Tô Giản nhìn phiếu điểm của con trai út, có chút rầu rĩ.
Thường thì An Dật và An Nhạc đều đi ra từ bụng anh, lúc chào đời cũng chỉ kém vài phút, tại sao con trai lớn An Dật lại tốt giống như chị An Nhiên như vậy, vô cùng đẹp, mà thành tích của con trai út An Nhạc, mỗi lần đều thảm như vậy?
Tô Giản nhìn con trai nhỏ, buồn bực nói: "Mẹ với ba con lúc đi học cũng không tệ, chị và anh con đều là tiểu học bá, cả một nhà ta đều học tốt, tại sao hết lần này đến lần khác thành tích của con đều kém như vậy?"
Tiểu An Nhạc sáu tuổi suy nghĩ một chút, nước mắt lưng tròng nói: "Mẹ, có phải con là do ba mẹ nhặt được không?"
Tô Giản: "..."
Tiểu ca ca An Dật ở một bên ngọt ngào ngây thơ nói: "Mẹ, em trai nói, cô giáo của em ấy muốn ngày mai phụ huynh đến trường gặp."
Tô Giản nghĩ đến lần trước bị cô giáo nói một trân, trong lòng có chút suy nhược, đồng thời oán giận An Dĩ Trạch: Sớm không đi muộn không đi, tại sao hết lần này tới lần khác cứ vào lúc này lại có công tác!
Tô Giản suy nghĩ một chút, nghĩ đi nghĩ lại, sau đó có một ý tưởng.
Ngày hôm sau, An Dật đẩy cửa phòng làm việc giáo viên của An Nhạc ra.
An Dật: "Cô giáo, em là phụ huynh của An Nhạc."
Cô giáo: "Em là phụ huynh?"
An Dật: "Mẹ nói, em là anh trai, cho nên cũng là phụ huynh. Cô giáo có chuyện gì, nói với em là được."
Cô giáo: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT