Từ nhà Bạc Cận Yến trở về, Hạ Miên đã nằm mơ suốt cả đêm. Những việc ngọt ngào hoặc đau khổ đã trải qua cùng anh đã bị cô cố ý quên lãng đều hiện về rõ ràng quấy rối trong giấc mơ.

Sau khi tỉnh lại, cô liền mở to đôi mắt đẫm lệ ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà. Hóa ra có nhiều thứ bị đè nén đã lâu nhưng một khi bộc phát thật đáng sợ vô cùng.

Có nằm trên giường cũng không thể ngủ lại. Cô cũng không xa lạ gì với việc mất ngủ. Mấy năm gần đây tình trạng giấc ngủ của cô vô cùng tồi tệ, phải gần như dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.

Nhưng tối hôm nay lại còn khó khăn hơn rất nhiều.

Bỗng nhiên cô nhớ đến buổi tối đầu tiên cô ở nhà họ Bạc. Đêm đó cô cũng mất ngủ.

Khi đó cô mơ thấy ác mộng nên choàng tỉnh. Đó là cơn ác mộng đã quấn lấy cô nhiều năm. Trong mơ cô thấy cơ thể mẹ ngâm trong biển máu đỏ tươi, khiến cô đau đớn khóc nấc lên trong giấc mộng.

Cảm giác kia quá chân thật, dòng nước lạnh lẻo thấm ướt cả tóc mai, sự đau đớn chạy khắp cơ thể. Cô muốn vùng vẫy thoát khỏi cơn ác mộng thường hay xuất hiện kia. Nhưng cố thế nào cũng không thể mở mắt ra.

“Nhất Nhất?” Có một giọng nói trầm ấm êm ái khẽ vang lên bên tai. Và có một bàn tay dịu dàng ấm áp vuốt lên gương mặt cô.

Trong phút chốc Hạ Miên mở mắt ra, cô nhìn vào một đôi mắt mảnh mai xinh đẹp.

Cô nhớ rất rõ, khi đó Bạc Cận Yến mặc bộ đồ ngủ màu xám tro. Khuôn mặt thanh tú tỏa sáng dưới ngọn đèn bàn màu vàng ấm áp.

Anh chống hai tay cúi đầu nhìn cô, đôi máy đen nhánh chau lại thật sâu “Thấy ác mộng à?”

Hạ Miên không biết có phải là ác mộng hay không? Nhưng nó là một ký ức thật sự tồn tại.

Cô hé miệng mới phát hiện ra mình không tài nào cất lời. Đêm khuya tĩnh mịch và cảm giác mất mác khiến ý chí cô yếu đuối trong phút chốc. Nước mắt lại càng tuôn trào dữ dội hơn.

Cuối cùng cô cắn môi lắc đầu. Cô không thể nói cho Bạc Cận Yến biết. Nhất Nhất không có tuổi thơ bi thảm như vậy.

“Nhớ đến bạn bè trong cô nhi viện thôi…” Hạ Miên chỉ có thể nói láo. Tiếp theo cô làm ra vẻ mặt vô tội như Nhất Nhất.

Bạc Cận Yến nhìn cô chăm chút rất lâu. Hạ Miên bỗng cảm giác được ánh mắt kia rất xa lạ. Cô cũng nghi ngờ không biết có phải mình đã bại lộ vì nói ra điều không nên nói hay không?

Nhưng chỉ trong giây lát, Bạc Cận Yến bỗng yên lặng vén chăn lên trực tiếp nằm vào.

Hạ Miên kinh hoàng toàn thân hóa đá. Thậm chí quên mất phải nhích ra bên cạnh.

“Anh ngủ với em.” Anh nằm nghiêng, đôi mắt đen láy an tĩnh liếc nhìn cô. Anh không nằm sát cô, nhưng hơi thở thơm tho lại quanh quẩn ở chóp mũi cô như có như không.

Bạc Cận Yến trầm tĩnh nhìn cô, tiếng nói càng cuốn hút hơn trong màn đêm yên tĩnh “Đừng sợ, anh sẽ trông chừng giúp em.”

Đừng sợ, anh sẽ trông chừng giúp em –

Một lời nói chẳng phải là hứa hẹn gì, nhưng Hạ Miên lại run sợ thật lâu. Cô nhận lấy sự ấm áp kia, nhắm hai mắt hưởng thụ mùi thơm êm ái của của anh từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.

Đêm đó bọn họ ngủ chung giường một cách kỳ lạ. Khi tỉnh lại cô mở mắt đã nhìn thấy hàng lông mi dày của anh khẽ rủ xuống. Trên gương mặt anh tuấn có dấu vết thiếu ngủ. Cánh tay của anh trong tư thế phòng ngự, bá đạo mạnh mẽ ôm lấy vòng eo cô.

Kể từ lúc đó, cử chỉ của Bạc Cận Yến vô hình càng lúc càng thân mật với cô hơn.

Hành động của anh chỉ có sự thân thiết chứ không hề có ý đáng khinh. Cho nên mới đầu Hạ Miên cố chịu đựng sau mãi rồi cũng thành thói quen.

Khi hai người cùng nhau xem ti vi, lúc nhàm chán anh bỗng nằm xuống gối lên hai chân của cô, cánh tay khoác lên hông của cô giả vờ ngủ say.

Khi anh mất ngủ hoặc mình mất ngủ, anh sẽ ôm gối đến phòng cô, trực tiếp nằm sóng đôi trên giường với cô.

Có lẽ bởi vì tình trạng của anh đặc biệt nên trong tiềm thức của Hạ Miên vốn xem anh như một cậu bé mười bảy tuổi ngây thơ trong sáng. Cô không phát hiện được sự sống chung hồn nhiên của hai người càng lúc càng mập mờ, càng lúc càng nguy hiểm.

Hạ Miên luôn ngụy trang một cá tính khác hoàn toàn ngược lại với tính cách của mình mỗi khi ở trước mặt anh. Thời gian trôi qua lâu khiến cô cũng không còn phân biệt rõ đó có phải là mình khi còn bé không? Là Diệp Tử mà đã bị đích thân người cha của mình bóp chết.

Tóm lại, càng ngày cô càng thoải mái trước mặt Bạc Cận Yến. Điều này cũng khiến cho tâm tình bị thù hận đè nén quá lâu trở nên yên bình hơn.

Sau đó bí thư Bạc làm thủ tục nhập học cho cô. Hạ Miên học cùng trường với Bạc Cận Yến. Rốt cuộc cô đã đi vào quỹ đạo của một cô bé bình thường. Mỗi ngày cùng nhau sánh vai đi học và tan học với Bạc Cận Yến. Tạm thời cô vứt Hạ Miên chân thật ra sau đầu.

Mặc dù cô luôn luôn nhắc nhở mình đừng quá nhập vai hết lần này đến lần khác. Tất cả mọi chuyện đều thuộc về “Nhất Nhất”. Nhưng cô vẫn ngây thơ nhập vai quá sâu.

Thậm chí cô tự nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó Bạc Cận Yến sẽ yêu cô.

Nhưng cô quên mất, cô vĩnh viễn đều dùng dáng vẻ của “Nhất Nhất” đứng trước Bạc Cận Yến. Nhưng cho đến bây giờ “Hạ Miên” chân thật thì vẫn chưa bao giờ xuất hiện trước mặt anh.

Như thế, làm sao anh có thể yêu cô chứ?

Hạ Miên nghĩ Bạc Cận Yến hận mình cũng đúng. Mấy năm đó anh đã thật sự đối xử với cô vô cùng cưng chiều. Sau đó lại gần như mang hết tất cả sự yêu thương trên thế giới này tặng cho cô.

Một khi người ta đã thật lòng trao trái tim mình ra nhưng cuối cùng lại bị người khác giày vò. Cho dù là ai cũng sẽ tức giận và hung ác đến vậy thôi đúng không?

[align=center]-[/align]

Hạ Miên thở dài. Kể từ khi cô gặp lại Bạc Cận Yến thì càng dễ dàng nhớ lại những chuyện đã qua hơn trước.

Cô rời giường, kéo chiếc rèm cửa sổ rất dày ra. Giờ này chắc bên ngoài thành phố đã bắt đầu huyên náo ồn ào. Cô mặc một bộ váy ngủ bằng tơ dài chấm gót đi đến phòng bếp rót một cốc nước ấm.

Lúc này chuông cửa lại vang lên. Cô cho là Vịnh Nhi, nhưng nghĩ đến hình như buổi trưa nay cô không có việc gì cần làm. Đến khi ra mở cửa thấy được người đứng ngoài khiến cô hơi kinh ngạc. Một lớn một nhỏ đang tròn xoe đôi mắt đen láy nhìn cô chăm chú. Tựa như rất bất mãn với biểu hiện trên mặt của cô.

Hạ Miên không tự chủ được cười ra tiếng, rồi cúi người bế chú nhóc lên.

Trên gương mặt ngây thơ của chú nhóc nở một nụ cười, vươn cánh tay mủm mỉm ôm lấy cô. Hạ Miên hôn một cái lên khuôn mặt trắng nõn của nó “Sao con trai cưng muốn đến mà không báo cho mẹ trước một tiếng?”

Diệc Nam ngước đôi mắt tròn xoe nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa “Ba nói muốn cho mẹ một sự ngạc nhiên.”

Hạ Miên mím môi mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người đàn ông cao lớn đang đứng bên cạnh. Gương mặt sâu sắc khí khái bức người, trên trán vẫn còn một lớp mồ hôi mỏng. Hiển nhiên là bị chú nhóc này quấy phá suốt dọc đường. Lúc này anh đang cau mày hiện lên vẻ mặt không kiên nhẫn nhìn cô chằm chằm.

Hạ Miên nhướng nhường chân mày với anh nói chế nhạo “Quả thật là rất ngạc nhiên. Đến giờ mẹ vẫn còn cảm thấy đang nằm mơ đấy. Con trai cưng mau véo mẹ thử xem.”

Diệc Nam bĩu môi lắc đầu, ngoan ngoãn tựa đầu vào bả vai cô “Diệc Nam không làm được.”

Hạ Miên ôm lấy cơ thể bé xíu của con trai cười vang. Sự uất ức cả đêm cũng đã bay biến.

Mạc Bắc giơ tay vỗ vỗ lên đầu của Diệc Nam, anh nói “Con trai đi rót cho ba cốc nước, ba cõng con suốt cả đường cũng sắp chết khát rồi.”

Diệc Nam tuột xuống khỏi người Hạ Miên, quen thuộc chạy vào phòng bếp. Miệng vẫn không quên nói vọng ra “Lập tức sẽ có ngay.”

Hạ Miên nhìn con trai chạy khuất rồi mới xoay người đi vào trong. Trên mặt của cô là một nụ cười bí hiểm “Không phải anh dẫn Diệc Nam đến thăm em thật chứ?”

Cô đi vài bước mới phát hiện người đàn ông phía sau không trả lời ngay. Đến khi cô quay đầu lại mới phát hiện sắc mặt của anh không tốt, đang nhìn mình vô cùng nghiêm túc.

Mạc Bắc ngồi xuống ghế salon. Thân hình cao lớn chiếm hơn phân nửa chiếc ghế salon giành cho ba người. Anh khẽ ngẩng đầu nhìn Hạ Miên “Nếu Vịnh Nhi không nói cho anh biết thì đến khi nào em mới nói chuyện em bị bắt cóc với anh?”

Lòng của Hạ Miên trĩu nặng, cầm lấy cốc nước thủy tinh lên uống cố tình lẩn tránh. Sau đó cô mới chần chờ khẽ cất giọng “Thật ra thì… không có gì, cũng qua rồi.”

Hiện tại đã được vạch trần rồi. Bạc Cận Yến chắc chắn sẽ không nhàm chán đến mức tiếp tục bắt cóc cô nữa đúng không?

Mạc Bắc vẫn nhìn cô. Gương mặt anh tuấn vô cùng lo lắng. Một lát sau bỗng nhiên cất tiếng không hề báo trước “Có phải có liên quan đến anh ta không?”

Hạ Miên sửng sốt. Cô hiểu từ “anh ta” trong lời nói của anh chính là chỉ Bạc Cận Yến. Cô lắc đầu theo bản năng “Không có. Thật sự là đã qua rồi. Anh đừng lo.”

Mạc Bắc nhìn ra cô không muốn nhiều lời. Nhiếu năm qua anh cũng đã biết được cách nhìn mặt đoán ý để nhận biết được nội tâm của cô. Cho nên anh cởi nút áo vest, nhàn hạ khoác tay lên lưng ghế salon, khôn khéo chuyển sang vấn đề khác “Hôm trước em gặp Thạch Duệ Khải ra sao rồi?”

Nét mặt của Hạ Miên bỗng trở nên lạnh lùng không hề có nhiệt độ. Khóe môi còn ẩn hiện một sự chế giễu “Trong vòng một tuần sẽ xong. Chỉ có điều muốn lấy được thứ mình cần thì có thể hơi khó. Ông ta không dễ dàng gì tin tưởng người khác.”

Mười ngón tay của Mạc Bắc đan vào nhau chống dưới cằm “Bên anh tiến triển rất thuận lợi. Anh đã chuẩn bị xong tài liệu về công trình Huy Hoàng, cũng đã chuyển đến hộp thư của em rồi. Tóm lại em phải cẩn thận một tí.”

Anh suy nghĩ chút lại nói thêm một câu “Đừng miễn cưỡng quá.”

Hạ Miên gật đầu. Hai người yên lặng rất lâu. Sau đó Hạ Miên không thể nào nhịn được đành cất tiếng hỏi anh “Sao anh biết rõ về chuyện công trình Huy Hoàng như vậy? Cho dù bọn người Thạch Duệ Khải âm thầm qua lại cũng sẽ không dễ dàng gì để lộ nhược điểm.”

Ánh mắt trầm lắng của Mạc Bắc nhìn vào gương mặt mộc mạc trắng trẻo của Hạ Miên. Bỗng nhiên anh khẽ cất tiếng cười “Em yên tâm đi! Trên thế giời ai cũng có thể phản bội em, duy chỉ có mình anh là không như vậy.”

Hạ Miên bị ánh mắt phức tạp kia nhìn đến mất tự nhiên. Cô lặng lẽ dời đi tầm mắt.

Lúc này Diệc Nam cũng đã cẩn thận bưng cốc nước ra. Đôi mắt đen láy nhìn chằm vào cốc cước vì sợ sẽ bị sóng sánh ra ngoài.

Khóe miệng Mạc Bắc cong lên vội vàng đứng dậy đón lấy “Ông cụ non, con không thể rót vơi đi một chút à? Nếu như bị phỏng thế nào mẹ Trình của bóp chết ba thôi.”

Diệc Nam tựa vào người Hạ Miên không vui “Ba thật khó hầu hạ. Uống nước của người ta cũng không nói cám ơn.”

Hạ Miên nhướng chân mày vui vẻ nhìn Mặc Bắc đang bị nghẹn lời “Có nghe thấy không? Mau nói cảm ơn đi.”

Mạc Bắc ra vẻ hung dữ nhìn Diệc Nam chằm chằm “Thằng quỷ nhỏ, dám giúp mẹ con ăn hiếp ba.”

Hạ Miên nở nụ cười vui vẻ, vừa định nói gì thì chuông cửa lại vang lên. Cô đoán là Vịnh Nhi đến cho nên đứng lên đi ra mở cửa.

Nhưng Diệc Nam giơ cánh tay nho nhỏ xung phong đảm nhận “Để con đi, để con đi, con đã cao đến khóa cửa rồi.”

Hạ Miên cười nhìn nó rồi gật đầu “Được. Xem thử con trai cưng của mẹ cao lớn thế nào rồi.”

Diệc Nam chạy đến, nhón chân cố mở khóa cửa. Khi thấy người đứng bên ngoài thì ngẩng cái đầu nhỏ tò mò, đôi mắt lóe sáng long lanh “Chú ơi, chú tìm ai?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play