*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc tỉnh lại đã về đến nhà.

Tô Giản bị An Dĩ Trạch thả trên ghế sô pha trong phòng khách, anh tò mò quan sát xung quanh phòng ốc. Căn hộ này ố trí theo kiểu ba phòng, đường đi nhìn đơn giản, nhưng lại không đơn giản như vậy, rất có cảm giác thời thượng, nhưng nhìn căn phòng dùng màu trắng đen làm chủ đạo không hợp với ngày cưới, nhìn tới nhìn lui, căn hộ này cũng không giống phòng cưới.dღđ☆L☆qღđ

Người này là tổng giám đốc công ty CMI, làm bất động sản sao chỉ có thể có một căn nhà? Đây không phải chỉ là một nơi cho người ta đặt chân đấy chứ? Tô Giản chua xót nghĩ, anh rất thích nghi ngờ.

Nhưng vừa nghĩ đến anh và An Dĩ Trạch là vợ chồng hợp pháp, An Dĩ Trạch có tiền, khi ly hôn thì cũng sẽ chia cho anh một nửa, tâm tình của Tô Giản không khỏi lại tốt lên.

“An, cái đó, Dĩ Trạch à, em muốn đi xem căn nhà của chúng ta một chút!” Nói xong không đợi An Dĩ Trạch đáp lại, anh lập tức đẩy xe lăn vọt vào trong phòng.

An Dĩ Trạch cũng không ngăn cản anh, chỉ im lặng ngồi trên sô pha.

Quả nhiên, phòng ngủ của An Dĩ Trạch cũng như con người anh ta, cũng dùng màu trắng đen làm chủ đạo. Tô Giản chậc chậc lắc đầu, đang muốn đi ra ngoài, ánh mắt lại quét qua chiếc giường lớn có thể đủ cho năm sáu người như anh nằm xuống, đột nhiên nghĩ đến, bây giờ anh là vợ của An Dĩ Trạch, vậy nói cách khác, tối nay, bao gồm cả những buổi tối sau nay, anh đều phải ngủ cùng An Dĩ Trạch trên chiếc giường này.dღđ☆L☆qღđ

Trời ạ, biến, cút!

Muốn anh ngủ cùng một giường với tình địch, còn không bằng nói anh đi chết!

Nhưng, hai người vẫn là vợ chông hợp pháp, cho dù An Dĩ Trạch có làm gì anh, chú cảnh sát cũng không cách nào giúp đỡ anh được! Làm thế nào làm thế nào làm thế nào... đúng rồi, chân!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Tô Giản cúi đầu nhìn bàn chân bị bọc trắng của mình, đột nhiên cảm thấy nó vô cùng đáng yêu.

Chỉ cần nói chân mình vẫn bị thương, nên hai người không thể cùng phòng, vấn đề đã được giải quyết!

Tô Giản đang muốn xoay người ra ngoài đàm phán với An Dĩ Trạch, đột nhiên nghe thấy giọng nói của An Dĩ Trạch vang lên sau lưng: “Lại đây, anh có lời muốn nói với em.”

Tô Giản gật đầu: “Vừa đúng lúc, tôi cũng có lời muốn nói với anh.”

An Dĩ Trạch sửng sốt: “Em nói trước đi.”

Tô Giản nói: “Tôi muốn nói, chân tôi còn chưa khỏe, hay là trước đó hai ta chia phòng ngủ đi.”

Trong mắt An Dĩ Trạch khẽ lướt qua một tia kinh ngạc, đang định mở miệng, đột nhiên nghe thấy âm thanh ùng ục.

Tiếp theo lại nghe thấy Tô Giản nói: “Tôi muốn nói chuyện thứ hai là, tôi đói rồi, ông xã, có phải anh nên nấu cơm cho tôi không?”

Rõ ràng An DĨ Trạch có chút ngạc nhiên.

Tô Giản giơ giơ chân của mình. “Anh xem, chân tôi đang bị thương.” Ý tôi là, hiện tại tôi đã như vậy, anh muốn ngược đãi người tàn tật?

An Dĩ Trạch cũng không nói gì, đứng dậy. Tô Giản hài lòng chờ tên tình địch chết tiệt ngoan ngoãn vào bếp nấu cơm cho mình, nhưng không nghĩ An Dĩ Trạch đứng dậy, móc điện thoại ra.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

“Khách sạn Gang Nam phải không?”

Người này thế nhưng lại gọi đồ ăn bên ngoài! Đây là ăn gian mà không thèm che giấu! Tô Giản hết sức không cam lòng, oán hận trừng trừng lưng An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch xoay người lại, nói với anh: “Ba mươi phút sau họ sẽ đưa đến.”

Tô Giản không được tự nhiên ‘ừ’ một tiếng.

An Dĩ Trạch ngồi xuống, lẳng lặng nhìn anh.

Tô Giản bị nhìn cảm thấy có chút sợ hãi. “Anh... anh nhìn tôi làm gì?”

An Dĩ Trạch nhìn anh chăm chú: “Em thật sự không nhớ gì hết?”

Tô Giản lập tức cảm thấy sợ hãi, ngoan ngoãn gật đầu một cái: “Hoàn toàn không nhớ ra.”

An Dĩ Trạch im lặng một chút, đột nhiên nói. “Thật ra thì, chúng ta là khế ước kết hôn?”

“Hả?” Cặp mắt của Tô Giản trợn tròn, khế ước kết hôn? Là có ý gì?

An Dĩ Trạch bình tĩnh nói. “Cho nên chúng ta không phải vợ chồng chính thức, lúc trước anh và em đã nói, một năm sau sẽ lập tức ly hôn.”

“Hả?” Tô Giản ngơ ngác há to miệng, đột nhiên có một tình tiết quỷ dị xảy ra khiến anh không kịp phục hồi tinh thần.

Ngơ ngác một lúc lâu, cuối cùng Tô Giản trừng mắt nhìn: “Đợi đợi đợi đợi! Ý của anh là, anh... thật ra chúng ta không có quan hệ gì?”

An Dĩ Trạch nói: “Trên mặt luật pháp, quan hệ của chúng ta là quan hệ vợ chồng, hơn nữa, ban đầu chúng ta đã có ước định, phải ra vẻ yêu thương nhau.”

Vẻ mặt Tô Giản càng thêm bối rối: “Ý của anh là, mặc dù chúng ta ký giấy kết hôn, nhưng trên thực tế là kết hôn giả, một năm sau sẽ tách ra, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn không được để lộ, phải ngày ngày giả vờ yêu thương nhau?”

An Dĩ Trạch trả lời đơn giản: “Đúng.”

Ai ya, đây rõ ràng là tình huống máu chó thương gặp trong phim truyền hình mà, vậy mà lại có thể xảy ra trên người anh, chuyện sống lại cũng không tránh khỏi khiến anh phải lao lực một chút! Tô Giản bị tình huống máu chó này khiến cho ngu ngốc, rầu rĩ hỏi: “Tại sao chứ?”di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn

An Dĩ Trạch nhíu mày.

Tô Giản nói: “Ý tôi là, hai người... vì sao chúng ta lại kết hôn giả vậy?” Mặc dù An Dĩ Trạch là tình địch của anh, nhưng đứng nhìn từ góc độ khách quan, anh không thừa nhận không được, An DĨ Trạch quả nhiên có tư cách khiến các cô gái vây quanh, mà cô gái họ Tô này muốn gương mặt có gương mặt muốn thân hình có thân hình, cũng không phải loại người không lấy được chồng, hai người đều có những ưu điểm riêng, không tìm một mối tốt mà cưới, sao lại giả kết hôn?

An Dĩ Trạch nhìn anh: “Vì em cần tiền.”

Hai mắt Tô Giản trừng lớn hơn: “Tiền?” Đậu xanh rau má, tình tiết này một điểm cũng không kém diễn biến trong phim truyền hình!

An DĨ Trạch nói: “Mẹ em bị bệnh tiểu đường, phải cần một số tiền lớn để chữa bệnh.”

“Cho nên anh thanh toán tất cả tiền chữa bệnh của mẹ tôi, sau đó tôi lập tức đồng ý kết hôn giả với anh?” Tô Giản cảm thấy có chút áp bức.

An DĨ Trạch gật đầu.

Chết tiệt! Đây mới mà cuộc sống máu me đầm đìa này! Tô Giản gầm thét trong lòng, sau đó hỏi An Dĩ Trạch: “Vậy còn anh? VÌ sao anh lại muốn kết hôn giả?” Nhưng đừng nói với tôi anh học chú Lôi Phong làm chuyện tốt chỉ vì muốn Tô Giản nhìn thấy trái tim của anh đẹp, chuyện này căn bản không khó học!

An Dĩ Trạch cho anh một đáp án khoa học: “Em không cần biết.”

Hự! Tô Giản tức giận lén dựng ngón giữa, trong lòng ác ý nói: anh cho rằng không nói thì tôi không đoán được hả? Làm sao một tên thiếu gia nhà giàu, đẹp trai, gái đẹp vây thành đoàn cũng không chịu kết hôn mà lại dùng tiền để kết hôn giả với một cô gái đang cần tiền, nguyên nhân còn có thể là gì? Vậy chỉ có thể là... có, bệnh, không thể nói! Mà bệnh không thể nói ra khả năng lớn nhất là gì? Cái này không phải là... không đứng được!

Bị Tô Giản yên lặng quy cho bị bất lực, An Dĩ Trạch lạnh nhạt nói: “Có hiểu không?”

Tô Giản nhìn khuôn mặt co quắp của anh ta, yên lặng bổ sung thêm một loại khả năng: Thật ra thì, cũng có khả năng không phải là bất lực, dù sao cũng còn một loại khả năng có thể, đó chính là, An Dĩ Trạch, anh ta... yêu người đồng tính!

Nghĩ như vậy, Tô Giản không khỏi sợ run người, nếu người trước mắt thật sự bị đồng tính, vậy mình sống chúng một mái nhà với anh ta, chẳng phải rất nguy hiểm sao?

Lúc này, Tô Giản đã hoàn toàn không ý thức được anh đã không còn điều kiện để yêu đương đồng tính với An Dĩ Trạch nữa.

An Dĩ Trạch nhìn chằm chằm Tô Giản, người mà lúc này suy nghĩ đã ngày càng đi lệch hướng: “Không còn gì để hỏi nữa đúng không?”

Tô Giản đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “Có!”

An Dĩ Trạch dùng ánh mắt ý chỉ anh có thể nói.

Mặt Tô Giản nghiêm túc, anh nói: “Anh nói xem, tình trạng của hai chúng ta là như vậy, lúc ly hôn, tài sản của anh còn chai một nửa cho tôi không?”

An Dĩ Trạch: “...”

Tô Giản rất uất ức.

Sống lại trong cơ thể một người phụ nữa lại còn là vợ của tên tình địch chết tiệt, vốn chuyện đó đã đủ bực bội rồi, kết quả không ngờ rằng hai người này kết hôn giả, còn có một hợp đồng trước hôn nhân, trừ việc An Dĩ Trạch trả tiền chữa bệnh cho mẹ Tô ra, Tô Giản không cần nửa phân tiền của anh ta!

Nghe như ý của An Dĩ Trạch, đây là quyết định mà cô nàng Tô Giản này kiên quyết nói ra, Tô Giản nghe được đã cảm thấy dạ dày mình quặn đau rồi. Ai u, cô gái

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play