Đỗ Nhược Hành và mẹ mình không cách nào có tiếng nói chung về vấn đề này. Quan điểm của hai người đã sớm tồn tại và ăn sâu bén rễ, nên một sớm một chiều không thể thay đổi được.
Nhưng điều khiến Đỗ Nhược Hành không phản bác được chính là chung quanh những người có cùng quan niệm với mẹ mình cũng không ít. Lấy quản lý của Bộ phận tài vụ đã nghỉ việc- quản lý Ngô làm ví dụ, nghe nói sau khi bị bắt ngoại tình ông ta khóc lóc nức nở giơ tay thề nguyện đủ thứ sau đấy được tha thứ, ngày kỷ niệm kết hôn hai người còn cùng mua một đôi nhẫn kim cương còn đẹp hơn đôi nhẫn cưới, từ đó cuộc sống của vợ chồng bọn họ lại trở về như cũ.
Có lúc Đỗ Nhược Hành giống như bị tẩy não, quả thật nhiều lúc cô hoài nghi có phải suy nghĩ và hành động của mình mới là suy nghĩ và hành động khác người. Có lẽ người ở bên ngoài cảm thấy cô không đủ đức tính nhẫn nhịn, không chịu nằm gai nếm mật. Trên thực tế, đối với hành vi ngoại tình của Chu Yến Cầm cô nên làm như không thấy, tiếp tục làm người vợ người mẹ hiền lương thục đức. Tóm lại nếu như Chu Yến Cầm không hội chủ động nói muốn ly hôn, hơn nữa đối với cô thủy chung che chở dịu dàng, trừ lăng nhăng bên ngoài ra thì một người chồng như thế không ai có thể bắt bẻ nữa. Đỗ Nhược Hành không nên chỉ vì một chút yếu điểm như vậy liền buông tha người chồng tốt.
Nếu như cô thay đổi quan niệm, từ đó chấp nhận, nói không chừng thật sự cuộc sống bây giờ vẫn êm đềm như cũ. Sau đó chờ mười mấy hai mươi năm sau, không chừng lương tâm Chu Yến Cầm thức tỉnh, biết mình lầm đường lạc lối muốn quay lại bên gia đình yên ấm như con chim lạc đàn quay về với tổ ấm. Khi đó cô nên đứng ở cửa lớn, cười tươi dang tay bao dung anh ta. Như vậy không biết có thể thu lấy được bao nhiêu lời khen ngợi từ người khác.
Nhưng Đỗ Nhược Hành cẩn thận nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình quả thật không làm được.
Cô không cách nào trở thành một thánh nhân như vậy. Cuối cùng cũng sẽ có một ngày cô không thể nhịn được mà đòi ly hôn.
Đỗ Nhược Hành không muốn lại xảy ra tranh cãi với mẹ mình nên cô nhanh chóng đổi đề tài: "Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không?"
Mẹ Đỗ không chút để ý trả lời: "Nếu như con thừa dịp Chu Yến Cầm còn chưa quên tình cũ mà phục hôn đoán chừng mẹ có thể sống tốt hơn bây giờ nhiều đấy."
Đỗ Nhược Hành quả thật không còn gì để nói.
Kể từ sau khi ly hôn, mỗi một lần Đỗ Nhược Hành trò chuyện cùng mẹ, bà luôn miệng nhắc đi nhắc lại chuyện mình nên nhanh chóng phục hôn với Chu Yến Cầm. Cô cảm thấy cuộc điện thoại tối nay dường như có tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, đang muốn ngắt máy thì Chu Đề từ trong phòng ngủ phóng ào ra ngoài, nhận lấy điện thoại từ tay mẹ mình, ngọt ngào chào bà ngoại.
Giọng nói của mẹ Đỗ lập tức biến đổi, nhiệt tình vui vẻ nói ai nha là Đề Đề ư? Đã bốn tuổi rồi. Đi mẫu giáo thế nào?
Chu Đề ngọt ngào đáp lại từng câu hỏi của bà ngoại, một già một trẻ hàn huyên một lúc lâu, mẹ Đỗ lại hỏi hôm nay chỉ có cháu và mẹ ở thành phố S sao, ba đâu. Chu Đề nói ba đang ở thành phố T, bận việc không đến được nhưng ba vẫn luôn nghĩ tới mẹ mà.
Đỗ Nhược Hành ở một bên uống nước, nghe vậy ho khan một tiếng. Trừng mắt về phía Chu Đề.
Cô gái nhỏ làm như không nghe thấy, tay cầm điện thoại nói: "Bà ngoại, chừng nào thì bà tới thành phố S chơi? Cháu ở thành phố s từ thứ hai đến tận ‘Chú nhật’ cơ, mẹ và cháu đều rất nhớ bà."
Mẹ Đỗ cười nói: "Cái gì là ‘Chú nhật’ a? Gọi là ngày chủ nhật."
Chu Đề vâng dạ sau đó nói tiếp ngay: "Vậy chủ nhật bà ngoại có đến không ạ? Thật lâu rồi cháu chưa gặp bà, cháu rất nhớ bà nha."
Đỗ Nhược Hành hoàn toàn hiểu rõ về sự lợi hại lúc Chu Đề nũng nịu đòi gì đó, giọng nói của con bé có thể bẻ gẫy cả xương. Mẹ Đỗ cũng không cách nào ngăn cản được sự dễ thương của cháu ngoại, chỉ hận không thể gật gãy cổ đồng ý: "Được được, bà ngoại cũng nhớ cháu lắm. Cuối tuần bà ngoại đến thành phố s gặp cháu nhé. Bây giờ đi mua vé máy bay luôn!"
Sau khi cúp điện thoại Đỗ Nhược Hành nhìn chằm chằm Chu Đề một lúc lâu. Sau đó cô nhẹ giọng, dịu dàng hỏi: "Đề Đề, nói thực cho mẹ nghe, tại sao con lại muốn bà ngoại đến thành phố S?"
Chu Đề cắn môi trầm mặc một lúc lâu, không trả lời mà hỏi lại: "Mẹ, mẹ và ba ly hôn là bởi vì ba có người phụ nữ khác sao?"
". . . . . ."
"Nếu như từ nay về sau ba không có người phụ nữ khác nữa thì mẹ có thể về lại thành phố T với ba không?"
". . . . . ."
Ánh mắt Đỗ Nhược Hành phức tạp nhìn con bé một lúc lâu: "Người nào nói với con như vậy?"
******
Chủ tịch Hội đồng quản trị trẻ tuổi của tập đoàn Viễn Hành đang ngồi ngẩn người ngay trên cuộc hội nghị định kỳ.
Tại sao mọi người đều biết anh ta đang ngẩn người? Bởi vì căn bản Chu Yến Cầm chỉ ngồi dùng tay chống trán, ánh mắt xa xôi, không thèm để ý đến Tào đổng sự đang phùng mang trợn mắt dõng dạc phát biểu ý kiến về kế hoạch phát triển. Điều này làm cho người nói là Tào đổng sự nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, nói xong đứng đó lúng túng, vẻ mặt không biết làm sao nhìn về phía Khang đổng sự sau lưng. Khang đổng sự liếc mắt nhìn Trương Nhã Nhiên đang ngồi bên cạnh tay phải Chu Yến Cầm. Trương Nhã Nhiên lập tức cúi đầu, làm bộ hết sức chuyên chú ghi chú, biểu thị động tác của người nào đó cô không nhìn thấy.
Nói giỡn, cũng chỉ là một vị đổng sự mà thôi, dù sao kế hoạch của Tào đổng sự không thể có ý nghĩa gì được. Nếu như muốn cô vì chuyện vặt này mà làm mất hứng lãnh đạo cấp cao nhất, cô quả thực chán sống.
Khang Tại Thành ho nhẹ một tiếng, Chu Yến Cầm không thèm để ý, cuối cùng vẫn phải tự mình mở miệng: "Chu Tổng, ý của Tào đổng sự đã rất rõ ràng, tôi và Trình đổng sự cũng cảm thấy rất ổn, ngài thấy thế nào?"
Chu Yến Cầm lại tốn chừng một phút mới lấy lại tinh thần, sau đó thong thả ung dung lật xem bản kế hoạch trên bàn, chưa đến mười giây đã dứt khoát khép lại, chống cùi chỏ trên bàn làm việc tay đỡ thái dương, cười đến không nể mặt:"Nửa năm Tào đổng sự ra ngoài là để làm nên bản kế hoạch này? Hai năm qua có phải mọi người sống quá tốt nên đưa ra loại kế hoạch như thế này để tìm đường chết? Sang năm nếu như thực sự làm theo kế hoạch phát triển này, cả tập đoàn sẽ không cần làm việc mà chỉ cần hít không khí để sống thôi."
Nói xong trực tiếp tuyên bố tan họp. Sắc mặt Khang Tại Thần bây giờ không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa.
Thời điểm đi ra khỏi phòng họp, Trương Nhã Nhiên theo sát Chu Yến Cầm nhắc nhở ông chủ về kỳ nghỉ mà ông chủ đề cập đến lần trước. Mấy ngày trước là do Chu Yến Cầm đi làm bữa có bựa không, ngày ngày hỉ quan tâm đến chuyện hàn gắn quan hệ với vợ cũ nên hậu quả chính là công việc chất như núi, thân là trợ lý cấp cao nhất của tập đoàn Trương Nhã Nhiên phải xử lý đống công việc cao như núi nên muốn xin nghỉ bù mấy ngày. Chu Yến Cầm nghe xong sắc mặt không chút thay đổi, cứ thế đi thẳng chợt dừng bước, hỏi: "Hôm nay thứ mấy?"
". . . . . . À?" Trương Nhã Nhiên theo không kịp tư duy của ông chủ, há miệng nửa ngày mới đáp: "Thứ? Thứ năm ạ."
Vẻ mặt Chu Yến Cầm dần mất kiên nhẫn phán một câu: "Thế nào chậm như vậy." Trương Nhã Nhiên ở một bên kiềm chế nóng nảy đi sát sau lưng ông chủ lớn, nghĩ tới chuyện Khang đổng sự lại nghĩ đến chuyện mình đặt vé máy bay cho hai mẹ con Đỗ Nhược Hành và Chu Đề đến thành phố S, trong lòng nghĩ thầm, tội gì tới tôi. Có bản lãnh thì mắng Khang đổng sự ấy, có bản lãnh thì ban đầu đừng ly hôn ấy.
Hai người đi thẳng lên trên lầu phòng làm việc, Trương Nhã Nhiên mới có thể báo lại chuyện riêng. Quyển sổ ghi chuyện riêng này hồi trước luôn là hạng mục quan trọng nhất trong công tác của Trương Nhã Nhiên nhưng gần đây Chu Yến Cầm đột nhiên đổi tính, đối với những oanh oanh yến yến trước kia hiếm thấy động đến, khiến việc báo cáo của Trương Nhã Nhiên ít đi nhiều, chỉ còn lại một tin tương đối quan trọng: "Tô Vận tiểu thư gọi điện thoại tới, nói trước tiên cảm ơn sự giúp đỡ của ngài trong sự kiện lần trước, nếu không có ngài thì không biết phải làm sao. Nếu như có thời gian, muốn mời ngài ăn bữa cơm để bày tỏ lòng cảm ơn."
Chu Yến Cầm trầm mặc chốc lát, nói: "Cô gọi điện thoại nói cho cô ấy biết, đã nói chuyện này là chuyện nhỏ, Thẩm Sơ giúp là chính, kêu cô ấy đi tìm Thẩm Sơ."
Tối thứ sáu là thời gian tụ họp thường kỳ của hội mấy người trẻ tuổi có địa vị. Địa điểm đã được quyết định là tại một hội quán cực kỳ coi trọng việc bảo mật cho khách hàng. Lúc Chu Yến Cầm đến thì mọi người đã đến đầy đủ cả rồi, ai ai nhìn thấy anh ta cũng rối rít cười: "Ơ, người đàn ông muốn quay đầu tới nha."
Mí mắt Chu Yến Cầm không thèm nhấc nói cút. Một bên có người cười nói: "Ai, mới vừa nghe nói Tô Vận lấy hết dũng khí tìm cậu, kết quả bị cậu giao cho Thẩm Sơ rồi hả? Cậu làm việc cũng rành rọt quá nha."
Chu Yến Cầm nói: "Cậu thích? Vậy để tôi nói Thẩm Sơ giúp cậu tạo nên cơ hội gặp mặt."
"Đừng như vậy. Người mà mười mấy năm qua con gái nhà người ta vẫn tâm tâm niệm niệm trong lòng là cậu nha."
Mấy người ngồi đây đều là những người cùng lớn lên với nhau từ nhỏ, không khí bên trong phòng rất náo nhiệt, đề tài càng thêm tùy ý không cấm kị. Nhưng từ trước đến nay, Chu Yến Cầm đều là một người ít nói, năm trước anh ta còn thỉnh thoảng tham dự thảo luận, năm nay thì số lần mở miệng nói chuyện gần như là không có. Thẩm Sơ ngồi ở bên cạnh Chu Yến Cầm rất hăng hái nhìn Chu Yến Cầm, đối với chuyện Chu Yến Cầm và Tô Vận, anh ta không có hứng thú, đây chẳng qua là một chuyện tình đơn phương, từ đầu tới cuối Chu Yến Cầm chưa cho đối phương một cơ hội nào để tiến tới, càng không thể nào có tiến triển trong tương lai. Từ ý nào đó mà nói, thật ra thì tương đối châm chọc là thái độ của Chu Yến Cầm đối với những người con gái một mực thật lòng theo đuổi mình và những người phụ nữ chỉ muốn qua lại với anh ta về mặt lợi ích kinh tế hoàn toàn trái ngược.
Thẩm Sơ tương đối quan tâm đến chuyện vợ cũ của Chu Yến Cầm. Nhìn mãi cuối cùng anh ta cũng mở miệng, cười hỏi: "Mấy hôm nay Đỗ Nhược Hành mang Chu Đề về thành phố S rồi hả? Nhớ vợ con hả?"
Ngay cả một chữ Chu Yến Cầm cũng lười trả lời anh ta, nhận lấy ly rượu người bên cạnh đưa, uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Sơ nói tiếp: "Anh cần gì phải tự đâm đầu vào chỗ khó như vậy? Hai người cũng ly hôn được hai năm rồi, Đỗ Nhược Hành lại không hề có ý quay lại với anh, anh có dây dưa nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát rồi, một dao cắt đứt rồi à?"
Thẩm Sơ nói mát một cách thoải mái xong lại nghiêm túc nhìn người đối diện. Chu Yến Cầm không mở miệng một lúc lâu cho đến lúc Thẩm Sơ lại chuẩn bị nói ầm lên anh mới nhàn nhạt đáp: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu và Trương Nhã Nhiên chia tay cũng được năm năm rồi đúng không? Vẫn không muốn bàn chuyện quay lại hả?"
". . . . . ."
Sắc mặt Thẩm Sơ rốt cuộc cũng đen đi mấy phần.
Sau một tiếng rưỡi cơm nước no nê, lúc này cuộc gặp mặt mới chính thức bắt đầu. Tối nay Chu Yến Cầm uống hơi nhiều một chút, lại không có hứng thú mấy nên muốn về nhà sớm nhưng lại bị mọi người mạnh mẽ ngăn cản. Đoàn người kéo nhau đến thuê phòng bao ở một hội sở giải trí gần đấy, có người nhìn Chu Yến Cầm cười đến thần bí: "Có phần đại lễ, có người nhờ tôi đem cho cậu."
Chỉ chốc lát sau có mấy cô gái gõ cửa tiến vào, đều là những cô gái có vẻ ngoài thướt tha đẹp mắt. Đi ở phía sau cùng là một cô gái có dáng người yểu điệu, có chút cảm giác giống như miễn cưỡng bước vào đây, hai tay nắm chặt trước người, thủy chung cúi thấp đầu. Người vừa bảo với Chu Yến Cầm về phần đại lễ mở miệng: "Ai là Phương Tĩnh?"
Cô gái đi cuối hàng kia theo bản năng ngẩng đầu, nhất thời trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào nữa.
Cách chốc lát, Thẩm Sơ là người đầu tiên tươi cười đánh vỡ trầm mặc: "Dáng dấp thật giống Đỗ tiểu thư, khí chất cũng có chút tương đồng. Là ai có lòng như vậy?" Chu Yến Cầm cầm ly rượu đầy, bên trong nửa giọt không vẩy ra ngoài. Một lúc lâu mới mở miệng: "Đem cô gái này đến là có ý gì."
Khuôn mặt của anh rất bình thản, căn bản mang bộ dạng sở vi bất động. Đối phương không nhịn được nụ cười: "Có người nhờ tôi chuyển cho cậu, cô gái này rất vui lòng theo cậu. Chỉ cần cậu thích, muốn làm gì thì làm."
Chu Yến Cầm mặt không đổi sắc nói: "Cậu chuyển lời lại với người nhờ chuyển hộ tôi, người ta suy nghĩ nhiều rồi."
Chu Yến Cầm nói xong thì rời khỏi bữa tiệc, tài xế đang gục trên tay lái ngáp ngáp, nghe cửa xe nặng nề đóng rầm một cái, sợ hết hồn bèn quay đầu nhìn về phía ông chủ mình. Chu Yến Cầm xoa mi tâm tựa vào phía sau ghế dựa, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Đi sân bay."
Tài xế nghi ngờ thính giác của mình có vấn đề: "Vâng?"
Ở bên ngoài Chu Yến Cầm từ trước đến giờ luôn không bao giờ nhắc lại việc gì lần thứ hai. Anh năng mí mắt quét qua tài xế một cái, tài xế cũng là người làm cho Chu Yến Cầm đã lâu theo bản năng một cái giật mình, thiếu chút nữa đạp nhầm phanh xe và chân ga.
(Đố mọi người biết Chu lăng nhăng đi đâu?)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT