Tính tiền xong thì 10 phút đã trôi qua, thời gian còn lại không đến hai tiếng, Tiêu Diệu đeo balô lớn trên lưng đứng ngẩn ngơ trước cổng siêu thị không biết tiếp theo nên làm thế nào, thời tiết tuy rằng rét lạnh, nhưng mồ hôi trên trán nàng lại ngày càng nhiều... Nàng cố gắng nhớ lại những khốn cảnh của bản thân ba năm trước khi sơ ngộ mạt thế, lúc đó cần nhất là cái gì?

Đồ ăn... Quần áo... Nước... Vũ khí... Thuốc... Đúng rồi! Thuốc! Cần nhất chính là thuốc! Chất kháng sinh cùng các loại thuốc trị ngoại thương!

Tiêu Diệu nghĩ đến đây liền chạy đến tiệm thuốc cách đó không xa, chờ chạy đến cửa tiệm thuốc mới phát hiện tiền trên người đã không còn đủ để mua thuốc, nàng lại cuống quít chạy đến ngân hàng phố bên rút tiền, may mà Tiêu Dương đã kịp gửi tiền đến. Từng tờ tiền chạy ra từ trong máy ATM, ba ngàn nguyên không thể rút ra ngay lập tức, nàng lại càng khẩn trương, mắt thấy thời gian cứ từng giây một trôi qua, nàng thực hận bản thân sao không có bốn chân, ba lô nặng trịch ép nàng có chút không thở nổi, nàng bất chấp nghỉ ngơi lại cấp tốc quay trở về tiệm thuốc.

Mua một lượng lớn các loại thuốc cơ bản thường dùng, chất kháng sinh, thuốc trị ngoại thương cùng với các vật dụng khử trùng, băng bó tốn của nàng hơn phân nửa tài sản. Đi ra khỏi tiệm thuốc, Tiêu Diệu đem mục tiêu cuối cùng đặt tại —— vũ khí! Vô luận như thế nào nàng nhất định phải tìm được một kiện vũ khí, tốt nhất là những loại dễ cầm và có chiều dài như mã tấu hoặc là búa, kiếp trước các loại vũ khí nàng dùng đều do căn cứ cấp cho, trong trí nhớ của nàng cũng không biết phải đi mua những thứ này ở đâu, trong lúc cuống quýt nàng bèn gọi điện thoại cho Tiêu Dương. "Chị, chị có biết mã tấu hay búa mua ở đâu không?"

Tiêu Dương chế nhạo nàng: "Sao vậy, gần trường học của em có lưu manh à?"

"Chị, mau trả lời em!" Tiêu Diệu chẳng còn tâm trí để giải thích, vội vã nói.

"Hmm... Đi cửa hàng bán đồ dùng quân đội thử xem, có lẽ có tiểu đao, búa thôi, hoặc là đi chợ kim khí!"

"Cảm ơn chị!" Tiêu Diệu trực tiếp cúp điện thoại, nâng tay giữ chặt một bác gái đi ngang bên cạnh, hỏi: "Bác ơi, gần trường học có cửa hàng kim khí hoặc là cửa hàng bán đồ dùng quân đội không ạ?"

Bác gái kia nghĩ nghĩ một chút rồi nói: "Cháu đi sang đường Hoa Dương, ở đó hẳn là có!"

Tiêu Diệu cũng không kịp nói cám ơn, lập tức xoay người chạy, đường Hoa Dương cách trường học không xa, ngồi xe 10 phút liền đến, cúi đầu nhìn nhìn thời gian, chỉ còn lại 1 tiếng 25 phút nữa là đến 12 giờ ...

Tiêu Diệu cắn chặt răng, chui vào chiếc taxi đỗ bên lề đường."Mau đến chợ kim khí lớn nhất đường Hoa Dương, nhanh lên!"

"Được rồi!" Tài xế taxi đáp một tiếng liền khởi động xe, Tiêu Diệu xanh mặt nhìn dòng xe ô tô chật ních trên đường cái, ban ngày ban mặt, hôm nay lại là cuối tuần, học sinh, giáo viên đều tập trung ở cổng trường đợi xe, chờ phóng xạ đến, không ai có thể tránh khỏi... Hơn phân nửa số người đều biến thành tang thi, khó trách kiếp trước trốn trong trường học khó khăn đến vậy, mấy con phố này quả thật đúng là xưởng chế tạo tang thi...

Có phải là nên đổi địa điểm trốn khác không, hoặc là cứ như vậy trực tiếp tìm cái siêu thi, hay khách sạn nào đó trốn đi, không, không được, vạn nhất vì sự thay đổi này mà mất đi kháng thể cùng dị năng của kiếp trước thì mất còn nhiều hơn được, bất luận thế nào cũng không thể mạo hiểm như vậy!

"Em gái, em là người nơi khác đến sao? Đến học đại học H à?"

Lời nói của lái xe kéo Tiêu Diệu ra khỏi suy nghĩ, nàng không trả lời, lúc ngẩng đầu nhìn đường thì sắc mặc liền tái nhợt, đây không phải là hướng đến đường Hoa Dương!

Lái xe tựa hồ nhìn ra cảm xúc của Tiêu Diệu, giải thích nói: "Đường Cảnh Hưng bây giờ đang sửa, chỉ có thể đi bằng đường nhỏ nhưng rất dễ kẹt xe, chúng ta đi đường khác rồi vòng về đường Hoa Dương thì nhanh hơn!" Hắn nói xong lại hỏi Tiêu Diệu một câu: "Em gái đi chợ kim khí làm gì vậy, lúc ngươi vừa nói xong, ta liền cố ý đi hướng khác, bây giờ đang kẹt xe dữ lắm!"

Tiêu Diệu nắm chặt nắm tay lớn tiếng nói. "Dừng xe!"

"Hắc! Sao vậy, em gái nhìn xem mặt em đen hết cả rồi, có phải cho là ta cố ý đi đường vòng để tăng tiền xe không, ngươi cũng đừng quá khinh thường người, ta là người thành phố H sao lại làm chuyện này chứ?"

Tiêu Diệu lại hô một câu dừng xe, lái xe liền hùng hùng hổ hổ thắng lại.

Tiêu Diệu ném tiền rồi đẩy cửa xe bước ra, cấp tốc chạy sang bên kia đường, vừa rồi lúc nàng quay đầu lại nhìn thấy ven đường có một xưởng sửa xe, Tiêu Diệu lấy lui làm tiến chạy đến xưởng sửa xe, muốn từ những công cụ sửa xe chọn lấy một cái có thể sử dụng làm vũ khí, kết quả nàng coi trọng cái cờ-lê dài hơn 1 thước, xưởng sửa xe người ta nói gì cũng không chịu bán cho nàng, cuối cùng nàng phải lấy tiền trên người đưa ra mới có thể mua được.

Lại ngồi taxi trở về, lúc đến cổng trường học đã là 11 giờ 5 phút, thời gian gấp gáp cùng áp lực cực lớn khiến Tiêu Diệu không thể suy nghĩ kỹ càng, nàng vội vàng chạy đến căn tin, cho đến khi nhìn thấy cửa căn tin từ đằng xa, mới có thể bình tĩnh lại một chút.

Đường đến căn tin người qua lại đông đúc, Tiêu Diệu vừa đi vào trong vừa cố gắng giữ vững hô hấp, đến cửa căn tin, nàng đem ba lô ôm chặt vào trong ngực chậm rãi đẩy ra cửa thủy tinh trước mặt.

Căn tin giữa trưa đúng là thời khắc náo nhiệt nhất. Vô số người trẻ tuổi bưng đồ ăn đi tới đi lui trên hành lang chật hẹp, Tiêu Diệu cũng chen chúc vào trong đám người, quan sát xung quanh, nàng đang tìm lại ngăn tủ trong trí nhớ.

"A! Cậu cũng ở đây hả, vừa vặn cùng nhau ăn cơm!" Một nữ sinh từ đăng sau vỗ vào vai Tiêu Diệu, Tiêu Diệu quay đầu lại, nhìn thấy một gương mặt đã lâu không gặp."Đàm Hiểu Quyên..."

"Hì hì... Tớ vừa mua đồ ăn, lại mua hơi nhiều, cậu ăn cùng tớ luôn, cậu đang cầm cái gì đấy? Tớ cầm giúp cho, cậu đi mua cơm đi, tớ qua bên kia ngồi chờ!" Đàm Hiểu Quyên vừa nói vừa tiếp nhận đồ trong tay Tiêu Diệu rồi đi về phía cái bàn nhỏ bên trái cửa phòng bếp.

Tiêu Diệu nhìn bóng lưng nàng đến dại cả người ra, Đàm Hiểu Quyên bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Cậu đừng mua thêm đồ ăn nha, bằng này đủ cho hai người ăn rồi."

Giống y hệt như trong trí nhớ...

Tiêu Diệu theo bản năng đi đến quầy tính tiền gọi hai phần cơm, đồng thời gọi thêm 1 dĩa thịt xào ớt xanh, đây là món Đàm Hiểu Quyên thích ăn nhất.

Tiêu Diệu đặt đồ ăn lên bàn nhưng lại không ăn nổi, nàng an vị xem Đàm Hiểu Quyên vừa ăn cơm vừa nói chuyện, Đàm Hiểu Quyên nói về thời tiết hôm nay, nói Lí Vũ Minh lại cãi nhau với nàng, nói nàng năm nay chỉ sợ phải thi lại...

11 giờ 50 phút, Tiêu Diệu gọi điện cho cha mẹ, buộc bọn họ phải kéo rèm cửa sổ, cũng khóa cửa lại.

Cha mẹ ở trong điện thoại nhắc đi nhắc lại nàng phải ăn nhiều cơm trưa...

Thời gian trôi qua chậm nhưng cũng thật nhanh... Ngay lúc Tiêu Diệu cho rằng bản thân chờ đợi đến sắp phát điên... Bầu trời tối sầm lại!

Tín hiệu điện thoại bị cắt đứt!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play