Trại hè liên tục hai mươi ngày, cô bắt đầu cảm thấy mỗi ngày đều có giống như nhau, chơi cái này cái kia rất vui vẻ. Nhưng ai ngờ xoay đầu lại nhìn thì hai mươi ngày đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Tiêu Nhạc ra ngoài một chuyến, đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, là Andy đến đón anh đi, đi xong trở lại trong vòng một ngày.
Trong hai mươi ngày này, Nam Nam chơi rất vui, tích cực tham gia các loại hoạt động. Ngoài hoạt động ra, cậu nhóc đi theo Tiêu Nhạc chơi cát, vọc nước, bắt cá, trượt cát trượt cỏ đủ loại, thật sự rất thỏa thích.
Có lúc Diệp Ninh mệt mỏi, ngồi trên cát nhìn hai cha con chơi với nhau. Hai người một lớn một nhỏ, thật sự là một khuôn mẫu khắc ra. Nhắc tới chuyện này cũng thật kỳ lạ, trước kia không ở chung một chỗ nên không biết giống nhiều như vậy. Hiện tại, hai cha con mặc đồ giống nhau, cùng cho vui đùa, khiến người ta cảm thấy hai cha con giống nhau như đúc.
Diệp Ninh chụp rất nhiều hình, có cái một nhà ba người, có cái chỉ có hai cho con bọn họ. Mỗi đêm Nam Nam đều phải nhìn hình một lần, nói là khi về nhà sẽ in ra treo tường trong phòng khách. Tường hình rốt cuộc cũng đã có ảnh của papa.
Bây giờ Diệp Ninh cũng đã tập thành thói quen ngủ chung giường với Tiêu Nhạc, chính giữa vẫn là Nam Nam. Có đôi khi hai người lớn bình tĩnh tâm sự, nói chuyện hôm nay chơi cái gì, ngày mai chơi cái gì, con nhà ai chơi rất tốt với Nam Nam, tư thế ngủ của Nam Nam thật kỳ quái, còn có chuyện Nam Nam chơi trò này trò kia. Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ nhắc tới chuyện trước kia, nhắc tới chuyện đi học lúc ấy, cảm thán không thôi.
Mỗi lần như vậy, Diệp Ninh đều có ảo giác kỳ lạ, giống như cô và Tiêu Nhạc đã là vợ chồng nhiều năm, trò chuyện việc trong nhà.
Sau khi trại hè kết thúc, một đám phụ huynh tạm biệt nhau, từng người lưu lại WeChat, thêm vào một nhóm WeChat mới, ước định về sau vẫn giữ liên lạc, còn phải bàn chuyện trường cấp I mà ___ Mặc dù mọi người đều hiểu, khi đã không còn chung đề tài để nói, đặc biệt là sau khi con cái không học chung một trường, nhóm WeChat này chắc cũng tiêu điều.
Trở lại thành phố, bắt đầu lại cuộc sống bận rộn, Diệp Ninh có chút không thích ứng. Cũng may là trong lúc xin nghỉ dài hạn, buổi tối đến cô cũng lấy máy tính ra xử lý công việc của mình, cho nên không đến nổi hoàn toàn bỏ bê.
Nhắc tới chuyện này, cô có chút tò vò và Tiêu Nhạc.
“Anh bệnh lâu như vậy, chuyện của công ty thì sao?”
“Thẩm Từ Thụy và Lỗ Phi sẽ xử lý. Nhưng cũng đã lâu rồi, anh cũng phải đi làm lại thôi.” Tiêu Nhạc nói như vậy.
Thật ra thì Diệp Ninh cảm thấy hiện giờ sức khỏe của Tiêu Nhạc đã tốt rồi. Nhìn anh chơi với Nam Nam, xuống biển bắt cá, lên núi hái hoa quả, thật sự không có gì làm không được. Thậm chí anh có thể đối đầu với trận mạo hiểm bằng đường thủy mạnh mẽ hơn nhiều so với mình, hoàn toàn không giống như bộ dạng có bệnh giống như ban đầu.
Mà anh ngày ngày nghỉ phép như vậy thì cũng kỳ quái, không phải anh là tổng giám đốc của một công ty đã được đưa ra thị trường sao?
Dĩ nhiên cô cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, dù sao mỗi người một hoàn cảnh, Tiêu Nhạc quyết định làm chuyện gì đều có lý lẽ của anh ta.
Đối với Diệp Ninh mà nói, trong chuyện đi trại hè kỳ này, ngoại trừ nhận thức được sự thay đổi về mặt sức khỏe của Tiêu Nhạc, điểm bất đồng lớn nhất chính là Tiêu Nhạc và Nam Nam giống như cùng nhau ngấm ngầm thỏa thuận___cô và Tiêu Nhạc ngủ chung giường.
Nam Nam nói giống như là điều đương nhiên: “Con đã lớn rồi, đương nhiên phải ngủ một mình một phòng. Papa và mẹ nên ngủ ở phòng ngủ chính, chung một cái giường. Nhà người ta cũng như vậy mà!”
Thấy thế, Diệp Ninh hoàn toàn không muốn ngó ngàng tới anh.
Ở bên ngoài không có điều kiện phải ngủ chung giường, hơn nữa còn có Nam Nam nằm chính giữa là một chuyện.
Về đến nhà, hai người đơn độc ngủ chung một giường lại là một chuyện.
Thật ra thì ở chung với nhau lâu như vậy, Diệp Ninh cũng dần dần thích ứng với Tiêu Nhạc. Thậm chí cô còn mơ hồ cảm thấy, có lẽ một ngày nào đó, cô và Tiêu Nhạc sẽ cùng nhau tiến thêm một bước.
Nhưng bây giờ đột nhiên muốn thân mật gì đó, cô vẫn cảm thấy có chút quá nhanh.
Nói trắng ra thì ngoài Nam Nam ra, giữa cô và Tiêu Nhạc còn có cái gì? Một lần thiếu chút nữa lau súng cướp cò?
Buổi tối, đương nhiên Tiêu Nhạc và cô không ngủ chung.
Một mình cô nằm trên giường một hồi lầu, bắt đâu nghiêm túc suy nghĩ về quan hệ giữa cô và Tiêu Nhạc.
Lúc này cô lại nghĩ tới lá thư trước đây của anh. Anh nói có lúc sẽ cảm thấy mình là vợ của anh, cả đời này anh sẽ chăm sóc mình và Nam Nam.
Thật ra đối với Diệp Ninh mà nói, không phải cô chưa từng bỏ đi ý niệm đi tìm một người. Hôm nay có Tiêu Nhạc, cho dù là từ điều kiện tác động bên ngoài hay bên trong, hay là từ suy nghĩ của Nam Nam, tất cả đều thích hợp có một không hai.
Sau khi trăn trở một hồi, cô lấy điệnthoại di động ra, mở trang blog, viết xuống vấn đều quanh quẩn trong đầu mấy ngày nay: Đây có thể coi là gì? Tình yêu? Tình dục? Hay là vì con trai?
Cô vừa đăng lên trang blog thì nhìn thấy ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ cho một cái ‘like’.
Nhìn thấy vậy, cô không khỏi bật cười, như đã trở thành thói quen với vị ‘Chuột Mickey ngủ bụi’ này. Cô suy nghĩ nó sẽ nói gì, tiếp theo một khuôn mặt tươi cười, hay là lúc sẽ cho thêm mấy chữ?
Nhưng chờ một hồi, chuột Mickey vẫn không gởi thêm bất cứ bình luận nào.
Cô có chút không tin, nhấn vào trang chủ của chuột Mickey, kết quả phát hiện ‘nó’ cũng vừa đăng một bài viết mới.
Nội dung bài viết là: Mình muốn cái gì?
Chỉ là một câu như vậy, đơn giản, lại không đầu không đuôi.
Cô nhìn thời gian chuột Mickey đăng bài viết, chậm hơn cái ‘like’ hai phút, vậy là có phải nó đọc xong bài viết của mình, không trả lời, sau đó tự đăng một bài lên trang của mình?
Diệp Ninh nhìn chằm chằm câu ‘Mình muốn cái gì?’, bốn chữ in to cộng thêm dấu chấm hỏi, đột nhiên trong lòng dâng lên cảm giác quái dị.
Ngoài quái dị ra, cô cũng nhìn không được mà suy nghĩ, ‘Chính mình lại muốn cái gì?’
Một người đàn ông? Một người đàn ông có thể ôm ấp vỗ về tâm linh cô độc? Một người đàn ông có thể thỏa mãn ham muốn cơ thể trong đêm khuya? Hay là một người đàn ông có thể che chở cho tương lai của con trai?
Phụ nữ chính là có lúc phiền toái như vậy. Thuộc tính của phụ nữ, thuộc tính của người mẹ, thuộc tính của một thành phần trong xã hội này, ba thứ chất chồng lên nhau, cô bắt đầu rối loạn cả lên.
Ngày hôm sau, mắt thâm quầng, cô nấu đồ ăn xong trước, sau đó chạy vào toilet trang điểm che đi vành đen.
Đến khi ra khỏi toilet, cô mới nhìn thấy Tiêu Nhạc đang ngồi trong phòng khách, râu ria cạo nhẵn, mặt mày sạch sẽ, đang cầm điện thoại nhìn. Nhìn thấy Diệp Ninh đi ra, anh không thèm liếc mắt nhìn chớ đừng nói chi mỉm cười.
Diệp Ninh không khỏi nhìn thoáng qua, một đêm không gặp, sắc mặt anh cũng không tốt lắm, nhìn bộ dạng hình như cũng ngủ không ngon?
“Anh không sao chứ?” Cô nhíu mày, quan tâm hỏi.
“Không sao.” Anh đáp lại liền nhưng nhạt nhẽo, giọng nói cũng không tốt lắm, thậm chí có chút uể oải.
Anh nói không sao, Diệp Ninh lại càng cảm thấy có chuyện gì rồi.
Trước tiên Diệp Ninh làm như không có chuyện gì, giúp anh mang sữa và đồ ăn sáng mình tự nấu tới, rồi dặn dò: “Mấy ngày này quá mệt, có lẽ Nam Nam sẽ dậy trễ, chờ nó ngủ đủ rồi, anh ráng ép nó ăn sáng, nhớ bỏ thêm can-xi, ma-giê, kẽm và sinh khuẩn có ích.
Tiêu Nhạc không hề ngẩng đầu lên, nhưng miệng vẫn lên tiếng: “Biết rồi.”
Đối với chuyện của con, lúc nào cô cũng để ý, mỗi một chi tiết đều rất cẩn thận.
Diệp Ninh lại dặn dò: “Anh nhớ uống nước rau cần nhé!”
Rốt cuộc Tiêu Nhạc cũng chịu ngẩng đầu lên, nhìn Diệp Ninh: “Được.”
Nên nói cái gì Diệp Ninh cũng đã nói hết rồi, nhưng cô vẫn cảm thấy mình phải hỏi chút gì đó. Nếu cứ bỏ đi như vậy thì kỳ cục lắm.
Vì vậy cô nhìn điện thoại di động trên tay anh, rốt cuộc không nhịn được phải hỏi: “Anh đang đọc cái gì vậy?”
Tiêu Nhạc cầm điện thoại di động, ngẩng đầu lên, nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô, sắc mặt anh cuối cùng cũng tươi lên một chút.
“Anh đang đọc tin tức.”
Tin tức?
Diệp Ninh ngẫm lại cũng đúng, anh là nhà doanh nhân cấp bậc, nhân sĩ thành công, không có việc gì không xem tin tức thì sẽ lạc hậu hơn thời đại.
Chỉ là rất nhanh sau đó cô lại nghĩ tới một chuyện, mơ hồ cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó. Nhưng rồi cô lại nghĩ anh sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, cuối cùng cũng nhịn không được mà dè dặt hỏi: “Anh có trang blog riêng không?”
Tiêu Nhạc nhíu mày, quan sát cô: “Trang blog?”
Diệp Ninh gật đầu: “Ừ, ví dụ như trang blog Sina gì đó.”
Tiêu Nhạc nhận thức ra liền: “Có.”
Diệp Ninh nghe vậy, vội vàng hỏi: “Tôi thêm anh có được không? Trang blog anh lấy tên gì?”
Tiêu Nhạc nghiêm trang nhìn sang Diệp Ninh: “Tôi đều dùng tên của mình trên mạng.”
Diệp Ninh nghe vậy hơi giật mình, rất nhanh hiểu được, lúc này thật sự muốn chửi mình ngu ngốc. Trước kia cô đã điều tra, Tiêu Nhạc có một trang blog, Đại V hả, nhà doanh nhân nổi danh Đại V, đương nhiên là tên thật rồi, còn có rất nhiều fans, cả triệu người chứ không ít.
Rõ ràng cô đã xem qua trang blog đó, cũng không có thực chất nội dùng gì. Nếu không phải nói về tình trạng công ty gần đây, thì cũng dí dỏm phát biểu quan điểm về tình tình chính trị đương thời. Mười phần thì hét tám chín phần là do thư ký làm ra.
Tiêu Nhạc nhìn Diệp Ninh không nói lời nào giống như đang tự cắn lưỡi mình, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười đầu tiên từ sáng tới giờ.
“Sao vậy? Muốn thêm anh hả? Nói cho anh biết tên mạng của em đi, anh sẽ để ý tới em.”
Diệp Ninh vội vàng lắc đầu: “Dẹp đi, anh mà để ý tới tôi, tôi không bị fans của anh mắng chết mới lạ!”
Nói xong, cô xách túi lên bỏ đi.
Trên đường, thừa dịp lúc đèn đỏ, cô dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai, xóa hết toàn bộ những bài viết mang tính chất bi thương kỳ quái trên trang blog một tháng nay.
Không thể để cho Tiêu Nhạc nhìn thấy, cô có cảm giác anh biết được sẽ cười nhạo mình.
Ai ngờ vừa mới thủ tiêu xong hết, điện thoại di động vang lên một tin nhắn, nhìn số mã, là Tiêu Nhạc.
Anh nói: Em cho rằng với tình huống của chúng ta bây giờ, fans của anh sẽ không mắng chết em sao?
Diệp Ninh thấy thế thì da đầu tê dại, tình huống của chúng ta bây giờ, tình huống gì? Có con với nhau? Hay là ở chung bất hợp pháp?
Diệp Ninh siết tay lái, trong lòng lên xuống bất thường. Cô cảm giác mình tương đối là một người bảo thủ, không ngờ tiến triển của sự tình lại hoàn toàn đạp đỗ tất cả.
Cô lái xe thẳng tới chỗ làm, đồng nghiệp đã lâu không gặp chào hỏi rối rít.
Ai ngờ mấy đồng nghiệp lại dùng ánh mắt mờ ám nhìn cô: “Đang trong thời kỳ yêu đương, nhìn chị thăng quan tiến chức thuận lợi không kìa?”
Một người khác lại nói: “Quầng mắt thâm hết rồi kìa, chẳng lẽ lại ‘phấn đấu’ trắng đêm?”
Thiếu chút nữa Diệp Ninh té xỉu, ôm trán câm nín: “Đây là tin đồn ở đâu? Có ý gì chứ?”
Mọi người hoang mang: “Chị nghỉ làm dài hạn, còn xin nghỉ ở nhà làm việc, chẳng lẽ không phải được anh chàng Porche đẹp trai xin nghỉ phép đi du lịch sao?”
Porche đẹp trai?
Đầu óc Diệp Ninh xoay lòng vòng, cuối cùng mới hiểu ra các cô ấy đang ám chỉ Andy.
Hiểu lầm quá lớn, cô vội vàng lắc đầu: “Không thể nào, chỉ là bạn bè, bạn của bạn, tôi không quen biết.”
Một đồng nghiệp nữ chớp chớp mắt: “Tụi em hiểu, bạn bè không quen, liền đưa đón chị đi làm ba ngày liền~~~”
Âm cuối đồng nghiệp nói kéo dài, rõ ràng không tin.
Diệp Ninh giơ tay lên: “Bỏ đi, người thông minh không tin lời đồn. Tôi và anh Porche đẹp trai trong sạch, tuyệt đối không phải như thế. Còn chưa nói tới người ta nhỏ tuổi hơn tôi, tôi không thích trò cỏ già gặm trâu non!”
Đồng nghiệp nữ gật đầu: “Năm nay thịnh hành tình yêu tỷ đệ, chị nên chạy theo mốt thời thượng, đến lúc đó còn giới thiệu đẹp trai trẻ tuổi cho tụi em.”
Diệp Ninh cảm thấy không đồng ngôn ngữ thật khó nói chuyện, loại tin đồn nhãm nhí này thật sự chả có cách nào giải thích. Cô quyết định để chuyện này từ từ dịu lại, cho nên cắm đầu đi về phòng làm việc của mình.
Ai ngờ đang làm việc nửa chừng, chuông điện thoại reo lên.
Diệp Ninh nhìn dãy số xa lạ, mở máy lên nghe, một giọng nói vừa quen thuộc lại vừa xa lạ truyền tới: “Ninh Ninh, anh đã về nước.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT