Trên đường về, Diệp Ninh nhìn nhìn Tiêu Nhạc. Cô cảm thấy với dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trước kia của Tiêu Nhạc, anh nên không vui mới đúng.
Nhưng nhìn một hồi cô lại phát hiện, anh không có vẻ gì không vui cả, ngược lại còn rất vui vẻ.
Diệp Ninh khó hiểu: “Em có con với người khác, còn nuôi Tiểu Bạch Kiểm, anh cũng không thèm để ý nữa hả?”
Tiêu Nhạc cười: “Giả không phải là thật, thật không phải là giả.”
Diệp Ninh vẫn không hiểu: “Vậy anh cao hứng gì thế?”
Tiêu Nhạc liếc Diệp Ninh một cái, nụ cười đầy ý vị sâu xa, nhưng lại không trả lời.
Có mấy lời, cho dù là nói với Diệp Ninh, anh cũng không thể nói thật.
Cái gì Hoắc Thần chứ, anh không cần tự mình ra tay đối phó thì trường thành đã bị hủy.
Sau này nếu như Diệp Ninh có nửa điểm tình cảm nào đối với Hoắc Thần thì đó mới chính là chuyện lạ!
Từ nay về sau, coi như đã nhổ tận gốc cây đinh trong mắt. Người này không còn nằm trong phạm vi anh phải quan tâm.
*****************************
Ngày hôm sau chính đại hội kỷ niệm thành lập trường. Người phụ trách đã sớm tập hợp mọi người thành một nhóm trên WeChat cho nên từ sáng sớm mọi người đã ồn ào náo nhiệt trên đó. Các bạn học ồn ào sôi nổi nhận diện nhau, có người ly tán nhiều năm không liên lạc, cũng có người vẫn giữ liên lạc, đóng kịch pha trò rất náo nhiệt.
Sáng sớm Tiêu Nhạc ngồi xe đi thẳng tới hội trường nơi lễ kỷ niệm thành lập trường tụ họp. Lúc anh đi vào, nào là máy chụp hình, ký giả, còn có bản hiệu hoa tươi, đủ loại âm thanh ồn ào và màu sắc sặc sỡ. Lầu lớp học, lầu ký túc xá trong trường không còn cũ kỹ như năm đó nữa, đã sớm được đổi mới.
Bởi vì đụng phải Hồ Á bên này, cho nên Diệp Ninh bị Hồ Á kéo lại. Hôm nay Hồ Á ăn mặc chải chuốc hơn so với hôm qua, là một bộ váy đầm kiểu Tây. Dĩ nhiên cô nàng không quen, tóm lấy váy của mình: “Ai da, mình mập quá, mặc không đẹp tí nào!”
Nói xong, cô nàng vô cùng hâm mộ nhìn sang Diệp Ninh. Dáng người của Diệp Ninh vẫn xinh đẹp như cũ.
Diệp Ninh kéo tay cô nàng: “Tự tin chính là sắc đẹp, hãy tự nhận mình là mẹ hai con.”
Câu nói này khiến Hồ Á mỉm cười, bóp cánh tay cô: “Được lời còn khoe khoang!”
Mặc dù nhiều năm không gặp, nhưng tình bạn năm đó rốt cuộc cũng vì mấy câu nói này mà không còn cảm thấy xa lạ nữa.
Hồ Á nghểnh đầu nhìn bốn phía: “Bạn trai cậu đâu, tại sao không thấy tới? Cậu phải mang anh ấy đi chứ, đánh cho Hoắc Thần một trận!”
Diệp Ninh cười cười: “Anh ấy cũng là bạn học của chúng ta, mới vừa rồi còn ở phía trước mà.”
Hiện giờ bên người Tiêu Nhạc có đám người, cô không muốn đi qua bị vây quanh, cho nên mới cố ý rơi về phía sau.
Hồ Á hoang mang: “Thật sao? Cũng là bạn học hả? Thật nhìn không ra.”
Diệp Ninh không biết Hồ Á có nhớ Tiêu Nhạc không, nên nhắc nhở: “Cùng khóa với chúng ta, khác lớp.”
Hồ Á hồi tưởng lại, nhưng vẫn không có ấn tượng như cũ: “Cậu có chứng mù mặt, bây giờ lây sang cả cho mình.”
Cậu mù mặt, mình bị cậu lây bệnh___quả thật là phong cách nói chuyện của Hồ Á, Diệp Ninh lập tức bật cười.
Hai cô đi theo đám người trước mặt, chung quanh hết sức xa lạ, nhưng Diệp Ninh chỉ chăm chú nhìn cây Bạch Dương bên kia sân thể dục.
Cô nhìn thấy quen mắt: “Đó không phải là hàng cây dưới lầu ký túc xá của chúng ta sao?”
Hồ Á gật đầu liên tục: “Đúng rồi đúng rồi, chính là nó đó. Lúc trước xây lại ký túc xá, đáng lẽ phải chặt hết. Sau đó có người ngăn cản, nói là đã nhiều năm như vậy, đừng chặt, giữ lại sau này để các bạn học làm kỷ niệm.”
Diệp Ninh nhìn hàng Dương Thụ lâu năm, lập tức nghĩ tới Hoắc Thần uống rượu say la ó dưới lầu ký túc xá của cô. Khi đó Hoắc Thần còn rất trẻ, miệng kêu ‘yêu’ liên tục.
Còn có cặp mắt nóng bỏng tối tăm dưới hàng Dương Thụ lâu năm nhìn mình chằm chằm.
Những ký ức đã từng trải qua thời trung học ngây ngô lập tức hiện ra, ba năm nghèo khó, đau khổ, chịu đựng, tê dại.
Diệp Ninh cầm tay Hồ Á, nhìn khuôn mặt mập mạp lại loáng thoáng quen thuộc của người bạn thân thuở xưa, đột nhiên mắt cô ngấn lệ.
Trước nay cô chưa bao giờ tìm lại hồi ức, cũng cho rằng thời thiếu nữ của cô là bức họa trắng đen khổ sở, ngay cả giá trị trở về cũng không có.
Nhưng bây giờ quay đầu nhìn lại thì cô mới phát giác được, đó cũng chỉ là phong cảnh bên đường trong đời.
Cô cũng có hai ba người bạn tốt, sau nhiều năm mà vẫn có thể nắm tay dắt nhau đi như cũ, cũng có một thiếu niên thầm mến mình một cách lặng lẽ, còn yêu mình nhiều năm như vậy.
Vào giờ phút này cô không nhịn được tự hỏi, mỗi lần gió hè thổi qua cửa sổ phòng mình, đang bận rộn với bài vở mà cũng thỉnh thoảng ngẫu nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía bóng dáng nào đó đi ngang qua trước cửa sổ phòng mình, cô thật sự không có chút động lòng nào sao?
Nghĩ tới đây thì hai người đã đến gần hội trường. Tất cả mọi người có thư mời phải được đóng dấu rồi mới đi vào.
Lúc này, Hồ Á cũng bắt đầu nhận ra một số bạn học khác, tập trung lại một chỗ nói chuyện, trong đó có cả Hoắc Thần.
Hoắc Thần nhìn thấy Diệp Ninh từ xa đi tới, hơi nhíu mày, mất mặt không lên tiếng.
Trước đó anh ta bị Andy đánh, đương nhiên cảm thấy khó chịu
Nên biết rằng lần này anh ta trở lại là để làm giáo sư đại học, sưng mặt sưng mũi thế này thì làm sao giải thích với người ta, cho nên không thể làm gì khác hơn là xin nghỉ rất nhiều ngày.
Hiện giờ Hồ Á rất bất mãn đối với Hoắc Thần, dắt tay Diệp Ninh đi tới, nhìn Hoắc Thần cười lạnh một tiếng.
Mọi người ở đây đều nhận ra Diệp Ninh, bọn họ đưa mắt nhìn Hoắc Thần, rồi lại nhìn Diệp Ninh.
Sự tích năm đó của hai vị này có thể gọi là phong quang, cả trường học không người nào không biết đến. Bây giờ thì sao, một người là đại học giáo sư phong quang vinh quy trở về quê cũ, còn người kia không biết nghề nghiệp như thế nào chưa cưới sinh con lại thêm nuôi dưỡng Tiểu Bạch Kiểm?
Hoắc Thần nhìn chằm chằm Diệp Ninh, trong mắt tràn đây buồn bực: “Vị bạn trai kia của em đâu?”
Anh ta vẫn cho rằng bạn trai của Diệp Ninh là Andy, trong lòng rất khinh bỉ. Một Diệp Ninh đã từng là người rất có phẩm vị, đang tốt lành lại tìm một tên nhóc nhỏ tuổi như vậy, không biết nhìn trúng người ta cái gì?
Diệp Ninh chỉ chỉ vào bên trong đại lễ đường: “Đang ở bên trong.”
Hồ Á nói chuyện tương đối thẳng thắn, làm việc ngay thẳng phóng khoáng, nghe nói như thế thì biết ngay Hoắc Thần đã hiểu lầm, cố ý cười nói:
“Bạn trai Diệp Ninh đẹp trai lắm nghen, chắn chắn đè bẹp đám người kia ngay lập tức!”
Vẻ mặt Hoắc Thần tràn đầy giễu cợt: “Đúng rồi đó, đâu chỉ đẹp trai không đâu, còn trẻ tuổi nữa!”
Lời lẽ này của anh ta ám chỉ Diệp Ninh trâu già gặm cỏ non, nuôi Tiểu Bạch Kiểm.
Những người bạn học khác, phần lớn là biết tính tình của Hoắc Thần, nhìn thấy như vậy, cũng khuyên can: “Bỏ đi Hoắc Thần, đừng nói nữa, người ta có chí riêng.”
Bọn họ đều biết năm đó Hoắc Thần theo đuổi Diệp Ninh khổ sở như thế nào, bây giờ lại vì Diệp Ninh mà bỏ đi thẻ xanh trở về. Kết quả Diệp Ninh còn tìm người khác, coi như là Diệp Ninh không biết điều.
Vừa lúc đó, Andy từ bên trong đi ra, nhìn thấy Diệp Ninh, anh chàng chỉ đành nhắm mắt mà nói: “Tiêu tiên sinh đang tìm cô.”
Diệp Ninh vội vàng vẫy tay, kéo Hồ Á đi theo. Cô không quen thân với đám người này, ở lại đây chỉ bị bọn họ dòm ngó bằng ánh mắt khác thường, thật sự bị nướng đến khó chịu.
Ai ngờ Hoắc Thần nhìn thấy Andy, mắt đỏ lên giống như nhìn thấy kẻ thù.
Andy nhìn thấy anh ta nhìn mình chằm chằm, lập tức cười khiêu khích: “Thế nào, còn muốn bị đánh nữa?”
Bạn học chung quanh, thậm chí cả thầy giáo, đều nhao nhao nhìn sang Hoắc Thần. Vừa nhìn thấy sắc mặt của Hoắc Thần thì họ biết ngay đã từng có xung đột.
Ngược lại Hoắc Thần không sợ, chung quanh đều là người quen, Andy chưa quen cuộc sống nơi này, vì vậy vén tay áo lên: “Diệp Ninh, em hãy mời tên nhóc bạn trai này về đi. Đây là họp mặt của bạn học Tung Sơn chúng ta, em dẫn theo tên nhóc bạn trai này tới đây là có ý gì?”
“Oa, đây là bạn trai của Diệp Ninh, thật nhìn không ra!”
Xung quanh có người phụ họa theo Hoắc Thần, bắt đầu nhốn nháo lên. Năm đó Diệp Ninh cũng là trong những mỹ nữ đẹp nhất Tung Sơn, mặc dù ăn mặc bảo thủ, nhưng không giấu được dáng người hấp dẫn, là đề tài bàn tán bí mật của các nam sinh. Không ngờ nhiều năm sau, người ta đuổi theo lối sống tân thời, làm mẹ độc thân, nuôi thêm Tiểu Bạch Kiểm, còn dám dẫn theo Tiểu Bạch Kiểm tới tham gia họp mặt bạn cũ!
Hồ Á ở bên cạnh buồn cười, cố ý hỏi: “Ồ, Diệp Ninh, cậu thật sự chọn một người trẻ tuổi như vậy làm bạn trai hả?”
Andy ở bên cạnh lập tức đỏ mặt.
Tai bay vạ gió, anh chịu đựng một lần rồi, chẳng lẽ còn phải chịu lần thứ hai.
Vì vậy anh chàng tức giận, lần trước đánh Hoắc Thần là tuân lệnh đánh nhau, bây giờ chính là trong lòng muốn đánh.
“Tên nhóc này có biết xấu hổ không hả, đừng nên ở đây tung tin đồn nhảm sanh sự với tao!”
Trình độ học vấn của anh chàng không cao, bối cảnh lại phức tạp, từ nhỏ đã lăn lộn giang hồ, lúc này nói chuyện như trộm cướp.
“Diệp Ninh, em dám làm không dám chịu, lần trước là em bảo người bạn trai này của em đánh anh đúng không?”
Đại hội kỷ niệm ngày thành lập trường tốt như vậy, Diệp Ninh cũng không muốn làm mất mặt người này, vội vàng xông tới ngăn cản Andy: “Cậu quay trở lại đi, nói Tiêu Nhạc ra đây! Hoắc Thần, anh đừng nói nhảm, tôi không có quan hệ gì với cậu ta, đây là___”
Đáng tiếc giọng nói của cô không đủ lớn, đám người chung quanh ồn ào lên. Đã không còn trẻ nữa, nhưng gặp náo nhiệt thì tính khí lại bừng bừng.
Trong lúc Andy và Hoắc Thần lại muốn nhào tới đánh nhau một lần nữa, có một đám người đi ra, là hiệu trưởng, một người cấp bậc trưởng phòng, còn có người phụ trách.
Và Tiêu Nhạc cũng ở trong đó.
Anh vừa ra tới, thì nhìn thấy Hoắc Thần muốn đánh nhau với Andy, bóng dáng nhỏ nhắn của Diệp Ninh ở giữa ngăn cản.
Anh lấp tức nhíu mày, đi tới kép tay Diệp Ninh sang một bên: “Người ta đang đánh nhau!”
Diệp Ninh nhìn thấy anh đi ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Andy lại muốn đánh nhau với Hoắc Thần, anh cản bọn họ lại mau!”
50 năm kỷ niệm ngày thành lập trường đó, cô không muốn lên bảng tin đồn thú vị của thành phố S với Hoắc Thần.
Bên cạnh là cửa ra vào hội trường, người tới lui rất nhiều. Lúc này đã có không ít người đang xem náo nhiệt, cộng thêm hai người đàn ông đánh nhau, có người thấy là chuyện vui, không nhảy vào giúp, chung quanh đẩy đẩy xô xô vô cùng rối loạn.
Tiêu Nhạc bảo vệ Diệp Ninh một bên, nhíu mày hỏi người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi bên cạnh: “Hiệu trưởng Vương, đã xảy ra chuyện gì?”
Hiệu trưởng Vương nhìn cũng không hiểu, quay sang hỏi chủ nhiệm Lý, người phụ trách chương trình: “Chuyện gì đã xảy ra? Bảo vệ đâu? Tại sao lại để thành ra chuyện như thế này?”
Andy thấy Tiêu Nhạc đã tới, rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi tới nói với Tiêu Nhạc: “Tiêu tiên sinh, mới vừa rồi vị tiên sinh này muốn đánh em, còn nói xấu em.”
Tiêu Nhạc giới thiệu với hiệu trưởng Vương: “Hiệu trưởng Vương, đây là tài xế của con.”
Anh vừa dứt lời, mọi người chung quanh ai cũng kinh ngạc, đặc biệt là Hoắc Thần.
Bọn họ không tự chủ được mà nhìn về phía Diệp Ninh đang núp bên cạnh Tiêu Nhạc. Hóa ra Diệp Ninh lại đi chọn một tài xế lái xe?!
Tiêu Nhạc cau mày, không thèm nhìn Hoắc Thần dù chỉ bằng nửa con mắt, hỏi lại hiệu trưởng: “Hiệu trưởng Vương, chuyện này là như thế nào?”
Hiệu trưởng Vương cũng không biết nói làm sao, ông không nghĩ tới mình đang trò chuyện vui vẻ với Tiêu Nhạc thì bên ngoài lại có người muốn đánh nhau với tài xế của cậu ta?
Vì vậy ông ho khan một tiếng, quét mắt nhìn mọi người uy nghiêm. Bên này sớm có người đi tới nói với ông:
“Nghe nói vị Andy này là bạn trai của bạn học nữ kia. Vị bạn trai này và vị bạn học nam kia đã từng va chạm, nói qua nói lại vài câu đã thành như vậy.”
Hiệu trưởng Vương bối rối, nhìn sang Hoắc Thần, dường như nhận ra, đây là giáo sư đại học mà, tại sao khi không lại giành phụ nữ với một tài xế?
Hoắc Thần bị loại ánh mắt khác thường đó nhìn có chút mờ mịt, nhưng anh ta vẫn kiên trì quét mắt nhìn Diệp Ninh: “Giỏi kiếm tài xế làm bạn trai mà, cũng không ngại mất mặt!”
Lúc này Diệp Ninh cũng lười nói chuyện, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét về phía Hoắc Thần.
Đàn ông đúng là đàn ông, lớn tới tuổi này rồi mà có thể nói ra được mấy lời mất mặt như vậy ở trước đám đông!
Tiêu Nhạc cầm tay Diệp Ninh, bỗng nhiên mỉm cười, nói với hiệu trưởng Vương: “Đây là Diệp Ninh, vị hôn thê của con. Đó là Andy, là tài xế của con. Có thể là vì con bảo tài xế đưa đón cô ấy vài lần mà có người đã hiểu lầm vô căn cứ. Dạo này người bịa đặt sanh sự thật không ít.”
Anh vừa nói tới đây, cười như có như không, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng nghiêm khắc liếc về phía Hoắc Thần: “Chỉ là đàn ông mà, luôn luôn nhỏ mọn, ai dám bịa đặt lung tung với vị hôn thê của con, con cũng sẽ không tha cho anh ta.”
Hiệu trưởng Vương là ai chứ, rất nhanh sau đó đã hiểu được vấn đề liên quan, ông cũng không khỏi lúng túng.
Nhìn sang Hoắc Thần, rồi lại nhìn sang Tiêu Nhạc, nên đắc tội ai, giúp đỡ ai, trong lòng ông đã biết rõ. Dù sao lầu ký túc xá vẫn cần con dấu, còn có tòa lầu văn phòng, đều là mới, cần người đầu tư.
Vì vậy ông cười cười lắc đầu: “Hoắc Thần à, năm đó tôi đã cảm thấy cậu là một cậu nhóc thông minh, bây giờ đã trở thành giáo sư đại học. Cậu nói thử xem, đang tốt lành lại đánh nhau với một tài xế, thật là có chút mất mặt. Thôi đừng làm loạn nữa, đi đi, đi vào.”
Nói xong câu này, ông không nhìn Hoắc Thần nữa mà nhiệt tình kêu Diệp Ninh: “Vị này là Diệp tiểu thư hả? Diệp tiểu thư, mới vừa rồi tôi có nghe Tiêu tiên sinh nhắc tới người____”
Tay Diệp Ninh bị người ta nắm lấy một cách nhiệt tình. Sau đó dưới sự tiếp đãi nồng hậu của người phụ trách, cô được Tiêu Nhạc dắt tay vào chỗ ngồi VIP của lễ kỷ niệm thành lập trường…
Hồ Á chưa đi vào, liếc mắt nhìn thấy mặt Hoắc Thần lúc xanh lúc đỏ, nói nhàn nhạt: “So với đàn bà, đàn ông bịa đặt chuyện còn đáng sợ hơn. Không có can đảm đối địch với vị hôn phu chính quy của người ta lại đi kiếm chuyện với một tài xế!”
Nói xong, cô vội vã đi vào trong.
Bên này, Hoắc Thần vẫn còn chưa tin, nhìn chằm chằm Diệp Ninh đang đi theo Tiêu Nhạc vào trong. Sau một hồi, anh ta mới phản ứng được. Vừa phản ứng kịp thì bị câu nói kia của Hồ Á đập vào mặt.
Anh ta nghiến răng hỏi bạn học bên cạnh: “Tiêu tiên sinh vừa rồi là ai thế?”
Bạn học vừa mới chứng kiến một màn kịch hay, bây giờ nhìn lại Hoắc Thần thì đã có chút thay đổi cách nhìn.
Cái gì giáo sư đại học, cho dù người ta bất hòa với đối tượng, cũng sẽ không tung tin đồn nhảm người khác cặp kè với tài xế mà phải không? Rõ ràng bạn trai người ta là người thành công đẹp trai giàu có mà!
“Khụ khụ, Tiêu tiên sinh vừa rồi, tôi biết, chính là Tiêu Nhạc, cùng khóa với tôi, lớp ba. Tôi và anh ta đã từng chạy bộ với nhau.”
“Oa, người vừa rồi chính là Tiêu Nhạc đó! Bây giờ anh ta được kiêu ngạo rồi!”
“Đúng rồi, chính là anh ta. Lần này trở về đã góp một số tiền lớn, là bạn học được mời đặc biệt.”
“Ôi ôi ôi, lúc trước tôi ở chung ký túc xá với anh ta đấy, vậy mà mới vừa rồi không nhận ra. Mau lên, tôi cũng đi vào!”
Một đám người vội vã rầm rộ đi vào.
Hoắc Thần đứng đó im lặng ngơ ngác một hồi lâu, sau đó cũng từ từ đi vào bên trong.
Vào bên trong, anh ta tìm tới chỗ ngồi của mình, vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tiêu Nhạc đang ngồi ở bàn tiệc đặc biệt dành cho VIP, mà bên cạnh anh ta chính là Diệp Ninh.
Lúc này, vừa đúng lúc đến phần giới thiệu bạn học thành công.
Màn hình lớn sau lưng đang chiếu những thành tựu của Tiêu Nhạc, đương nhiên là toàn những chuyện huy hoàng, tổng giám đốc công ty ra thị trường, ngôi sao mới của làng Internet, niềm kiêu hãnh của trung học Tung Sơn, nhân vật truyền kỳ của thành phố S.
Ánh mắt đờ đẫn của Hoắc Thần đang dừng trên người Tiêu Nhạc từ từ chuyển sang Diệp Ninh.
Cách xa như vậy, anh không nhìn rõ cô.
Anh cố gắng nhớ lại Tiêu Nhạc, trong mơ hồ có chút ấn tượng.
Khi đó hình như anh ta rất tầm thường, cho dù là thành tích học hành hay dáng người đều không biểu lộ.
Lúc anh để ý đến Diệp Ninh, hình như cũng chưa từng thấy cô tiếp xúc với người bạn học lớp ba bình thường Tiêu Nhạc này.
Làm sao hai người bọn họ lại đi chung với nhau?
Chuyện này xảy ra khi nào?*** Có vài chỗ Tiêu Nhạc xưng hô với hiệu trưởng mình dùng từ ‘con’ để chứng tỏ anh vẫn còn lễ phép với người trên. Nếu để anh xưng ‘tôi’ mình sẽ hết cảm tình với anh mất. Vì hiệu trưởng khách sáo, coi anh như một nhà ‘đầu tư’ nên cứ kêu là ‘tiên sinh’. Mong các nàng thông cảm và cầu ý kiến.
*** Còn có vài chỗ mình dùng ‘anh’ và ‘anh ta’ cho Hoắc Thần không phải là vì xưng hô không đồng nhất đâu nghen. Mấy chỗ xưng ‘anh’ là tiếng nói trong lòng Hoắc Thần, chỗ ‘anh ta’ là suy nghĩ của người khác.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT