Khi Cảnh lão gia rời điểm thì đã muốn gần mười hai giờ đêm, cửa tiệm quan tài số 7 vẫn rộng mở như trước, Đồng Thất nâng cằm ngồi ở sau quầy trầm tư như trước.
Không có đầu a…Thật sự là phiền toái….
“Kẽo kẹt –“ Cửa lớn tiệm quan tài truyền đến một tiếng vang, có tiếng nhưng cũng không có thấy có người tiến vào. Đồng Thất mắt nhìn cửa lớn, sau đó nhẹ giọng nói: “Hoan nghênh quang lâm, bất quá mời đi bằng Thủ Quan môn.” Lại ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa tiệm quan tài bị đóng lại.
Nếu lúc này có người ở đây nhất định sẽ bị dọa sợ tới mức chết khiếp, bởi vì ở trong mắt bọn họ, trong tiệm quan tài từ đầu đến cuối chỉ có một mình Đồng Thất mà thôi.
Đồng Thất gật gật đầu: “Hoan nghênh, cảm tạ ngài đã đến đúng giờ. Ngài có thể xuất hiện, Quỷ soa không thể quản được nơi này.” Đồng Thất vừa nói dứt lời, trong tiệm quan tài liền xuất hiện một nữ nhân tóc ngắn toàn thân ướt sũng – hay nên nói là nữ quỷ.
Nữ quỷ đôi môi xanh tím, sắc mặt trắng bệch, cả người run cầm cập không kìm được.
Đồng Thất chớp chớp hạ mi, sau đó xoay người cầm một tờ giấy làm y phục, tay phất phất hai cái y phục bằng giấy liền tự bốc cháy, Đồng Thất đúng lúc đó buông tay, y phục ngay trước khi rơi xuống đất liền hoàn toàn cháy thành tro tàn.
Trong tay nữ quỷ có nhiều thêm một bộ y phục, nàng bối rối nhìn Đồng Thất.
Đồng Thất cười nhạt.
“Mặc vào đi.” Nữ quỷ cười cảm kích, run lẩy bẩy mặc thêm y phục.
Đồng Thất thấy nữ quỷ mặc thêm y phục liền mở miệng nói: “Không biết là ngài có chuyện gì cần giúp đỡ?” “Ta tên là Lâm Nghiên.” Nữ quỷ chần chừ một chút.
“Tiên sinh là người tốt.” Đồng Thất nghĩ tới trước đây từng có một vị lão nhân hiền lành nói với y: Nếu có một con quỷ bằng lòng nói cho ngươi tên của nó, như vậy liền đại biểu cho việc nó tin tưởng ngươi.
“Ta nghe nói, nơi này có thể hoàn thành…..những việc chúng ta muốn làm nhưng không được.” Lâm Nghiên thấy Đồng Thất không có biểu hiện gì, do dự mở miệng nói ra.
“Đúng.” Đồng Thất gật đầu.
“Chỉ cần ngươi có thể trả giá đại giới tương ứng, ta có thể giúp ngươi hoàn thành việc ngươi không làm được.” Lâm Nghiên hai tay ôm chặt y phục, bộ dáng giống như vẫn rất lạnh.
“Ta…ta không có tiền.” Đồng Thất không để ý chút nào cười cười, nhẹ giọng nói: “Ta cũng không thiếu tiền.” Lâm Nghiên thấp thỏm.
“Vậy tiên sinh nghĩ muốn cái gì?” “Một vài…thứ ngươi không cần.” Đồng Thất thanh âm ấm áp nói.
Lâm Nghiên hiểu rõ gật gật đầu.
“Xin tiên sinh giúp đỡ ta.” “Ngươi đồng ý rồi? Một khi giao dịch thành lập, sẽ không có cơ hội để đổi ý.” Lâm Nghiên ngượng ngùng cười, trên gương mặt dày đặc quỷ khí kia đột nhiên hiện lên một tia sáng.
“Dù sao ta cái gì cũng đều không có.” Đồng Thất thuận tay lấy từ trong quầy ra một ngôi sao may mắn.
“Ngươi có chuyện gì?” Lâm Nghiên cúi đầu.
“Xin tiên sinh giúp ta tìm được con của ta, ta ở trong nước tìm không thấy nó.” Đồng Thất gật đầu.
“Tốt, như vậy giao dịch thành lập, trước khi giao dịch hoàn thành ngươi có thể đi theo bên người ta.” Lâm Nghiên ngẩng đầu nhìn ngôi sao may mắn màu trắng kia nay đã biến thành màu hồng nhạt, không yên tâm nói: “Quỷ soa…”
Đồng Thất thấu hiểu ý quỷ nói: “Xin yên tâm – Quỷ soa vẫn là không quản đến được nơi của ta.” Lâm Nghiên nghe Đồng Thất nói xong, an tâm gật gật đầu, một mạt ánh sáng màu trắng lóe lên, ngôi sao màu hồng nhạt biến thành màu vàng.
Đồng Thất thuận tay đem ngôi sao màu vàng cất vào trong túi áo, không chút nào quan tâm rằng bên trong vẫn còn một nữ quỷ, tắt đèn đi vào phòng ngủ ở giữa tiệm quan tài.
Cảnh Ngữ Úy, nam, 32 tuổi.
Đồng Thất cầm một tờ giấy nhỏ lên, trên tờ giấy một một hàng chữ ngắn ngủi.
Không có đầu sao? Phiền toái.
Đồng Thất nhớ tới lời nói của Cảnh lão gia tử. Đầu đối với một người, mức độ quan trọng vượt xa tim rất nhiều; cho dù là khoa học hiện đại cũng chỉ có phẫu thuật cấy ghép trái tim mà không có phẫu thuật cấy ghép đầu.
Thời cổ vấn trảm cũng chính là chém đầu, chính là sợ có ác quỷ linh tinh xuất hiện. Nếu như một con quỷ đã không có đầu còn có thể làm ầm ĩ không ngừng như thế thì chỉ có một khả năng có thể xảy ra.
Quỷ này rất dữ.
Mà rất dữ nguyên nhân không ngoại trừ là bởi vì rất oan.
Đồng Thất thở dài, đem tờ giấy thả lại trong túi áo, sau đó lẳng lặng ngồi trong một quán café sát cạnh một cao ốc làm việc ở thành bắc chờ đợi.
Quỷ rất dữ sẽ không có lý trí, lúc này phải tránh đánh rắn động cỏ.
Người Đồng gia có thể nối liền âm dương, bất quá người Đồng gia trước sau vẫn là người.
Giống như tên trộm nhỏ trước khi gây án phải đi nghiên cứu địa hình, Đồng Thất trước khi hành động cũng muốn tìm hiểu cấp bậc của đối thủ.
Giữa trưa mười hai giờ.
Cảnh Ngữ Úy đi ra khỏi cao ốc làm việc, trong tay cầm sẵn điện thoại, trong ánh mắt có tia mỉm cười.
Không có bụng bia, không có đầu hói, không có béo phệ, người này kỳ thật có thể coi như một người thành công.
Cảnh Ngữ Úy cất điện thoại, nhìn trái nhìn phải, giống như đang tìm ai đó. Đồng Thất nheo mắt nhìn kỹ, xác định quả thật ấn đường của Cảnh Ngữ Uy có biến thành màu đen.
Đồng Thất có chút kinh ngạc. Quỷ không đầu kia cấp bậc thật cao, cư nhiên có thể ở dưới ánh mặt trời che giấu quỷ khí, nếu không phải là đã biết trước Cảnh Ngữ Úy quấn thân, Đồng Thất quả thật đúng là khó nói được hắn có thể hay không phát hiện ra trò đùa giỡn kia.
Một cô gái tóc dài bay bay đi về hướng Cảnh Ngữ Úy, Cảnh Ngữ Úy vẫy vẫy tay với cô gái kia, cô gái liền cao hứng phấn chấn tiêu sái đi qua.
Cô gái ôm lấy Cảnh Ngữ Úy, hai người giống như đang bàn bạc xem sẽ đi theo hướng của người nào.
Đồng Thất chán muốn chết cầm giấy ăn quán café tặng kèm gập một con hạc giấy, sau đó ở chỗ con mắt của hạc giấy chấm chấm, thuận tay phóng ra bên ngoài.
Cảnh Ngữ Úy cùng cô gái tóc dài ôm nhau đi, không ai chú ý đến hạc giấy đang phe phẩy đôi cánh mềm mại ở một góc sáng sủa, nhẹ nhàng va chạm với cửa quán café một chút rồi theo một khe hở nhỏ bay ra ngoài.
Ngoài cửa sổ đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Ngữ Úy, Đồng Thất cúi đầu, nhìn cà phê.
Trong quán café rõ ràng đã hiện ra Cảnh Ngữ Úy và cô gái tóc dài kia.
Hai người dọc theo con đường nhỏ ôm nhau mà đi, tóc dài bay bay cao hứng đối Cảnh Ngữ Úy nói cái gì đó, Cảnh Ngữ Úy cũng nhẹ cười trả lời.
Đồng Thất mặt nhăn mày nhíu, cô gái này thoạt nhìn cũng thật bình thường.
Hai người đi vào trong một phòng tiệc đứng, Cảnh Ngữ Úy đi lấy cơm, cô gái ngồi ở chỗ ngồi thượng đẳng chờ đợi.
Hạc giấy đứng ở trên một món đồ trang sức, lẳng lặng quan sát cô gái tóc dài kia. Cô gái nâng má, một bộ dáng xuất thần, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Trong mắt cô gái hiện lên một chút ánh sáng xanh, rất nhạt rất nhạt, nếu không nhìn thẳng mặt của cô tuyệt đối sẽ không phát hiện ra.
Đồng Thất phát hiện ra trong mắt nữ nhân kia lóe lên ánh xanh, hơn nữa cũng phát hiện ra biến hóa của cô.
Gương mặt cô gái vốn là thanh tú, lúc này lại trở nên quyến rũ không nói nên lời.
Cảnh Ngữ Úy cầm mấy thứ lại bàn ăn, đối với biến hóa của cô gái không có chút phản ứng nào.
Cảnh Ngữ Úy đối cô gái nói cái gì đó, đáng tiếc là hạc giấy không có chức năng nghe lén, Đồng Thất chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một chữ ‘đầu’.
Đồng Thất có chút hối hận, sớm biết vậy y hẳn là nên vẽ thêm lỗ tai trên hạc giấy.
Ngoài cửa sổ một mảnh mây đen lướt qua, nhất thời che đi ánh sáng mặt trời, ngôi sao may mắn trong túi áo Đồng Thất không an phận nhảy nhót, giống như muốn kể cho Đồng Thất cái gì đó.
Đồng Thất đưa tay vào trong áo giả bộ như đang tìm tiền, không ngoài ý muốn nghe được giọng nói của nữ quỷ Lâm Nghiên.
[Nữ nhân kia, ta đã từng thấy nữ nhân kia!] Phương pháp nói chuyện với quỷ thực ra rất đơn giản, Đồng Thất chỉ cần dùng ngón tay cái đè lên giữa ngôi sao là có thể.
[Ngươi như thế nào lại từng gặp qua nữ nhân kia?] Giọng nói Lâm Nghiên tràn đầy phẫn hận: [Ta cùng cục cưng chính là bị nữ nhân kia hại chết! Ả có hóa thành tro ta cũng nhớ rõ ràng!] Đồng Thất hít sâu một hơi, hai mối làm ăn này có vẻ như đã sắp xong một mối rồi.
Trong giọng nói của Lâm Nghiên tràn đầy thống khổ.
[Ngữ Úy, Ngữ Úy! Tiện nhân kia quả nhiên là thông đồng với Ngữ Úy!] [Ngươi biết Cảnh Ngữ Úy?] Đồng Thất tò mò, Lâm Nghiên chết có thể hay không có liên quan gì với quỷ không đầu? [Ngữ Úy là ba ba của cục cưng….] Đồng Thất day day trán, y xác định rằng y đã gặp phải một sự kiện cẩu huyết rồi.
Mây đen tan đi, ánh mặt trời lại lần nữa chiếu khắp mặt đất, nữ quỷ Lâm Nghiên cũng không còn thanh âm nữa.
Đồng Thất cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cà phê.
Cảnh tượng trong quán cà phê đã muốn thay đổi, không còn là phòng tiệc đứng kia nữa, cô gái tóc dài bay bay cũng đã trở lại bình thường.
Hai người Cảnh Ngữ Úy đang cùng một nam nhân hơn hai mươi tuổi bàn bạc, Đồng Thất không thể không thừa nhận, nam nhân kia có một gương mặt thật khá.
Nam nhân kia giống như có thân phận rất cao, Cảnh Ngữ Úy luôn bày ra một bộ dáng vẻ cung kính, nam nhân lại đơn giản bày ra một bộ dáng không kiên nhẫn.
Tựa hồ là nhìn ra nam nhân không kiên nhẫn, Cảnh Ngữ Úy nói thêm hai câu liền rời đi. Nhưng là hình ảnh đến đây bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó trong quán café xuất hiện một gương mặt chính trực.
Vốn quán café không hề có một tiếng động cũng truyền đến một câu nói rõ ràng.
“Nơi này như thế nào lại có một con hạc giấy biết bay vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT