Hạ Miên bị Bạc Cận Yến mạnh mẽ đẩy vào trong thang máy. Sau đó anh lại yên lặng cúi đầu nhìn cô chằm chằm. Hạ Miên càng khó hiểu. Rốt cuộc là anh có tư cách gì mà ra vẻ ghen tuông nổi giận ở đây chứ?

Nghĩ đến đây, cô ngẩng đầu lên giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo. Ngửa chiếc cổ trắng không hề sợ hãi nhìn thẳng vào đôi mắt đen như hồ băng sâu thẳm của anh “Bạc Cận Yến, có phải anh đã yêu tôi thật rồi không?”

Cặp lông mày như dáng núi của Bạc Cận Yến khẽ nhúc nhích, nhưng đôi môi mỏng vẫn không trả lời.

Quả đấm của Hạ Miên đang buông xuống bên cạnh từ từ nắm lại. Trên mặt cô lộ ra nụ cười tàn nhẫn. Rồi cô nhích đến gần người đàn ông toát ra khí chất lạnh lẻo kia “Nếu không có thì hãy cách xa tôi một chút. Nếu một ngày nào đó anh yêu tôi thật …”

“Thì chỉ có thể oán hận không thôi.” Đôi môi đỏ mọng của cô hé mở, kiễng chân ghé sát tai anh nói nhỏ “Cho đến bây giờ tôi cũng không phải là Nhất Nhất ngây thơ thuần khiết của anh.”

Ngón tay thon dài của Bạc Cận Yến bỗng nắm lấy cằm của cô. Khiến gương mặt cô ngẩng lên đến gần mình hơn. Anh cúi người xuống gần như kề sát với bờ môi cô.

Trong khoảng cách gần như thế, Hạ Miên không cách nào thấy rõ được cảm xúc thật trên khuôn mặt anh. Chỉ thấy đôi mắt sáng như sao trời của anh tựa như cất giấu rất nhiều đau khổ sâu sắc.

“Về với anh được không?”

Câu nói thì thầm rất nhẹ, nhẹ đến mức Hạ Miên có ảo giác là mình nghe lầm rồi.

Như biết được trong lòng cô đang nghĩ gì, bỗng nhiên anh buông cô ra. Bàn tay ấm áp của anh đặt lên gáy cô, khẽ cúi đầu nhìn cô chăm chú, nghiêm túc nói lại “Chúng ta, trở về bên nhau được không? Anh cho rằng mình đã lạc mất em rồi. Nhưng giờ lại có thể tìm được em.”

Hạ Miên trố mắt kinh ngạc nhìn anh. Lời nói của anh khiến cô kinh hãi hoảng sợ trong giây lát. Đương nhiên chỉ trong giây lát mà thôi. Cô nhanh chóng cười lạnh ra tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh cách xa cô một chút “Anh lại muốn chơi trò gì? Anh phát hiện ra trêu chọc tôi rất thú vị ư? Đã chơi sáu năm vẫn chưa đủ à? Bạc Cận Yến, anh đã quên nhưng tôi lại chưa quên được. Ngay từ lúc đầu tiên anh thấy tôi đã biết tôi không phải là Nhất Nhất. Vậy mà vẫn kiên nhẫn chơi với tôi sáu năm. Loại đàn ông như anh kêu tôi phải tin làm sao đây?”

Nụ cười trên mặt Hạ Miên vô cùng rực rỡ. Nhưng trong mắt Bạc Cận Yến lại có vài phần thê lương. Anh yên lặng trong giây lát mới khẽ cất tiếng “Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì những chuyện trước đây. Nhưng mà em cũng lừa gạt anh không phải sao?”

Hạ Miên cười khổ bất đắc dĩ. Thật sự bọn họ đều đắm chìm trong âm mưu của nhau. Trong cuộc tình đó ai là người chơi đùa, ai là kẻ thật lòng đây? Thật ra từ đầu đến cuối giống như chỉ có mình cô là kẻ ngu ngốc.

“Được, coi như chúng ta huề nhau.”

Hạ Miên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh lên tiếng. Gương mặt Bạc Cận Yến lộ ra sự mừng rỡ. Nhưng rồi lại bị câu nói tiếp theo của Hạ Miên làm sững sờ “Vậy không phải chúng ta đã thanh toán xong rồi sao? Tôi nghĩ kể từ lúc đó mình cũng không còn thiếu Bạc tiên sinh gì nữa đúng không? Như vậy sau này xin Bạc tiên sinh giơ cao đánh khẽ tha cho cái mạng nhỏ này của tôi, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Cô vừa nói vừa lui ra khỏi thang máy, đưa tay nhấn nút mở cửa, cuối cùng thốt ra câu nói lạnh như băng “Tôi thật sự ghê tởm anh.”

Gương mặt tuấn tú của Bạc Cận Yến sa sầm biến mất sau cửa thang máy. Hạ Miên đứng bên ngoài nhắm chặt đôi mắt, cố gắng đè nén lại sự chua xót và đau khổ đang dâng lên trong lòng.

Cả đời Hạ Miên cũng không quên được khi cô đắm chìm trong sự yêu thương và dịu dàng của Bạc Cận Yến. Cô cho rằng mình đã được hưởng hết mọi sự tốt đẹp trên thiên đường. Cảm giác đó thật quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức cô cũng thường lo được mất.

Từ nhỏ cô đã trải qua quá nhiều khổ nạn. Thế cho nên khi bỗng nhiên nhận được ân huệ của thượng đế đã khiến cho cô cẩn thận tỉ mỉ nâng niu trong tay. Cô sợ mình không cẩn thận đánh rơi vỡ tan mất, hoặc là sau một đêm tỉnh lại phát hiện đây chỉ là một giấc mộng.

Từ lúc trao nhau nụ hôn đầu xong Bạc Cận Yến lại càng ngày càng thân mật với cô hơn. Mặc dù hai người không có nói rõ với nhau, nhưng cả hai đều rơi vào tình yêu nồng nhiệt điên cuồng.

Hạ Miên không cần ngụy trang dáng vẻ giống như một cô bé nhưng vẫn hiện ra khi ở bên anh. Cô thật như đã biến thành “Nhất Nhất” và có được sự hoạt bát của một cô bé mười bảy tuổi.

Lúc ấy, Bạc Cận Yến cũng đã mười chín tuổi, mới vừa học năm thứ nhất đại học. Mặc dù anh vẫn không quen biểu đạt và không thích nói chuyện như cũ. Nhưng lại tốt với Hạ Miên đến không thể chê được.

Anh cũng như những chàng trai bình thường khác, cũng làm một số việc lãng mạn ấm áp với cô gái mình “yêu mến”. Như đột nhiên xuất hiện đón Hạ Miên về nhà vào buổi tự học ban đêm, hoặc bỗng nhiên từ phía sau đi đến nắm lấy tay cô.

Còn làm bữa ăn sáng cho cô trước khi đi học. Vào ban đêm khi cô đang nhớ đến anh thì anh lại thần kỳ xuất hiện trước giường cô, rồi ôm cô ngủ. Cá tính lạnh lùng yên lặng không thích lời ngon tiếng ngọt của anh lại làm ra những việc khiến cho cô cảm động hơn cả những điều có thể nói bằng lời.

Trong rạp chiếu phim mờ tối, bởi vì bọn họ coi bộ phim “Bản Năng” nên đã nảy sinh cảm xúc khao khát nóng bỏng xa lạ. Lúc đó Bạc Cận Yến nhiệt tình hôn cô, thậm chí tay anh còn dịu dàng mơn trớn nơi riêng tư của cô. Hạ Miên không ngăn anh lại, cô chỉ ngoan ngoãn ôm lấy anh, si mê nhìn chàng trai mình yêu mến.

“Nhất Nhất, anh muốn có em.”

Khi đó Hạ Miên rất ngây thơ, ngây thơ đến mức xem sự ngọt ngào này có thể kéo dài thật lâu. Cho nên cô mới dễ dàng hiến dâng cho anh không chỉ là thân thể mà còn có trái tim đóng băng đã nhiều năm của cô.

Lúc ấy anh cũng rất cẩn thận, rất quan tâm khiến cơ thể cứng ngắc của cô hòa tan thành một vịnh nước xuân khao khát. Đến khi hai gò má của cô ửng đỏ quyến rũ anh mới mở hai chân cô ra từ từ tiến vào.

Bạc Cận Yến ngây ngô đi vào trong cơ thể cô. Hạ Miên ôm lấy anh đang ở trên mình vô cùng thỏa mãn. Cho dù trước kia cô đã trải qua bao nhiêu chuyện đau khổ thì giờ đây cũng tựa như không còn khó chịu đựng nữa rồi.

Ít nhất, cô đã gặp được anh.

Bạc Cận Yến không giống như những chàng trai nóng vội gấp rút không đợi chờ được kia. Anh rất quan tâm đợi đến khi cô chịu được việc bị vật lạ tiến vào người mới từ từ di chuyển chậm rãi.

Gương mặt anh tuấn của anh đầy cám dỗ. Đường nét nhấp nhô của cơ thể rất đẹp. Ngay cả tiếng nói cũng vô cùng cuốn hút “Đau không?”

Khi đó Hạ Miên đã mười tám tuổi. Nhưng cô lại biết rất ít về việc ân ái nam nữ. Cô chỉ nghe bảo lần đầu tiên rất đau, nhưng trên thực tế cũng không đến mức đau đớn như người khác đã nói. Ngược lại cô có một cảm giác hạnh phúc dạt dào nho nhỏ khó nói nên lời.

Cô đỏ mặt lắc đầu, vùi gò má mình vào cổ của anh, cọ cọ như một chú mèo con.

Anh lại cúi đầu cười khẽ bên tai cô, rồi lại nhẹ nhàng hôn xuống thái dương cô. Sau đó buông xuống chính là sự xâm lấn mạnh mẽ tràn đầy sức mạnh của anh.

Khoái cảm chìm ngập như những đợt thủy triều không ngừng dâng lên lại rút xuống, cuối cùng đã nhấn chìm cô hoàn toàn. Cô đã mất hết lý trí trong dư vị cao triều kia, đã hoàn toàn biến thành nô lệ của tình yêu.

Tình dục là một chuyện đáng sợ. Đàn ông sẽ ăn quen bén mùi. Còn phụ nữ thì lại xem như nó là bằng chứng tình yêu.

Hạ Miên cảm giác được sự si mê của Bạc Cận Yến đối với mình. Thật ra đến bây giờ nghĩ lại đó cũng chỉ là cơn nghiện khi vừa nếm được trái cấm mà thôi. Cơ thể của thiếu nữ luôn luôn xinh đẹp, huống chi lúc ấy Bạc Cận Yến chỉ vừa đôi mươi. Cho dù ở mặt nào đi nữa thì đàn ông cũng rất dễ dàng ham muốn… Nhưng khi đó Hạ Miên không phân biệt được rõ ràng như thế.

Hai người càng ngày càng ngọt ngào. Thậm chí Bạc Cận Yến còn yêu thương cô hơn cả trước kia. Anh cũng không biết tiết chế chuyện tình cảm, thỉnh thoảng lại lộ liễu trắng trợn đến mức người lớn trong nhà đều chú ý thấy được sự thay đổi của hai người.

Vệ Cần cũng từng tận mắt chứng kiến Bạc Cận Yến đi ra khỏi phòng Hạ Miên vào lúc sáng sớm. Hơn nữa trên cổ Hạ Miên vẫn còn để lại dấu vết sau khi ân ái. Vệ Cần chỉ yên lặng đứng trước cửa nhìn Hạ Miên đang luống cuống tay chân, cuối cùng lại xoay người bỏ đi.

Bạc Cận Yến an ủi cô “Đừng lo, mẹ rất thích em, sẽ không phản đối chúng ta.”

Sau đó đúng là Vệ Cần cũng không có phản đối. Chỉ có điều ánh mắt bà nhìn Hạ Miên càng lúc càng quái dị.

Nhưng việc này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến nhu cầu của Bạc Cận Yến. Có một lần đang trong lúc ân ái bỗng biên anh cầm cổ tay cô lên, nhẹ nhàng liếm trên vết sẹo bị bỏng “Còn đau không?”

Hạ Miên sững sờ nào dám nói thật “Ồ, cũng mười mấy năm rồi, sao còn đau được?”

Ngay lúc đó, ánh mắt của Bạc Cận Yến khiến Hạ Miên khó hiểu, lại càng thêm điên cuồng “Em, khiến anh hơi…”

Hơi cái gì thì anh lại không nói. Hạ Miên hỏi đến lại bị anh càng ra sức vận động. Cuối cùng hành hạ đến khi cô không còn sức để nói nữa, từ từ quên mất chuyện này đi.

Có người nói phụ nữ thông minh trong tình yêu chỉ khiến cho họ lo âu. Hạ Miên thừa nhận chính mình là như thế.

Khi cô tự cho rằng hai người yêu nhau sâu đậm nhất thì Bạc Cận Yến lại mang “Nhất Nhất” thật trở về. Chính là Thạch Duy Nhất, Nhất Nhất mà anh vẫn ngày nhớ đêm mong.

Trong nháy mắt Hạ Miên trở thành mục tiêu công kích của mọi người. Cô đã bị dán lên tấm nhãn kẻ lường gạt nhưng cũng không giải thích gì cả. Bởi vì có nói gì thì cũng sẽ không được tha thứ, cũng sẽ không được tin tưởng nữa thôi.

Cho nên Hạ Miên không hề nói một lời khi đối mặt với sự chỉ trích của Vệ Cần.

Thật sự cô là giả, giả thì sẽ vĩnh viễn không thể nào thay thế được thật. Cô luôn luôn nhắc nhở mình không được quá nhập vai. Nhưng trong nhất thời xúc động cô đã quên mất tất cả lao vào yêu anh.

Mà anh, sao lại mang tình cảm cho đi lại thu về hoàn toàn dễ dàng đến thế, tìm được Nhất Nhất thật rồi là có thể toàn tâm yêu cô ta ư?

Sự đau đớn cứ như không chịu ngừng nghỉ. Hạ Miên cho rằng chuyện có tệ đến thế nào thì cũng chỉ bị phát hiện và đuổi khỏi nhà họ Bạc. Nào ngờ còn có một sự thật càng khiến cô không chịu nổi hơn.

Chính miệng Vệ Cần nói ra, Bạc Cận Yến đã đoán được cô không phải Nhất Nhất thật từ lâu. Cả trái tim của Hạ Miên cũng như ngừng đập.

Bạc Cận Yến vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng như cũ. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, như có điều gì muốn nói rồi lại thôi. Lại giống như… không có cách nào giải thích.

Cuối cùng anh cũng chỉ hỏi cô mục đích thật sự cô đến nhà họ Bạc là gì?

Mục đích sao?

Hạ Miên suy nghĩ thật lâu. Cô nên có mục đích gì đây? Chú thần bí chỉ kêu cô đến đây. Nhưng sau đó lại không có nhận được chỉ thị gì nữa cả. Rốt cuộc cô cũng không biết chú ấy là kẻ địch hay là bạn của nhà họ Bạc.

Cuối cùng Hạ Miên tức giận trả lời “Thế lực của nhà họ Bạc khiến tôi có thể mạnh mẽ hơn. Nhà họ Bạc có thể cho tôi nhiều tiền hơn, tôi sợ nghèo cũng sợ khổ thế thôi.”

Lý do giả dối rõ ràng như vậy nhưng Bạc Cận Yến lại tin.

Hạ Miên nghĩ, cuối cùng cô ở trong lòng anh cũng không phải là cô bé Nhất Nhất ngây thơ thuần khiết kia rồi.

Nhưng phản ứng của Bạc Cận Yến lại khiến cho mọi người bất ngờ. Anh xé toang vẻ bề ngoài tĩnh táo trầm lặng của mình, thậm chí còn nổi điên không kiềm chế được đập vỡ toang chiếc bàn thủy tinh ở trong phòng khách.

Vệ Cần và Thạch Duy Nhất sững sờ tại chỗ. Hạ Miên vẫn yên lặng nhìn anh. Lần đầu tiên Bạc Cận Yến mất đi khống chế lại giống như một con thú hoang cuồng bạo dữ tợn đáng sợ. Cuối cùng do Bạc Tự Thừa và thư ký Vương về nhà kịp lúc đã trói anh lại.

Thế nhưng cơn giận của anh vẫn còn sót lại không chịu tiêu tan. Cuối cùng chỉ la lên một chữ “cút” vô tình.

Đến bây giờ, Hạ Miên cũng không thể hiểu được Bạc Cận Yến. Nếu không thương, sao lại nổi cơn điên như thế? Nếu không yêu, anh cũng không phải trở nên tức giận căm hận đúng không?

Hơn nữa, Hạ Miên lòng rối như tơ vò. Cuối cùng là cô đã có sơ hở chỗ nào để anh nhìn ra được cô đang đóng giả Nhất Nhất chứ?

Hạ Miên cũng không phí tâm tìm kiếm đáp án cho những điều bí ẩn đó nữa. Kết cục của cô và Bạc Cận Yến nhất định chỉ là như vậy. Cho nên khi năm năm sau gặp lại, bị người đàn ông biến thái này bắt cóc hết lần này đến lần khác, cô chỉ còn lại sự mệt mỏi và chán chường mà thôi.

Cô không muốn dây dưa tiếp với Bạc Cận Yến. Tình yêu đã khiến cô mang nhiều thương thích, cô muốn đứng dậy làm lại từ đầu, quay trở về với Hạ Miên kiên cường trong quá khứ, đó mới thật là cô.

Hạ Miên lau khô nước mắt, ngẩng đầu nhìn thấy số thang máy đã dừng ở lầu một. Cô nghĩ lần này đã hoàn toàn kết thúc. Cô không chạm đến được người đàn ông như Bạc Cận Yến. Cứ để cho anh nghĩ rằng Diệc Nam là con trai của cô và Mạc Bắc đi. Nếu như tương lai anh biết được thân thế của Diệc Nam… Quả thật Hạ Miên không dám nghĩ đến nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play