Một tuần từ sau sự kiện gặp nam chính kia cô liền chính thức bị ám ngày nào cũng bị em gái hắn chạy tới quán ngọt ngào kêu:
“ Chị dâu”
Làm cho cô xoàn đầu luôn, thật muốn một tay bóp chết con nhóc dễ thương này, đương nhiên nam chính không xuất chớ hắn xuất hiện là cô biến mất
“ Len ken len ken”
Tiếng chuông cưa vang lên làm cắt đi dòng suy nghĩ của cô, ngước mắt ra cửa nhìn thấy một người cô gái với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, đôi môi căn mộng, mũi dọc dừa, mắt phượng mày ngài trong hết sức xinh đẹp khi kết hợp thêm 1 bộ váy trắng đơn giản ngang gối và chiếc áo khoác ren lưng, bước chân nhẹ nhàng đi vào, dừng bước trước cô thì khuôn mặt tựa đưa trẻ được kẹo hết sức phấn khởi nói:
“Tiểu Nhi rốt cuộc cũng gặp được cậu”
“ Hở” cô ngớ người không biết trả lời răng thì mĩ nữ nói tiếp
“ Hở gì mà hở, cả tớ cậu cũng không nhận ra hả”
Mĩ nữ phồng má nói
“ À là Băng Băng phải không” sau 1 lúc nghĩ ngơi cô rốt cuộc nhớ ra tên của mĩ nữ ( mĩ nữ là nữ chính của ta)
“ Hừ chừ mới nhớ à” Trịnh Hạ Băng hừ nhẹ
“ Rồi tớ biết lỗi rồi mà cậu kết hôn chưa vậy”
“ Rồi”
“ Với ai thế”
“ Cậu có biết Lăng Thiên không”
“ Oa thì ra cậu cưới Lăng Thiên à, ghê nha”
“ Nào có, tớ không cưới anh ấy tớ cưới anh của anh ấy”
“ Gì đừng nói lăng Lăng Long học trưởng nha”
“ Đúng, chính là ảnh” Trịnh Hạ Băng cười hạnh phúc
“ Chúc mừng cậu nha, Lăng học trưởng tốt như vậy cưới cậu đẹp như vậy thật đẹp đôi nha” cô mỉm cười chúc mừng
“ Hừ câu làm như tớ không tốt ấy....” Trịnh Hạ Băng đang nói giữa chừng thì điện thoại reo lên, Hạ Băng lấy điện thoại ra nghe sau 5 phút thì chào tạm biệt cô rồi chạy mất
Cô nghĩ mãi không ra đang lẽ nam nữ chính phải cưới nhau chớ sao lại thành nam phụ với nữ chính nhỉ, mà kệ không liên qua nghĩ làm gì, cầu cho nam chính không ám cô là được, suy nghĩ đó đây 1 lúc thì cô quay vào làm việc chỉ là không ngờ lúc cô ngước mặt lên lại nhìn thấy hắn đang đứng trước mặt mình cười hết sức tươi rói
“ Heo con”
“ Ax xin hỏi anh tìm ai???”
“ Hử anh tìm ai mà em không biết à” hắn nheo mắt nguy hiểm nói, cả người dồn cô vào chân tường, làm cho cô hít không thông
“ ừ anh à, có thể tránh ra được không, không giản đây rất rộng ép vào sẽ không thông hơn nữa nhìn anh đẹp ngời ngời như vậy chắc là người tốt có thể hay không tránh ra cho tôi làm việc” cô cười cứng nhắc nói
“ Tránh ra để em trốn tôi, mơ à” hắn tà ác nói
“ ừ thì....” cô chưa kịp nói hết thì bị đôi môi hắn áp vào môi cô càng rỡ càng quấy trong miệng cô, lưỡi hắn không ngừng lại, ngược lại ra vào mạnh mẽ hơn chiếm đoạt hết môi cô làm cho cô không chịu nỗi mà muốn ngất, hắn hôn cô cho đến khi cô hầu như không còn thở thì mới dừng lại, đẩy cô ra nhìn thấy cô đôi mắt mờ sương làm hắn muốn trước tiếp đem cô lên giường mà ăn, nghĩ là làm,hắn bế cô nhanh đi vào trong phòng ngủ của cô ở phía sau cửa hàng( đương nhiên có kêu người trong coi)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT