Một đường xuống núi thật ra lại rất yên tĩnh, xuống núi rồi Thẩm Trạch lại bắt đầu thấy khó khăn.
Không có xe, bọn họ quay về như thế nào a? Đồng Thất thế nhưng lại bày ra một bộ dáng không sao cả, chậm rãi từ phía sau đi tới, Thẩm Trạch nhịn không được nói: “Chúng ta quay về kiểu gì đây?” Đồng Thất mắt nhìn Thẩm Trạch.
“Có mang tiền không?” Thẩm Trạch gật đầu.
Đồng Thất lại nói.
“Có mang di động không?” Thẩm Trạch lại gật đầu.
Đồng Thất nhíu mi.
“Gọi điện thoại cho công ty taxi đi a.” Thẩm Trạch ngẩn người nhìn Đồng Thất điềm nhiên đứng chỉ huy mình.
Đồng Thất không để ý nhún vai.
“Dù sao ngươi cũng phải nhanh lên, đằng sau có những cái gì không biết được đâu.” Đồng Thất cam chịu gọi điện thoại đến công ty taxi, thanh toán tiền gấp ba mới có một chiếc xe chạy đến.
Trong lúc chờ xe, Thẩm Trạch nhàm chán hỏi Đồng Thất.
“Ngươi rốt cuộc là làm nghề gì?” Đồng Thất bắt đầu ngắm nhìn thứ trong bình thủy tinh nhỏ.
“Mở tiệm quan tài.” Thẩm Trạch một bộ dáng không thể tin được.
“Mở tiệm quan tài đêm hôm còn đến đây tìm kiếm hoa cỏ làm gì, còn có, thứ kia là hoa thật sao?” Đồng Thất lười biếng “Ừ” một tiếng, sau đó lại tiếp tục ngồi ngắm bình thủy tinh nhỏ kia.
“Nó vì sao lại phát sáng?” Thẩm Trạch nhìn chằm chằm vào bông hoa nhỏ đang phát ra ánh sáng màu lam thẫm hỏi.
Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, sau đó nở nụ cười quỷ dị.
“Ngươi không biết là ánh sáng màu này rất giống lửa quỷ sao?” Lời này thành công khiến cho Thẩm Trạch rùng mình một cái.
Hai người đứng ở trên quốc lộ chờ, Đồng Thất ngắm nhìn bình thủy tinh không biết là đang suy nghĩ cái gì, Thẩm Trạch hướng ra đằng xa mong xe đến.
Chốc lát sau, một chiếc taxi chạy đến, Thẩm Trạch vẫy vẫy tay, xe taxi dừng lại.
Thẩm Trạch mở cửa định tiến vào, Đồng Thất ở phía sau kéo hắn, nhẹ giọng nói: “Ngồi đằng sau.” Thẩm Trạch bước chân dừng lại một chút, sau đó xoay người đi về phía sau.
Hai người lên xe rồi, lái xe liền hỏi: “Đi về đâu?” Đồng Thất thản nhiên nói: “Hẻm Thanh Mộc.” Lái xe lái đi, lái xe ở mọi nơi đều rất hòa nhã, đây là định luật, người lái xe hơn bốn mươi tuổi này cũng nhiệt tình giống vậy.
“Đã trễ thế này hai cậu còn lên núi sao?” Thẩm Trạch cũng hì hì cười nói: “Này còn không phải là ban ngày lên núi chơi bị lạc đường sao, mới đi ra được.” Lái xe cười nói: “Hai người các cậu cũng thật to gan, buổi tối dám ở Vạn Quỷ sơn này chạy lung tung.” Thẩm Trạch cảm thấy kỳ quái.
“Nơi này không phải gọi là Bách Thảo sơn sao? Sao lại gọi là Vạn Quỷ?” Lái xe cười.
“Ai, hai cậu là người từ nơi khác đến đi?” Thẩm Trạch nói: “Phải. Là người nơi khác, đến chỗ này làm việc.” Lái xe vặn nhỏ radio trong xe.
“Trách không được, Vạn Quỷ hay Bách Thảo đều là để chỉ ngọn núi này, dân bản xứ chúng tôi bình thường đều gọi nơi này là Vạn Quỷ sơn. Nơi này ma quái hoành hành thật thường xuyên đâu, buổi tối như thế này không có ai dám đi qua nơi đây, cho nên cậu tìm lâu như vậy cũng không có người đến.” Thẩm Trạch nghĩ đến tiếng ‘bịch bịch’ kỳ lạ vừa rồi, miễn cưỡng nói: “Sư phụ ông không sợ sao?” Lái xe mơ hồ nói: “Trước kia có sợ, bây giờ cũng không sợ nữa.” Đồng Thất đột nhiên lên tiếng: “Nơi này vì sao lại tên là Vạn Quỷ sơn?” Lái xe nói đến đây liền trở nên có hứng.
“Kêu Vạn Quỷ sơn chính là vì nơi này thực sự rất tà, thế hệ trước đều nói trước kia có một đại tướng quân mang binh xuất trận, đáng tiếc bị người hãm hại cắt đứt lương thảo. Đại tướng quân rơi vào đường cùng mang theo đại quân lên núi săn bắn, lại đúng lúc trúng quỷ kế của gian thần, nguyên lai gian thần kia ở trong núi hạ mê dược, mấy ngàn người bị giết ở ngọn núi này, đáng thương vị tướng quân kia phu nhân mất sớm, tướng quân chỉ có một nữ nhi hơn mười tuổi theo phụ thân xuất trận, ở ngay trước mặt tướng quân bị chém đầu. Nghe nói ngọn núi này một ngọn cỏ cũng không có, chính là bởi vì oán khí ngút trời của đội quân kia.” Lái xe nói cùng với Đồng Thất nói có hiệu quả như nhau, khiến cho Thẩm Trạch nhịn không được rùng mình một cái, khổ sở giương mắt nhìn Đồng Thất.
Đồng Thất vẫn như trước cảm thấy thật buồn cười, nhịn không được muốn trêu đùa Thẩm Trạch.
“Sư phụ, nơi này còn có chuyện gì ly kỳ không?” “Có chứ! Rất nhiều là đằng khác.” Lái xe nói: “Trước kia có người vào trong núi du ngoạn, lại nói cũng thật giống các cậu, cũng là ban ngày lạc đường. Người trong nhà của người kia tới tìm, cuối cùng toàn bộ cảnh sát đều vào cuộc. Ba ngày sau rốt cuộc cũng tìm được người kia, đáng tiếc một người đang tốt lành lại trở nên ngây ngốc. Cuối cùng người nhà của người kia tìm người thôi miên hắn, lời hắn nói ra a, đều khiến mọi người giật nảy mình.” Đồng Thất không để ý ánh mắt cầu khẩn của Thẩm Trạch, tiếp tục hỏi: “Hắn nói cái gì?” Lái xe cười hắc hắc.
“Người kia nhìn thấy âm binh! Hắn nói hắn nhìn thấy một nơi giống như chiến trường, một đại quân đang chém giết, đại quân đi qua còn thấy được một mỹ nhân áo trắng, mỹ nhân áo trắng còn nhờ hắn giúp đỡ tìm đồ đâu.” Thẩm Trạch thấy lái xe càng nói càng quá, cuối cùng cũng hiểu được đây là Đồng Thất đang muốn trêu đùa hắn, không khỏi hỏi: “Mỹ nhân áo trắng kia nhờ hắn tìm đồ, có hay không nói nếu tìm được sẽ lấy thân báo đáp không?” Lái xe cười ha ha.
“Cái này ta cũng không biết.” Một đường trò chuyện cuối cùng cũng đến được hẻm Thanh Mộc, Thẩm Trạch thanh toán tiền cho lái xe, khi xuống xe Đồng Thất đột nhiên buông xuống một câu.
“Mẹ ngươi đã vượt qua thời kì nguy hiểm, học phí của con ngươi cũng đã được đóng rồi.” Nói xong, cũng không quay đầu nhìn lái xe sắc mặt đã trở nên tái nhợt, xuống xe.
Thẩm Trạch kỳ quái hỏi: “Ngươi nói với hắn cái gì vậy?” Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Không có gì.” Thẩm Trạch hoài nghi nhìn Đồng Thất.
“Cái gì mà học phí của con?” Đồng Thất không khỏi cảm thấy buồn cười, Thẩm Trạch này lỗ tai so với chó còn thính hơn, không khỏi trêu chọc nói: “Ngươi không phải là quản hơi nhiều sao?” Thẩm Trạch nghẹn họng, rẫu rĩ tiêu sái đi vào tiệm quan tài.
Vào tiệm quan tài rồi, vấn đề mới lại xuất hiện. Thẩm Trạch chỉ vào quan tài phía sau quầy sởn gai ốc hỏi: “Đây là cái gì?” Đồng Thất đưa mắt sang, không để ý nói: “Quan tài của ta, giường của ngươi.” Thẩm Trạch phát điên.
“Ngươi để ta ngủ ở trong này?!” Đồng Thất nhíu mày.
“Đương nhiên không phải.” Thẩm Trạch nhẹ nhàng thở ra.
“Vậy còn đem nó đến để ở chỗ này làm gì?” Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nhếch lên.
“Ngươi ngủ ở phía trên a. Nếu ngươi ngủ ở bên trong, người ta đến thì ngủ ở chỗ nào?” Thẩm Trạch biểu tình vặn vẹo, quyết định đêm nay không ngủ! Đồng Thất thưởng thức vẻ mặt của Thẩm Trạch một lát, cuối cùng cũng thấy đủ rồi, sau đó chỉ chỉ vào phòng đặt quan tài nói: “Đã thu dọn cho ngươi tốt lắm, vào đi.” Nói xong, không ngoảnh lại tự nhiên đi vào phòng ngủ.
Thẩm Trạch sửng sốt một chút, sau đó hoài nghi đi vào phòng ban đầu là nơi đặt quan tài, đẩy cửa ra liền nhìn thấy, bên trong rõ ràng không phải là lấy quan tài làm giường, mấy thứ vòng hoa linh tinh gì đó đều không thấy.
Thẩm Trạch khụt khịt mũi, cảm thấy Đồng Thất người này vẫn là rất tốt.
Trước khi ngủ, Thẩm Trạch vẫn còn suy nghĩ, Đồng Thất rốt cuộc là vào lúc nào thu dọn gian phòng này đâu? Ngày hôm sau, Đồng Thất là bị tiếng thét chói tai rất có sức xuyên thấu của Thẩm Trạch đánh thức.
Nghe tiếng thét chói tai của Thẩm Trạch xong, Đồng Thất tâm tình rất thư sướng, ngay cả bạo khí khi rời giường đều thiếu đi vài phần.
Đồng Thất mặc quần áo, ra khỏi cửa liền nhìn thấy Thẩm Trạch vẻ mặt phẫn hận nhìn y, Đồng Thất tỏ vẻ kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch nghiến răng nghiến lợi chỉ căn phòng tối qua mình ngủ nói: “Ngươi tự nhìn!” Đồng Thất rất phối hợp xoay người nhìn vào gian phòng kia, chỉ thấy trong phòng vẫn như trước chồng chất vô số quan tài cùng vòng hoa, có một chiếc giường lò xo nằm ở dưới cửa sổ, liếc mắt nhìn qua giống như là bị quan tài vây xung quanh vậy.
Giọng nói phẫn hận của Thẩm Trạch từ phía sau truyền đến.
“Tối hôm qua rõ ràng là không có!” Đồng Thất cười sung sướng, cuối cùng cũng có thể làm ra được ẩn thân phù khiến cho Thẩm Trạch nhìn không thấy rồi.
Đồng Thất quay lại bên ngoài tiệm, nhìn Thẩm Trạch cười nói: “Được rồi, ta thu dọn cho ngươi. Đi ra ngoài ngõ mua bữa sáng đem về đây.” Thẩm Trạch thấy độ cong nơi khóe miệng của Đồng Thất, kỳ lạ là đã bình tĩnh lại, xoay người bước ra khỏi tiệm quan tài.
Trước khi đi đến quán ăn sáng một đoạn, hắn đột nhiên nghĩ ra, chính mình vì cái gì phải mua bữa sáng cho Đồng Thất chứ? Bất quá khi đến lượt Thẩm Trạch, Thẩm Trạch vẫn là mua hai phần, lúc lấy tiền ra đang chuẩn bị trả tiền, hắn phát hiện mọi người xung quanh đang lấy ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Thẩm Trạch sửng sốt, không hiểu làm sao liền hỏi: “Làm sao vậy?” Bà chủ quán ăn sáng cười nói: “Tiểu ca có phải là người mới đến chỗ ông chủ Đồng không?” Thẩm Trạch hoang mang gật đầu.
Xung quanh truyền đến một trận cười, bà chủ cũng cười nói: “Tiểu ca, ngươi sợ là lấy nhầm tiền rồi.” Thẩm Trạch cúi đầu nhìn, liền tức đến xanh mặt.
Chỉ thấy trên tay Thẩm Trạch là một xấp tiền âm phủ rực rỡ sắc màu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT