Đồng Thất còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Trạch, ở trong ấn tượng của y, Thẩm Trạch luôn có cảm giác bình bình đạm đạm.
So với một đám tây trang giày da, Thẩm Trạch mặc đồ có thể nói là tùy ý đến cực điểm. Thân trên là một chiếc áo sơ mi ca rô, phía dưới mặc một chiếc quần dài màu đen, phong cách Anh quốc khiến Thẩm Trạch lộ ra dáng người rất tốt, dưới chân tuy là một đôi giày thể thao nhưng người có mắt nhìn đương nhiên không khó để nhận ra thứ kia đến từ một nhãn hàng đắt tiền của Italy.
Sức sống của tuổi trẻ hoàn toàn thể hiện ở trên người Thẩm Trạch, tại chỗ người bị đoạt đi độ nổi bật cố ý vô tình đang mỉm cười trào phúng Thẩm Trạch là cười hì hì nói một câu.
“Ta chỉ là tới chúc mừng sinh nhật bác ấy, làm gì phải mặc đồ chính thức như vậy?” Nhưng là Thẩm đại thiếu gia thực kiêu ngạo trước mặt người khác, sau khi nhìn thấy Đồng Thất nhất thời hóa thân thành một người nhu thuận khả ái.
Đồng Thất nheo mắt, thật lâu sau mới nói một câu.
“Ngươi có khóa kỹ cửa cho ta không?” Thẩm Trạch vốn đã chuẩn bị vô số lý do để đối mặt với Đồng Thất, không nghĩ đến sự quan tâm của Đồng Thất so với những gì hắn đã tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, Thẩm Trạch sau khi sửng sốt một chút liền nhanh chóng nói: “Ta khóa kỹ rồi.” Đồng Thất vừa lòng gật gật đầu.
Thấy Đồng Thất không có giận, Thẩm Trạch cười lưu manh dương dương tự đắc nói: “Lão công đẹp trai không?” Đồng Thất lạnh lùng trừng mắt nhìn Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch lập tức thu hồi hơi thở lưu manh, nhanh chóng xuất hiện một cái đuôi.
Đồng Thất lúc này mới thản nhiên nói một câu ‘ừ’. Nói xong liền hướng ban công lầu hai đi lên.
Thẩm Trạch nhìn theo bóng dáng của Đồng Thất, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện Đồng Thất cư nhiên khen hắn! Yến hội sinh nhật của Y Nhân lần này tổ chức ở một biệt thự ở ngoại ô, lầu một là đại sảnh, lầu hai là phòng khách, từ lầu ba trở lên là phòng ngủ của chủ nhân.
Xung quanh biệt thự lớn còn có rất nhiều biệt thự nhỏ độc lập, chuyên dùng để cho khách khứa qua đêm.
Đồng Thất đại biểu cho Đồng gia trong tứ đại thế gia tất nhiên là ở tầng hai, mà Thẩm Trạch bằng những cố sự xa xưa kể ra khiến cho Y Nhân vui vẻ tươi cười đầy mặt, cuối cùng cũng được mời lưu lại.
Nhâm Lê tuy rằng gọi Y Nhân là ‘dì út’, nhưng lại là hàng thật giá thật từ nhỏ đã lớn lên ở nhà tộc trưởng, ở nơi của Y gia tất nhiên sẽ có phòng riêng dành cho y, cho nên y ở lầu ba.
Nhâm Lê trở về T thị liền bận việc túi bụi, Y An hôm nay mới trở về, Đồng Thất đương nhiên không thể lỗ mãng chạy lên lầu ba tìm Y An, chỉ có thể ở đứng ở ban công chung tầng hai ngắm phong cảnh.
Thẩm Trạch đứng ở phía sau lưng Đồng Thất, sau đó liền cảm thấy Đồng Thất quá mức gầy yếu, thầm nghĩ về sau nhất định phải dưỡng mập lên một chút.
Trời biết Đồng Thất tuy rằng thực gầy, nhưng là cùng với việc có yếu ớt không thì nửa điểm cũng không có.
Đồng Thất không hề động, Thẩm Trạch chậm rãi đem cằm đặt ở trên vai Đồng Thất.
“Nghĩ cái gì vậy?” Đồng Thất cười khẽ nói: “Nghĩ đến ngươi.” Thẩm Trạch nhất thời tâm hoa nộ phóng.
“Thật không?! Thật không?! Nghĩ gì về ta vậy?” Đồng Thất lắc đầu không nói.
Tiệc sinh nhật của Y Nhân đến gần nửa đêm thì kết thúc, Đồng Thất nhẹ nhàng thoát khỏi hai tay của Đồng Thất.
“Quay về đi, lát nữa sẽ có người lên đây.” Thẩm Trạch gật đầu, theo Đồng Thất về phòng.
.
Ngày hôm sau.
Vợ chồng Y gia không có xuống dưới dùng cơm, Chung Ly Hi vì tránh xấu hổ cũng không xuống dưới, ở trên bàn ăn chỉ có Y An, Nhâm Lê, Nghiêm Dương, Đồng Thất cùng với Thẩm Trạch năm người.
Đồng Thất nhìn thấy Y An liền gật đầu mỉm cười, còn chưa kịp mở miệng thì Y An đã nói: “Nhâm Lê đã nói cho ta biết chuyện của ngươi, vừa vặn ta cùng Chung Ly Tu cũng muốn đến Vạn Quỷ Sơn, hắn đã ở đằng kia. Mang theo người của ngươi, buổi tối chúng ta đi.” Đồng Thất sửng sốt, sau đó cười nói: “Như vậy liền đa tạ.” Buổi chiều Y An cùng Nhâm Lê đương nhiên là phải ở cùng Y Nhân, vì thế Nghiêm Dương mang theo Đồng Thất cùng Thẩm Trạch đến T thị, Thẩm Trạch nhìn Quỷ chủ giống như một chủ nhà bình thường, thấy thế nào cũng không được tự nhiên.
Cững may thời gian đi chơi qua rất nhanh, buổi tối Đồng Thất cùng Thẩm Trạch đã về đến tiệm quan tài.
Y An ở lại khách sạn, Đồng Thất cùng Thẩm Trạch về tiệm quan tài, hai người vừa mới đi vào hẻm Thanh Mộc liền nhìn thấy một người mặt không chút thay đổi đứng ở ngoài cửa tiệm quan tài.
Dựa theo quan điểm của Thẩm Trạch mà nói, Chung Ly Tu so với Quỷ chủ còn giống Quỷ chủ hơn, trong ánh mắt lộ vẻ hờ hững, giống như đã muốn siêu thoát khỏi sự trói buộc của thời gian.
Đồng Thất đã từng gặp Chung Ly Tu, nhìn thấy hắn liền mỉm cười.
“Đa tạ Chung Ly tộc trưởng hỗ trợ.” Chung Ly Tu ngữ điệu không có chút âm điệu.
“Âm Dương quỷ kính, ta thiếu ngươi.” Thẩm Trạch mở cửa tiệm quan tài, ba người đi vào.
Sở Chi ở bên ngoài tiệm đánh cái ngáp, cửa phòng ngủ của Thẩm Trạch không mở, xem chừng Sở Thanh đang ở bên trong.
Chung Ly Tu đi thẳng vào vấn đề nói: “Theo như lời các ngươi nữ nhân kia gọi là gì?” Đồng Thất nhẹ nhàng nói: “Tần Niệm.” Sở Chi vốn muốn đi khỏi tiệm quan tài, nghe được tên Tần Niệm liền dừng chân lại, lấy cái ghế ngồi ở bên cạnh Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch lên mặt hướng y cười cười, Sở Chi liền liếc mắt xem thường.
“Chung Ly Tần Niệm.” Lông mày Chung Ly Tu không nhăn dù chỉ một chút.
“Nhà Chung Ly quả thật là có người này, nhưng là nàng đã muốn rời khỏi nhà Chung Ly từ rất lâu về trước rồi.” Đồng Thất khẽ nhíu mày.
“Ta không tìm thấy hồn phách của nàng, không biết có phải hay không hồn phi phách tán.” Chung Ly Tu nhẹ nhàng lắc đầu, thản nhiên nói một câu.
“Cho dù có tiêu vong cũng không thể trốn thoát được.” Đồng Thất khó hiểu, nhưng không có hỏi đến.
“Có thể giúp chúng ta tìm được hồn phách của nàng không?” Chung Ly Tu gật đầu.
“Có thể, cho ta một Chiêu Hồn phù.” Đồng Thất mở túi ra, lấy ra một lá bùa còn trắng, lấy tay chỉ trên mặt hai ba cái, đưa cho Chung Ly Tu.
Chung Ly Tu tùy ý ở trên lá bùa vẽ một đồ án, sau đó đem lá bùa trả lại cho Đồng Thất.
“Được rồi, đúng mười hai giờ đêm chiêu hồn là được.” Chung Ly Tu lắc đầu, đứng dậy rời đi.
Chung Ly Tu vừa mới đi, Thẩm Trạch liền chậc chậc nói: “Người này tư thái thật lớn.” Đồng Thất liếc mắt nhìn Thẩm Trạch một cái, thản nhiên nói: “Làm tộc trưởng Chung Ly tộc, hắn đã tính là bình dị gần gũi rồi.” Sở Chi nghe xong lời này nhíu mày.
“Hắn là tộc trưởng bộ tộc Chung Ly?: Đồng Thất đem lá bùa đưa cho Sở Chi, thật có thâm ý gật đầu.
Thẩm Trạch hiếu kỳ hỏi: “Bộ tộc Chung Ly rốt cuộc là như thế nào?” Đồng Thất thở dài.
“Là vương giả trong bóng tối, di dân từ Thượng cổ.” Sở Chi đem lá bùa đặt trong tay.
“Tần Niệm là người bộ tộc Chung Ly?” Đồng Thất gật đầu.
“Chung Ly Tần Niệm, thực rõ ràng. Vấn đề của ngươi cùng Sở Thanh cũng nên giải quyết rồi.” Nói xong liền lôi Thẩm Trạch quay về phòng ngủ, chỉ để lại một mình Sở Chi nắm lá bùa trong tay ngơ ngác đứng trong tiệm.
Đồng Thất đóng cửa, Thẩm Trạch hiếu kỳ hỏi: “Sắp mười hai giờ rồi, chúng ta vì cái gì không đi nhìn xem?” Đồng Thất nhẹ nhàng lắc đầu, không nói gì.
Giữa Sở Chi, Sở Thanh, Tần Niệm ba người ấy, chỉ sợ ngay cả Sở Niệm cũng chỉ là dư thừa.
Đồng Thất lấy ra một ngôi sao được đánh dấu, y nghĩ, ngày mai thứ này nhất định sẽ biến thành màu tím.
Thẩm Trạch đứng sát vào cánh cửa ý đồ nghe lén động tĩnh ở bên ngoài, nhưng là không biết có phải hay không hiệu quả cách âm rất tốt, hắn cái gì cũng không nghe được.
Thẩm Trạch bĩu môi, quay đầu nhìn thấy Đồng Thất tựa lên trên ghế nhẹ nhàng day day mi tâm lại bật cười khe khẽ, chạy tới ôm Đồng Thất.
.
Ngày hôm sau.
Đồng Thất tỉnh dậy rất sớm, Thẩm Trạch còn đang ngủ, Đồng Thất đứng dậy nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Sở Chi ôm một con hồ ly tuyết trắng tựa trên quầy, nhìn thấy Đồng Thất đi ra liền cười nói: “Dậy rồi?” “Ừ.” Đồng Thất gật đầu.
“Chuẩn bị làm gì bây giờ?” Sở Chi cười khẽ nói: “Chỉ có thể đổ tại ta quá mức quấn quýt lấy chuyện của Tần Niệm, xem nhẹ thứ khác. Bất quá bây giờ vẫn không muộn, ta sẽ dẫn Sở Thanh quay về Yêu giới, ngươi cùng Thẩm Trạch có thể ở đây tùy ý chơi đùa.: Đồng Thất cúi đầu nhìn vào mắt hồ ly trong lòng Sở Chi.
“Hắn bị thương rất nặng.” Sở Chi nhẹ nhàng vuốt lông Sở Thanh.
“Không sao, chúng ta vừa vặn có thể cùng nhau dưỡng thương.” Đồng Thất nhìn thẳng Sở Chi.
“Ngươi biết rõ ta không phải là ý này, Sở Thanh có thể là cả đời không thể hóa thành hình người.” Sở Thanh từ hơn hai mươi năm trước đến bây giờ nội thương chưa hề khỏi, giết người thân khiến cho hắn mất đi năng lực hồi phục đặc biệt của yêu tộc.
Năm đó Đồng Thất ở nhân gian không lưu lại một chút mùi nào của Sở Chi, Sở Thanh không để ý đến chuyện dưỡng thương liền ở khắp nơi tìm kiếm nơi Sở Chi rơi xuống. Bởi vì tìm không thấy, dần dần sinh ra tâm ma, thương còn chưa dưỡng tốt lại bị tẩu hỏa nhập ma.
Sở Thanh mang theo ma tính khi tiếp xúc với cây đào tự nhiên bị thương không rõ, cũng là cơ duyên khéo hợp, ma tính kia bị cây đào bản mạng của Sở Chi từng chút từng chút tiêu trừ, nhưng việc này cũng khiến cho Sở Chi nguyên khí đại thương, cuối cùng có khả năng không bao giờ có thể hóa thành hình người được nữa.
“Vậy cũng có làm sao đâu.” Sở Chi cúi đầu nhìn Sở Thanh.
“Tần Niệm đã về nhà của mình, Hiểu Vũ cũng chuyển thế làm người, ngay cả Yêu giới cũng có Sở Niệm kế thừa, ta không còn chuyện gì phải nhọc lòng nữa, Thanh nhi đợi ta nhiều năm như vậy, ta cũng có thể chờ hắn cả đời.” Đồng Thất còn muốn nói gì đó, Sở Chi lại lắc đầu.
“Giao dịch hoàn thành, Tiểu Thất nhi của ta.” Đồng Thất thở dài, cười khổ nói: “Giao dịch hoàn thành.” Ngôi sao ở trong túi phát ra một mạt kim quang, biến thành màu tím.
Sở Chi trừng mắt nhìn.
“Ngươi từ chỗ của ta chiếm được cái gì?” Đồng Thất đối Sở Chi cũng không hề giấu diếm.
“Chiếm được bi thương.” Sở Chi sửng sốt, sau đó cười nói: “Đúng vậy, ta sẽ không bao giờ bi thương nữa.” Đồng Thất mỉm cười.
Sở Chi cũng cười, hắn ôm Sở Thanh thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt.
“Được rồi, ta phải đi, thay ta hướng Thẩm Trạch nói lời từ biệt. Tiểu Thất nhi, ngươi nhất định phải bỏ xuống gánh nặng này, chúng ta đều hy vọng ngươi có thể hạnh phúc.” Đồng Thất nhìn Sở Chi cùng Sở Thanh, giống như quay về buổi trưa hơn hai mươi năm về trước, Sở Chi chính là ôm Sở Thanh giống như vậy từ biệt y.
Đồng Thất nghĩ đến tình cảnh lúc đó, khoát tay.
“Ta sẽ.” Sở Chi cười nhạt biết mất ở trong tiệm quan tài.
Thẩm Trạch miễn cưỡng từ trong phòng ngủ đi ra, ngửi ngửi trong không khí nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Ta như thế nào ngửi thấy một mùi hương rất thơm?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Ngươi đói bụng.” Thẩm Trạch nhíu mày.
“Không phải, hình như là……Mùi hoa! Sở Chi đâu?” Đồng Thất quay đầu, nhìn Thẩm Trạch chỉ mặc quần.
“Y đi rồi, bảo ta giúp y hướng ngươi nói lời từ biệt.” Thẩm Trạch mở to hai mắt.
“Cái gì? Đi rồi? Y đi lúc nào? Sở Thanh đâu?” Đồng Thất nói: “Y về Yêu giới, mang theo Sở Thanh.” Thẩm Trạch oán giận nói: “Lại không đợi ta ngủ dậy đã đi, thực quá đáng!” Đồng Thất nhịn không được liếc mắt xem thường.
“Chính ngươi lười còn nghĩ oan người khác? Nhanh đi mặc quần áo, còn ra cái bộ dáng gì nữa.” …… …… Cây đào ở cuối hẻm Thanh Mộc bỗng dưng nở hoa, hương hoa bay đầy trong ngõ nhỏ.
Các lão nhân đều nói, đây là lần đầu tiên trong hai mươi năm cây nở hoa, hoa nở yêu diễm đến cực điểm, chỉ sợ là đã thành tinh.
Những người trẻ tuổi đối với việc này chỉ cười mà cho qua, tiếp tục cuộc sống bận rộn như trước của họ, khi nhàn rỗi mới ngửi thấy mùi hương thơm ngát.
Hoa này nở một tháng liền rơi hết, không ai biết, cây đào sắp thành tinh này từng có một vị Yêu chủ trú ngụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT