Editor:Lin

Sáng ngày hôm sau, rửa mặt xong, Tô Giản ngoan ngoãn đi tới phòng khách chờ.

Quả nhiên, không được bao lâu, sau khi chạy thể dục buổi sáng xong, An Dĩ Trạch đã mang đồ ăn sáng trở lại.

Ăn xong, Tô Giản buồn chán mở ti vi. Mở mười kênh, cũng không thấy có gì hay, cho đến khi chuyển tới kênh thể dục, đúng lúc kênh này đang phát một trận bóng đá, cuối cùng Tô giản cũng có chút hứng thú.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Mặc dù không phải truyền hình trực tiếp nhưng Tô Giản đang rất nhàm chán nên vẫn xem say sưa. Mắt thấy cầu thủ mình thích đá vào một quả, Tô Giản không khỏi hưng phấn nhảy khỏi ghế: “Đẹp! Mario, làm tốt lắm!”

An Dĩ Trạch đang muốn vào thư phòng, nghe được âm thanh của Tô Giản, không khỏi dừng lại nhìn ti vi: “Em thích xem đá bóng?”

“Dĩ nhiên thích…” Lời còn chưa dứt, Tô Giản bỗng nhiên dừng lại, mẹ nó! Thiếu chút nữa quên rồi, hiện tại anh là một cô gái, một cô gái mới hai mươi mốt tuổi, trước kia là một cô gái nhẹ nhàng lịch sự! Bạn gái trước kia của anh từng nói qua gì mà? Con gái sao có thể say mê cái loại vận động dã man này! Mặc dù Tô Giản không đồng ý với cách nói của cô nàng đó, nhưng không thể phủ nhận, khả năng cô gái giống như em gái Tô đây thích bóng đá là không lớn! Như thế rất tốt, anh phải làm sao để rút lời nói trở về mà không khiến An Dĩ Trạch sinh nghi đây?di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Thời khắc nguy cấp, trí khôn của Tô Giản được phát huy: “Tôi nói, tôi rất thích những cầu thủ bóng đá đẹp trai!”

“Hả?” An Dĩ Trạch hỏi. “Vậy em thích người nào nhất?”

Tô Giản không chút chậm trễ. “Đương nhiên là Mario Balotelli!”

An DĨ Trạch im lăng một lát, nói: “Thì ra em thích loại có tướng mạo đàn ông.”

Lúc này tô Giản mới nhớ mình vừa nói thích xem bóng đá là vì muốn nhìn trai đẹp, đảo mắt nhìn màn hình ti vi một chút, thần tượng của anh nhìn giống như một con tinh tinh, Tô Giản nhất thời im lặng.

Lại nghe An Dĩ Trạch nói: “Biểu hiện của Balotelli tại World Cup cũng không tệ.”

Hai mắt Tô Giản sáng lên: “Anh cũng thích anh ta?”

An Dĩ Trạch mỉm cười: “Anh thích kỹ thuật đá bóng của anh ta.”

Tô Giản nghĩ, thì ra An Dĩ Trạch cũng không phải là tên mặt than như vẻ ngoài, người này căn bản là một hoàng đế độc miệng!

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện An Dĩ Trạch cũng thích thần tượng của mình, Tô Giản đã cảm thấy An Dĩ Trạch trong mắt mình, hình như lại thuận mắt hơn một chút.

Vì vậy Tô Giản rộng rãi vỗ ngực: “Buổi trưa tôi nấu cơm!”

An Dĩ Trạch chần chờ: “Nhưng chân của em…”

Tô Giản: “Không sao, không phải là có xe lăn sao?”

An Dĩ Trạch muốn nói lại thôi.

Tô Giản vô cùng thoải mái nói: “Cứ quyết định như vậy đi!”

Bữa trưa, Tô Giản sung sướng chạy đến thư phòng gọi An Dĩ Trạch.

An Dĩ Trạch vẫn đang cầm một cuốn sách nước ngoài như cũ.

Tô Giản tiến tới: “Lại đọc cái gì vậy.”

An Dĩ Trạch khép sách lại: “Là tiếng Tây Ban Nha.”

Tô Giản thẹn quá hóa giận: “… Rốt cuộc anh biết bao nhiêu thứ tiếng vậy hả?”

An Dĩ Trạch: “Tiếng Trung, Tiếng Anh, Tiếng Pháp, Tiếng Tây Ban Nha, Tiếng nhật thì chỉ biết một ít câu xã giao.”

Tô Giản: “…”

Nhưng người thua không thua trận, vì vậy Tô Giản suy nghĩ một chút, bĩu môi nói: “Biết năm loại ngôn ngữ thì có gì đáng nói? Tôi cũng có thể nói năm thứ tiếng!”

An Dĩ Trạch kinh ngạc nhìn anh.

Tô Giản hả hê nói: “Tiếng Anh, Tiếng Phổ Thông, Tiếng Thiên Tân, Tiếng Đông Bắc, Tiếng Nhật cũng hiểu sơ sơ! Cái gì mà ‘ngừng lại đi’, ‘nhanh hơn nữa’, ‘đừng mà’ tuyệt đối không thành vấn đề!”diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

An Dĩ Trạch: “…”

Ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng ăn, An Dĩ Trạch đột nhiên hỏi: “Em có thể nói được tiếng Thiên Tân và tiếng Đông Bắc?”

Tô Giản nhất thời toát mồ hôi lạnh. Chết tiệt! Lúc nãy lỡ lời, anh nhớ mang máng, hình như em gái Tô là cô nàng Giang Nam?

Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, Tô Giản nhắm mắt quay đầu lại: “Sao vậy, rất ly kỳ? Nhân dân cả nước đều nói tiếng Thiên Tân và tiếng Đông Bắc có được hay không?”

“Hả?”

Tô Giản lập tức nói bằng tiếng Thiên Tân: “Một chục cây trúc như vậy,cái khác tôi không khen, cái tôi khen là món ăn truyền thống Bánh bao cẩu bất lý của họ(*)! Cái món Bánh bao cẩu bất lý này, rốt cuộc là ngon ở chỗ nào? Da nó rất mỏng nhưng nhân bánh lại lớn, được gói trong 18 lớp bánh, giống như một đóa hoa vậy!

Sau đó là tiếng đại phương Đông Bắc: “Anh đừng nhìn tuổi tôi còn nhỏ, tôi tổng kết rồi, cuộc đời con người rất ngắn ngủi, đôi khi giống như một giấc ngủ vậy, nhắm mắt lại, mở mắt ra, một ngày trôi qua, còn khi nhắm mắt lại, không mở mắt ra nữa, một đời trôi qua, chết…

An Dĩ Trạch: “…”

Tô Giản ngẩng mắt: “Thế nào?”

An Dĩ Trạch: “… Quả thật là đa tài đa nghệ.”

Tô Giản lập tức thoải mái: “Ăn cơm ăn cơm!”

Thấy bữa trưa trên bàn, An Dĩ Trạch lại lần nữa ngẩn người.

Trên mặt bàn, gà xé cay, thịt bò thăn xào ớt xanh, gạch cua đậu hũ, thịt viên đông qua, ba món mặn một món canh, tuy chỉ là những món ăn gia đình đơn giản, lại sắc hương đầy đủ, mê hoặc động lòng người.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

An Dĩ Trạch kinh ngạc: “Đều là em làm?”

“Đương nhiên!” Tô Giản hả hê. “Sao nào?”

An Dĩ Trạch thật lòng đáp: “Rất cao cấp.”

Tô Giản vội nhét một đôi đũa vào tay anh, nhiệt tình gắp cho anh: “Mau nếm thử đi!”

An Dĩ Trạch từ từ thưởng thức, giương mắt nhìn thấy đôi mắt tràn ngập mong chờ, mỉm cười nói: “Mùi vị cũng rất được.”

Tô Giản hết sức hài lòng, cười híp mắt ngồi xuống, thầm nghĩ An Dĩ Trạc ơi An Dĩ Trạch, cuối cùng tôi cũng có chỗ lợi hại hơn anh!

Thì ra ba của Tô Giản là một đầu bếp, Tô Giản cũng có tố chất, từ nhỏ đã biết nấu ăn, nhất là sau khi tốt nghiệp đại học phải đi tìm việc, một mình sống bên ngoài, còn không có bạn gái, vì vậy tài nấu nướng càng được cải thiện, trong cuộc sống sinh hoạt tàn khốc thôi thúc, anh đành phải từ một tên trạch nam biến thành một người nấu ăn ngon.

Tô Giản nhơ lơ đãng hỏi: “Tài nấu nướng trước kia của tôi thế nào?”

An Dĩ Trạch: “Tài nấu nướng trước kia của em cũng không tồi.” Ngừng lại một chút. “Nhưng bây giờ thì tốt hơn.”

Trên mặt Tô Giản chỉ mỉm cười, kì thực thì đã mở cờ trong bụng.

Vậy mà sau một khắc, trái tim anh lạnh run: Một người mất trí nhớ, tài nấu nướng lại tiến bộ, hình như không đúng! Nhất định phải tìm lý do!

Vì vậy Tô Giản vội vàng kiếm cớ. “Ha ha, vì trước kia tôi không thích anh, cho nên làm món ăn mới không ngon như vậy!” Ngày trước, anh là tình địch chết tiệt của tôi, tôi sao có thể nấu ăn cho anh, cho nên ngày hôm qua anh chỉ có thể ăn mì ăn liền; hôm nay,xem như anh tinh mắt, có thể khiến chúng ta có chung thần tượng, cho nên tôi mới thấy anh thuận mắt hơn một chút, hừ!

An Dĩ Trạch ngẩn ra, từ từ nói: “Ý em là, bây giờ em thích anh rồi hả?”

Tô Giản vừa đưa một ngụm canh đến bên miệng, nghe vậy ‘phì’ một tiếng, phun hết tất cả ra ngoài.

Bát cơm trước mặt và trên bàn đều là nước.

An Dĩ Trạch: “…”

(*) Thương hiệu bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’ 狗不理 /Gǒu bù lǐ/ có nghĩa ‘chó cũng không thèm ăn’ là một đặc sản của thành phố Thiên Tân. Loại bánh bao này từng được Từ Hy Thái Hậu thốt lời khen ngợi: “Cao lương mĩ vị chim trời cá biển đều không ngon bằng loại bánh bao này, đây mới đúng là món ăn trường thọ”.

Tương truyền vào thời đại Hoàng đế Đông Trị, có một người tên Cao Quý Hữu được mẹ đặt thêm cái tên ‘Cẩu Tử’, đã tinh thông nghề làm bánh bao từ năm 17 tuổi. Với kỹ thuật làm bánh bao đầy sáng tạo, bánh của Cẩu Tử có tạo hình đẹp như bông cúc trắng, đưa lên miệng cảm nhận được ngay sự mềm mại của vỏ, lưỡi chạm vào nhân là thấy hương ngào ngạt thơm phức.

Tiếng lành đồn xa, khách ăn đến quán ngày một đông, Cẩu Tử bận làm bánh đến nỗi không có thời gian đàm đạo với khách. Khách thấy vậy cùng trêu : “Cẩu Tử mải bán bánh bao, chẳng thèm quan tâm đến khách hàng”, rồi cứ thế gọi thành quán bánh bao ‘Cẩu Bất Lý’ (cẩu cũng không thèm).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play