đứng thẳng lên không hề khách sáo tát lại Thạch Duy Nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT