Đội khảo cổ đã tìm được đường đi thông sang vách núi.

Quả nhiên giống như Lý giáo sư dự đoán, đội khảo cổ đi không xa lắm liền phát hiện cái khe kéo dài từ núi rừng qua vách đá càng ngày càng hẹp đi, cuối cùng lộ ra một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu.

Nhóm sinh viên thật cao hứng, vì thế nên bọn họ xem nhẹ một đường đi thoải mái đến kỳ lạ này.

Đến đỉnh núi, sau khi tìm được huyệt động đúng nơi rồi, mọi người bắt đầu cố định dây thừng, để cho một sinh viên có thể lực khá tốt mở đường, sau khi hắn an toàn đến huyệt động rồi mọi người lại hoan hô.

Ngay sau đó, đám sinh viên giống như bánh sủi cảo thả xuống từng người từng người đi vào huyệt động, ở trên vách núi cao cao kia hoàn toàn không có một chút bộ dáng sợ hãi, Thẩm Trạch đứng xem mà chậc lưỡi.

Sau khi Đồng Thất là người cuối cùng tiến vào huyệt động, Lý giáo sư đã muốn dặn dò đám sinh viên lát nữa không được lộn xộn, sau đó lại bảo mọi người kiểm tra lại rồi mở đèn pin trang bị tùy thân lên.

Trong huyệt động rất âm u, có một loại cảm giác khô hanh, nữ sinh duy nhất không kìm được nắm chặt quần áo trên người, sau đó liếc mắt về phía cuối huyệt động một cái.

Phía trước một mảnh tối tăm, giống như là có một con thú thật lớn đang ngủ. Nữ sinh đột nhiên dừng bước chân, ngay sau đó phía sau liền truyền đến tiếng thúc giục, nữ sinh lắc lắc đầu, bước nhanh đuổi kịp một người phía trước.

Huyệt động giống như rất sâu, đèn pha chiếu lên trên vách tường xuất hiện một vài hình ảnh liên tục, Lý giáo sư đi ở đằng trước cũng bắt đầu thả chậm bước chân.

“Các em có thể chú ý đến tranh vẽ trên vách đá, những thứ này hẳn là ghi lại một đời của chủ nhân ngôi mộ, bên trong có đủ các loại thần thoại cùng truyền thuyết của Phổ Mễ tộc. Màu sắc tranh vẽ rực rỡ, bởi vậy có thể thấy được ngay từ thời đó người Phổ Mễ đã nắm giữ được cách dùng thuốc màu.” Thẩm Trạch đem đèn pha dời về phía vách đá, phát hiện trên vách đá ghi lại hình như là một cuộc chiến. Cuộc chiến chia thành hai đoàn người, phía sau một đám người có hai bóng người đang đứng, phía sau đám người kia lại chỉ có một người đang đứng.

Ngay sau đó hình ảnh đứt đoạn, Thẩm Trạch đầu có chút choáng váng, nhóm sinh viên phía trước líu ríu cái gì cũng nghe không rõ.

Đồng Thất đặt tay trên trán, ánh mắt có chút mê mang, nhưng một lát sau lại khôi phục thanh tỉnh.

Thẩm Trạch đã có chút lảo đảo, Đồng Thất nhanh chóng đỡ lấy hắn.

Dị biến không biết đã bắt đầu từ khi nào, khi đội khảo cổ cảm giác được thì nó đã dừng lại.

Ngoại trừ Đồng Thất cùng Thẩm Trạch, trong chín người còn lại đã có hơn phân nửa té xỉu trên đất, còn lại đều máy móc đứng thẳng người, không hề nhúc nhích.

Giống như bị thứ gì đó khống chế tâm thần.

Đồng Thất đầu óc cũng có chút tê dại, nhưng là y vẫn thanh tỉnh, trong huyệt động cũng không có mùi hương lạ lùng nào, cho nên vấn đề hẳn là do mấy bức họa ở hai bên vách tường của huyệt động.

Đúng lúc này, trong huyệt động yên tĩnh truyền đến một loạt tiếng bước chân, rất nhẹ, lại rất vang dội.

Đồng Thất nheo mắt lại, đem Thẩm Trạch đã không còn tỉnh táo khoát lên trên lưng mình, sau đó xoay người nhìn về phía lối ra của huyệt động.

Một người đang chậm rãi đi đến.

.

Đồ Ni Tư chạy không ngừng, nó chỉ có thể chạy đi thật nhanh.

Vách núi ở phía tây, ngọn núi lớn như vậy một đứa nhỏ không cần dùng thiết bị cũng có thể phân biệt đông tây nam bắc, cảm ứng về phương hướng của họ vốn tốt lắm.

Nhưng Đồ Ni Tư giống như là lạc đường, nó vẫn chạy về rìa phía tây, khi nó thấy được dây lưng cột vào trên cây cách đó không lâu, liền sáng suốt lựa chọn dừng chân lại.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Đồ Ni Tư lo lắng chạy quanh, nó còn chưa tìm được đường đi thông sang vách núi! Đồ Ni Tư đang lo lắng hận không thể trèo lên cây để nhìn xem, nhưng quần áo đặc trưng của dân tộc khiến cho nó tuyệt đối không thể trèo cây, đến khi Đồ Ni Tư giống như hết đường xoay sở, một giọng nói dễ nghe từ phía sau nó truyền đến.

“Em lạc đường sao?” Đồ Ni Tư quay đầu, trong một nháy mắt kia nó nghĩ là nó nhìn thấy A Tháp.

Chỉ thấy một người con trai tuấn tú cưỡi ở trên người một con báo toàn thân đen tuyền. Người kia lớn lên thập phần thanh tú, mặc phục sức của người dân tộc thiểu số, trông rất đẹp mắt.

Đồ Ni Tư nhìn đến ngây người, lẩm bẩm: “A Tháp……” Người kia sửng sốt, sau đó nghiêng đầu cười cười, chuông nhỏ trên người phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Anh không phải là A Tháp của các em. Em như thế nào lại đi đến nơi này? Nơi này đối với tộc người của em mà nói hẳn là cấm địa đi.” Giọng nói của người kia gọi thần trí của Đồ Ni Tư về.

“Em đi tìm người, anh có thể mang em đi đến phía tây không?” “Người?” Người kia nhíu mày.

“Anh ở trong này mấy ngày nay, chưa từng gặp qua người nào.” Đồ Ni Tư ngữ khí rất là lo lắng.

“Có, có một đội người, là khách ở ngoài núi đến. Em muốn đi tìm bọn họ, bọn họ sắp gặp nguy hiểm!” ‘Khách ở ngoài núi đến’ rõ ràng là khiến cho Vương Tuấn cảm thấy hứng thú không ít, hắn cúi đầu ở bên tai hắc báo nói nhỏ cái gì đó, hắc báo không kiên nhẫn gầm nhẹ một tiếng lắc lắc đuôi.

Người kia giống như có vẻ thực bất đắc dĩ, lấy tay sờ sờ đầu hắc báo, hắc báo híp mắt hưởng thụ, người kia lại nhân cơ hội ở bên tai hắc báo nói gì đó.

Lần này tâm tình hắc báo giống như tốt lắm, phát ra tiếng gừ gừ, miễn cưỡng nhìn về phía Đồ Ni Tư, sau đó hét lớn một tiếng.

Đồ Ni Tư sợ hãi nhìn hắc báo, nhanh chóng nắm chặt túi hương đeo trên cổ.

Một lát sau, một con báo hoa từ trong rừng đi ra, bước đi từng bước vô cùng tao nhã đến bên cạnh hắc báo.

Người kia trên mặt lộ ra tươi cười, hơi sủng nịch vuốt ve lông báo hoa, sau đó lại đối báo hoa thì thầm.

Báo hoa mắt nhìn sang Đồ Ni Tư, ở bên chân người kia cọ cọ một chút, sau đó chạy đến bên cạnh Đồ Ni Tư.

Người kia đối Đồ Ni Tư nói: “Cưỡi lên nó đi, chúng ta đi tìm bạn của em.” .

Quân doanh, một người áo xanh đứng ở trước bản đồ, cau mày.

Chốc lát sau màn che bị xốc lên, một nam nhân mang theo hơi thở lạnh thấu xương đi vào.

Người áo xanh nhìn nam nhân, cười cười không tiếng động.

Thẩm Trạch đầu óc vẫn là mơ màng không rõ, hai mắt mê mang nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nam nhân đi vào trong doanh trướng, đem một khối lệnh bài màu vàng giao cho người áo xanh. Người áo xanh kinh hỉ nhìn lệnh bài, một lát sau, ánh mắt mang theo kinh hỉ của người áo xanh lại trầm xuống.

Nam nhân khí tức lạnh thấu xương kịp thời nói: “Điện hạ, chúng ta đi thôi, đi hướng Tây Nam.” Người áo xanh chua xót cười cười, lắc đầu.

“Chúng ta có thể chạy đến đâu? Quân muốn thần tử, thần không thể không tử.” Nam nhân khí tức lạnh thấu xương kiên định nhìn người áo xanh.

“Tây nam có Thập Vạn Đại Sơn, chỉ cần chúng ta đến đó nhất định sẽ an toàn!” Người áo xanh vẻ mặt có chút rung động, nhưng là ngoài miệng vẫn cự tuyệt: “Chúng ta đi rồi, tộc nhân của ngươi làm sao bây giờ? Đại quân lại làm sao bây giờ?” Nam nhân khí tức lạnh thấu xương giống như đã nghĩ ra đối sách rất tốt.

“Binh phù ở trong tay, không ai có thể khống chế đội quân này. Chỉ cần điện hạ giải tán đội quân cũng chính là khiến cho bọn họ được an toàn. Về phần tộc nhân của ta……ngoại trừ ngài không có người biết quan hệ của chúng ta, bọn họ cũng sẽ được an toàn.” Người áo xanh cười khổ lắc đầu.

“A Tháp, ngươi không hiểu sao? Ngươi là lãnh tụ tinh thần của bọn họ, làm sao có thể bỏ mặc họ mà đi?” Không biết vì sao, Thẩm Trạch cảm giác được trong giọng nói của người áo xanh là bi ai vô hạn.

Thẩm Trạch cuối cùng cũng hiểu rõ tình trạng của hắn, hắn giống như đang ngồi xem một bộ phim điện ảnh, khác biệt là bộ phim điện ảnh này không chỉ là 3D, mà còn chân thật hơn thế.

Chân thật đến mức, giống như thật sự có một đoạn sự việc như thế từng xảy ra vậy.

.

Đồng Thất thấy rõ ràng tướng mạo người đi tới, nhíu mày nói: “Là cậu?” Nam sinh da đen không hề kinh ngạc cười cười.

“Như thế nào? Không nghĩ đến là tôi?” Đồng Thất bình tĩnh nói: “Quả thật không nghĩ đến.” Ánh mắt của nam sinh da đen mơ hồ, oán giận nói: “Anh đương nhiên không thể nghĩ ra được! Tự cho là chính mình đã che giấu tốt lắm, kỳ thật trong lòng lại là xấu xa không biết được!” Đồng Thất nhíu mày, y phát hiện y hoàn toàn không thể lý giải được lời nói của nam sinh da đen.

“Cậu đang nói cái gì?” Nam sinh da đen chán ghét nhìn Đồng Thất.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Nhìn xem anh đối bạn học của tôi làm cái gì? Cái gì mà người tài trợ! Anh chính là nghĩ muốn đánh cắp thành quả khai quật của chúng tôi!” Đồng Thất kinh ngạc nhìn nam sinh da đen, y hoàn toàn thật không ngờ sinh viên này là nghĩ như vậy.

Nam sinh da đen tiếp tục nói: “Như thế nào? Không nghĩ đến tôi có thể phát hiện ác tâm của các người chứ? Chính là tôi không nghĩ tới anh cư nhiên ngay cả đồng bọn cũng xuống tay!” Đồng Thất không muốn cùng người như thế giải thích cái gì, lạnh lùng nói: “Những thứ này không liên quan đến tôi, nếu đến đây rồi liền đem bạn học của cậu ra ngoài đi, nơi này không an toàn.” Nam sinh da đen ánh mắt quái dị.

“Không liên quan đến anh? Tôi rõ ràng nhìn thấy anh dùng hương gây mê khiến cho họ ngất đi, còn nói không liên quan đến anh?” Đồng Thất lại một lần nữa kinh ngạc.

“Tôi khi nào thì khiến họ hôn mê?” Nam sinh da đen ánh mắt đầu tiên là mê mang, sau đó lại trở nên kiên định.

“Không cần nói dối! Tôi nhìn thấy rõ ràng bọn họ từng người từng người hôn mê, không phải anh thì có thể là ai?!” Đồng Thất nhíu mày, sự việc giống như có chút cổ quái.

Lời của nam sinh da đen không giống như là nói dối, nhưng là y có thể cam đoan, tuyệt đối không có người giống như lời nam sinh da đen nói kia. Mắt của y có thể nhìn thấy tất cả! Nếu quả thật không có ai, như vậy chính là do nam sinh da đen nhìn thấy ảo giác, nhưng là nguyên nhân hắn phát sinh ảo giác là do cái gì? Ánh sáng đèn pha đã không còn chiếu lên bức họa trên vách, là thứ gì khiến nam sinh da đen sinh ra ảo giác? Đúng lúc này, vẻ mặt nam sinh da đen đột nhiên trở nên hoảng sợ chỉ vào phía sau Đồng Thất nói: “Như thế nào……như thế nào lại có thêm một người!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play