Thẩm đại thiếu gia sáng sớm cần vận động, đây là một trong không nhiều những thói quen tốt mà hắn vẫn duy trì được.
Đồng Thất từ chối cùng Thẩm đại thiếu gia vận động, sau khi Thẩm Trạch dây dưa không có hiệu quả, hắn chỉ có thể một mình đi ra ngoài chạy bộ.
Chờ hắn chạy đến cuối ngõ nhỏ, hắn nhặt được một con hồ ly đang hôn mê.
Bởi vì con hồ ly này, Thẩm Trạch không kịp mua bữa sáng, vội vội vàng vàng chạy về tiệm quan tài.
Đồng Thất vừa rửa mặt chải đầu xong liền nhìn thấy Thẩm Trạch cố sức ôm một con hồ ly trở về, sau đó liền nghe Thẩm Trạch lo lắng nói: “Đều lạnh thế này, sẽ không phải là chết rồi đi? Tốt xấu gì cũng là bảo vệ động vật.” Đồng Thất đón lấy hồ ly liền cau mày, sau đó đem hồ ly về phòng ngủ của mình, Thẩm Trạch nhanh chóng chạy theo vào.
Đồng Thất đem hồ ly đặt lên trên giường, từ ngăn kéo lấy ra một lọ dược nước màu vàng.
“Ngươi nhặt được nó ở chỗ nào?” Thẩm Trạch gãi gãi đầu.
“Ở dưới cái cây cuối ngõ nhà chúng ta.” Đồng Thất nghe vậy liền thở dài.
“Ngươi đi tìm Sở Chi đến đây, hôm nay không mở tiệm.” Thẩm Trạch sửng sốt, không mở tiệm? Phải biết rằng hắn còn chưa có thấy qua Đồng Thất không mở cửa tiệm quan tài. Hơn nữa, muốn hắn đi đâu tìm Sở Chi.
Đồng Thất giống như là nhìn ra nghi hoặc của Thẩm Trạch, nói: “Chính là cây đào kia, ngươi nhanh nhanh đi tìm y.” Thẩm Trạch cảm giác được Đồng Thất lo lắng, lập tức chạy ra ngoài.
Cây đào……nguyên hình của Sở Chi hẳn là cây đào kia đi.
Trời còn sớm, mấy gia đình ở cuối ngõ nhỏ lại phần lớn là lão nhân, cho nên Thẩm Trạch ở dưới gốc cây đào cuống quít chạy quanh cũng không khiến cho người ta tò mò xúm lại.
Thẩm Trạch vỗ vỗ cây đào, cây đào không phản ứng.
Thẩm Trạch chọc chọc cây đào, cây đào cũng không phản ứng.
Thẩm Trạch nhỏ giọng kêu một tiếng ‘Sở Chi’, cây đào vẫn chỉ là cây đào như cũ.
Thẩm Trạch không nhịn được nghĩ đến bộ dáng Sở Chi khi vẫn còn là tượng điêu khắc, nhưng là hắn đã không còn có loại bình chứa dược nước màu xanh ấy lần thứ hai nữa.
Nháy mắt thời gian đã trôi qua từng phút từng giây, Thẩm Trạch ôm tâm tình chữa ngựa chết thành ngựa sống, nghẹn đến đỏ bừng mặt ở dưới cây đào hô lên: “Sở Chi! Đồng Thất kêu ngươi về nhà ăn cơm!” Cây đào không có phản ứng, Thẩm Trạch cũng sắp tuyệt vọng.
Hắn oán hận nói: “Không đi ra thì đừng ra nữa, dù sao sắp chết cũng là em trai ngươi chứ không phải là em trai ta.” Lời này vừa thốt ra, một cơn gió nhẹ phất qua, Sở Chi xuất hiện ở trước mặt Thẩm Trạch.
“Ngươi vừa mới nói cái gì?” Thẩm Trạch hận không thể nhảy lên cắn y mấy cái, cuỗi cùng vẫn là nhịn xuống, kéo cánh tay Sở Chi hướng tiệm quan tài chạy đến.
“Đi mau, đi mau.” Về tới tiệm quan tài, Sở Chi liền chạy đến phòng ngủ của Đồng Thất, Thẩm Trạch đóng cửa tiệm quan tài lại, theo sát Sở Chi đi vào.
Trên giường, Sở Thanh đã muốn biến thành hình người, khuôn mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc. Tuy rằng Sở Thanh sắc mặt vẫn luôn tái nhợt, nhưng lần này ẩn ẩn lại tản ra chút tử khí.
Sở Chi vừa nhìn thấy Sở Thanh như vậy liền hoảng hốt.
“Tại sao có thể như vậy?!” Đồng Thất thản nhiên nói: “Hắn bị nội thương rất nghiêm trọng, sau đó lại nằm ở dưới gốc cây đào một đêm.” Đồng Thất chưa có giải thích xong, nhưng là Sở Chi đã hoàn toàn lý giải được.
Sắc mặt Sở Chi cũng bắt đầu trắng bệch, sau đó đột nhiên túm lấy cánh tay Đồng Thất.
“Cứu hắn!” Đồng Thất than nhẹ một tiếng.
“Ngươi muốn gì đây, có lẽ hắn chết đi đối với các ngươi ai cũng đều tốt.” Sở Chi hai mắt mở lớn, nốt ruồi nơi khóe mắt xinh đẹp vô cùng, bật ra thanh âm mang theo tuyệt vọng nhàn nhạt.
“Cứu hắn, Đồng Thất, cứu hắn!” Đồng Thất gật đầu, rút cánh tay bị Sở Chi túm về.
.
“Uy, ta cảm thấy các ngươi rất quái lạ.” Thẩm Trạch chán đến chết nói.
Đồng Thất không cho ai đi vào, sau khi đồng ý với Sở Chi rồi, liền đem hai người bọn họ đuổi ra.
Nốt ruồi ở khóe mắt Sở Chi đã trở lại màu sắc bình thường, hắn nghe xong lời nói của Thẩm Trạch liền cười khẽ một tiếng.
“Quái như thế nào?” Thẩm Trạch nhíu mày nói: “Giống như là rất chán ghét hắn, nhưng lại rất lo lắng cho hắn. Giống như hiện tại, ngươi vừa rồi còn thực tuyệt vọng, hiện tại lại cười như thế.” Sở Chi lắc đầu, cười khổ.
“Này không phải kỳ quái, ta cũng không chán ghét hắn.” Thẩm Trạch nhìn vẻ mặt của Sở Chi, nói: “Sở Thanh thích ngươi.” Thân thể Sở Chi cứng đờ, sau đó gật đầu.
Thẩm Trạch lại ướm hỏi: “Ngươi không thích Sở Thanh?” Sở Chi vân vê tóc của mình.
“Sở Thanh là đệ đệ của ta, so với ta nhỏ hơn ba trăm tuổi.” Thẩm Trạch khó hiểu nhìn Sở Chi.
Sở Thanh khuôn mặt trắng bệch nằm ở trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà.
Đồng Thất không nhịn được thở dài.
Sở Thanh nhẹ giọng nói: “Ta so với ca ca nhỏ hơn ba trăm tuổi……” Sở Chi nhớ lại những điều đã qua, mỉm cười.
“Lúc hắn sinh ra nho nhỏ, toàn thân đều mềm mềm. Mẫu thân hắn là cửu vĩ hồ ly, cửu vĩ hồ ly sinh con vốn không dễ dàng, Sở Thanh là bị sinh non, mẫu thân hắn lúc ấy không thể qua được, Sở Thanh liền được phụ thân đưa đến chỗ của mẫu thân ta.” Sở Thanh nhìn trần nhà, người giống như không thể tỉnh mộng lẩm bẩm nói: “Ta từ nhỏ đã ở cùng một chỗ với ca ca, mẫu phi thân thể không tốt, luôn luôn là ca ca ở bên ta nhiều hơn. Dần dần, thế giới của ta đã chỉ có y……Nhưng là có một ngày, một nữ nhân đã tiến vào trong thế giới của chúng ta.” Sở Chi thoáng chút phiền muộn nói: “Tần Niệm là vu nữ Miêu Cương, nhưng là cũng bất lão bất tử, cuộc sống ở nhân gian không vui vẻ. Bởi vì nàng có ân với ta, ta liền mang nàng về Yêu giới, nàng thật sự rất thiện lương.” Sở Thanh nhẹ nhàng nâng tay lên che hai mắt mình.
“Tần Niệm đối ta cũng tốt lắm, nhưng là ta nhịn không được chán ghét nàng. Nếu không có nàng, giữa ta cùng ca ca cũng sẽ không có người khác.
Sở Chi than nhẹ.
“Ta đến nay vẫn không hiểu, vì cái gì Sở Thanh lại không thích Tần Niệm, thậm chí đối với nàng còn có một cỗ địch ý. Bất quá khi đó vẫn tốt, hắn cũng không có nghĩ đến chuyện muốn giết Tần Niệm.” Thanh âm Sở Chi rất nhỏ, Đồng Thất cần phải tĩnh tâm mới nghe được.
“Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn giết Tần Niệm, kể cả đến cuối cùng, Tần Niệm cũng không phải là do ta giết chết.” Sở Chi cười khẽ lắc đầu.
“Mấy trăm năm cứ qua như vậy, cuộc sống của ba người chúng ta trong lúc đó cũng chỉ là bình bình đạm đạm, thân thể của mẫu thân ta ngày càng không tốt, ít nhiều cũng có Tẩn Niệm ở bên chăm sóc bà, dù sao có nữ nhi vẫn tốt hơn nhi tử. Nhưng là, mẫu thân cuối cùng vẫn không thể sống qua được mùa đông giá rét kia.” Thanh âm của Sở Thanh dần dần mang theo tiếng khóc nức nở.
“Sau khi mẫu phi mất, phụ vương thường xuyên đi đến nhân giới, bởi vì nguyện vọng lớn nhất của mẫu phi chính là được đến nhân giới sống một khoảng thời gian. Qua hai ba năm, khi phụ vương từ nhân giới trở về mang theo một đứa nhỏ, ông ấy liền đem đứa nhỏ này giao cho ca ca.” Sở Chi cười khổ.
“Ta làm sao mà chăm sóc được một đứa nhỏ, cuối cùng đứa nhỏ này vẫn là để cho Tần Niệm nuôi lớn. Phụ thân đối với đứa nhỏ này cũng không giải thích nhiều, nhưng là qua một thời gian, lâu dần chúng ta tự nhiên cũng có thể nhìn ra được đứa nhỏ này cũng là yêu.” Sở Thanh buông tay xuống, một đôi mắt trống rỗng đến đáng sợ.
“Khi đứa nhỏ kia được trăm tuổi, phụ vương liền ban cho hắn cái tên là Sở Hiểu Vũ, là Tam điện hạ của Yêu giới.” Sở Chi quay đầu về hướng cửa sổ cạnh quầy kia.
“Biết nó là đệ đệ của ta, ta đương nhiên rất vui vẻ. Tuy rằng trong lòng vẫn âm thầm cho rằng nó chính là đệ đệ của ta, mà đến lúc thân phận của nó được khẳng định ta vẫn rất vui vẻ, sau đó lại càng yêu chiều nó, dù sao cũng là đứa nhỏ ít tuổi nhất trong nhà.” Trong thanh âm của Sở Thanh dần dần toát ra hận ý.
“Ta hận không thể giết hắn. Ta không còn là đệ đệ duy nhất của ca ca, ánh mắt ca ca dần dần chuyển sang người hắn. Huynh trưởng như cha, khi ca ca cùng Tần Niệm mang theo hắn ở cùng một chỗ liền giống như người một nhà, như vậy ta tính là cái gì đâu?” Sở Chi nhìn mặt trời ngoài cửa sổ đang dần dần xuất hiện, ánh mặt trời xuyên qua những khe hở nhỏ trên cửa sổ hắt vào trong tiệm quan tài.
“Là ta không tốt, ta xem nhẹ cảm thụ của hắn. Lúc ta nhỏ thì có phụ thân cùng mẫu thân yêu thương, Hiểu Vũ còn nhỏ có ta cùng Tần Niệm yêu thương, chỉ có hắn là cái gì cũng đều không có.” Sở Thanh trống rỗng nói: “Ta cái gì cũng đều không có, thẳng đến khi phụ vương đón Sở Hiểu Vũ đi dạy dỗ, ta mới một lần nữa có được ca ca. Nhưng là không lâu sau, ngươi tới Yêu giới.” Sở Chi nghe tiếng chim hót ngoài cửa sổ, ngữ khí thản nhiên.
“Cứ như vậy địa vị của hắn trở nên rất khó xử, một trăm tuổi đối với yêu mà nói là còn rất nhỏ, phụ vương đưa Hiểu Vũ đến bên người dạy dỗ, như vậy trong ba chúng ta chỉ có mình Sở Thanh không được phụ vương nuôi dạy. Ngươi có thể không biết người Đồng gia rốt cuộc có bao nhiêu tôn quý. Đồng Thất ở Yêu giới, trừ bỏ Vương tộc ra tất cả mọi người đều gọi y là thiếu gia, Vương tộc cũng gọi y là công tử. Khi đó địa vị của Đồng Thất còn cao hơn một vị điện hạ không được sủng ái của Yêu giới nhiều lần.” Sở Thanh xả xuống một nét cười cứng ngắc.
“Cũng may ngươi ở lại vài năm liền rời đi, ca ca rốt cuộc lại là của mình ta. Về phần Tần Niệm, ta cũng biết nàng sẽ không đối ta sinh ra uy hiếp, nhưng là……” Sở Thanh trên gương mặt ẩn ẩn có chút thống khổ.
“Thân thể phụ thân dần dần không tốt, ông quyết định để cho ta thành hôn, sau đó đem Vương vị truyền cho ta. Yêu giới có một quy củ bất thành văn, Tân vương trước khi kế vị nhất định phải thành hôn.” Hận ý trong giọng nói của Sở Thanh ngày càng rõ ràng.
“Ta không thể chịu đựng được việc ca ca đi cưới một nữ nhân! Ta đã khiến cho tất cả những kẻ phụ vương nhìn trúng đều chết bất đắc kỳ tử, nhưng là phụ vương cư nhiên tứ hôn cho ca ca cùng Tần Niệm! Đều là do cái tên Sở Hiểu Vũ kia, nếu không phải hắn nói muốn Tần Niệm làm chị dâu của mình, ánh mắt phụ vương như thế nào lại dừng ở trên người của một nhân loại. Nếu là người khác ta có khả rất lớn khiến nàng biến mất không chút dấu vết, nhưng là ta không thể động đến Tần Niệm, nếu ta động đến nàng, ca ca nhất định sẽ hận ta……” Sở Chi nhắm hai mắt lại.
“Ta không biết Sở Thanh từ khi nào bắt đầu thay đổi, thay đổi đến mức giống như ta chưa từng quen biết hắn, hắn không còn là tiểu hồ ly luôn ở trong lòng ta làm nũng. Ta chỉ biết, hắn lại vì Vương vị mà làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo này!” Sở Thanh tàn nhẫn nói: “Ta nghĩ, nếu vị trí Yêu chủ là của ta, như vậy ca ca sẽ không cần cưới vợ đi? Ta chỉ là muốn ở bên cạnh ca ca……Tuy rằng ta không được sủng, nhưng vẫn là Nhị điện hạ trên danh nghĩa của Yêu giới, trong đám Đại thần vẫn có không ít người ủng hộ ta. Ca ca đối ta không có phòng bị, phụ vương sức khỏe yếu, Sở Hiểu Vũ căn bản không phải là đối thủ của ta.” Sở Chi mở mắt, trong mắt ẩn ẩn có nước mắt.
“Giết người thân là tội, Yêu tộc tuy rằng được thượng thiên chiếu cố, nhưng là kẻ phạm tội sẽ không còn được thượng thiên sủng ái. Càng đừng nói là, Hiểu Vũ lại chết thê thảm như vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT