"Ui da...cái quái...đau quá...CÁI TÊN LÂM QUỐC MINH CHẾT TIỆT!!EM HẬN YÊU ANH GHÊ Á!! Hại người ta làm gì cũng đauTT"Nó quát lớn."Tại anh mà em có nhà cũng không dám lếch xác về nhà nên mới bị cái tên Hạo Nhiên...."Nó vừa nói đến đây nó liền im lại mà nhớ về khoảng khắc đó.
------cho 1 phút tưởng niệm á lộn tưởng nhớ----
"Haha...tôi thừa biết em vì tên Lâm Quốc Minh mà thân tàn ma dại rồi!"Hạo Nhiên nói.
"Tôi cấm anh nói như vậy vì anh không biết thứ gì trong chuyện này cả!!"Nó nhìn Hạo Nhiên lạnh lùng nói.
"Không,tôi biết chứ!!Từ cái việc em giết mẹ hắn cho đến cái việc hắn khiến em thành ra nông nổi này...Tôi đều biết hết."Hạo Nhiên nhắm mắt thư giản nói.
Nó sững người..làm thế nào anh ta biết được mọi chuyện?Sao có thể chứ!!
"Làm thế nào anh biết được mọi chuyện nhanh đến như vậy?"Nó nhìn Hạo Thiên hỏi.
"Đơn giản lắm....cho người theo dõi mọi động tĩnh của em nhưng phải thật kín đáo!"Hạo Thiên nhìn nó cười.
"Anh...hà cớ gì cứ quan tâm lo lắng cho tôi?"Nó hỏi.
Hạo Nhiên nhìn nó mà cười nhếch môi.
"Em cũng thừa biết tôi là thiếu gia nhà họ Mạc mà?Nhưng cuộc sống của tôi không khác gì bị giam cầm.Mẹ tôi là người Việt sang Trung để lao động,cha tôi là người Trung Hoa là con trai trưởng gia tộc họ Mạc.Cha mẹ tôi thương yêu nhau nhưng lại bị bà nội cấm không thể đến với nhau,lúc đó....mẹ tôi mang thai tôi...Lúc tôi tròn 5 tuổi,bà nội cướp tôi ra khỏi mẹ tôi,ba tôi đã đi tìm bà ấy rất nhiều nhưng bà nội đã giam cầm bà ở một nơi và đến giờ bà ấy đã mất được 6 năm rồi!!Cuộc sống tôi từ khi còn nhỏ đã rất lạnh nhạt cho đến khi em đến!!"Hạo Nhiên chua xót nhìn nó nói.
"Câu chuyện của anh đúng thật cảm động nhưng trong chuyện này thì nó trở nên nực cười rồi!"Nó cười nhạt nói.
"Tôi đã từng nói với tôi em là tất cả phải không?"Hạo Nhiên hỏi.
"Chỉ là một suy nghĩ đầy nông cạn của anh thôi!!"Nó nhếch môi.
"Tôi không đùa.....em đã giúp tôi thoát khỏi cái nơi lạnh lẽo kia...Chính vì em mà tôi đã dần thay đổi....chính em đã cho tôi biết thế nào là thương yêu một người thật lòng....Chính em cho tôi biết thế nào là quan tâm lo lắng một người nào đó và chính em cũng cho ôi biết thế nào là đau."Hạo Nhiên hạ giọng nói.
Nó nhìn Hạo Nhiên,có phải là lời thật lòng?Hay lại là lời gian xảo như hắn?Thật lòng thì nó đã bị mất niềm tin vào tình yêu của một ai đó rồi!
"Nếu tôi đã dạy anh những điều đó thì có lẽ tôi thật vô dụng.Nếu tôi đã dạy cho anh những điều đó nhưng tôi lại bị một người khác dạy những điều tương tự.Anh ta dạy tôi cách yêu,dạy tôi cách quan tâm ai đó,dạy tôi nhiều thứ và đặc biệt anh ta đã dạy cho tôi một điều tôi không thể nào quên đó chính là không nên tin người quá mức."Nó cười nhạt nói.
Hạo Nhiên cau mày ôm nó,một cái ôm chứa nhiều điều mới lạ.
"Đồ ngốc,sao lại hại chết mẹ người em yêu là gì để gánh hậu quả nặng đến vậy?Nếu không làm thì giờ chắc là đã rất hạnh phúc ha?"Hạo Nhiên nói.
"Cũng đều có một cái lí đó thôi!!Tôi làm vậy là tốt cho hắn..nếu thành công thì tương lai tôi sẽ cho anh ta biết hà cớ gì tôi lại làm vậy....nếu không thì....coi như tôi đã giết chết tình cảm của tôi và anh ta."Nó đẩy Hạo Nhiên ra nói.
"Người đã chết thì làm gì có khái niệm thành công hay thất bại?"Hạo Nhiên hỏi.
Nó giật mình và nhớ thứ gì đó.
"Mà cũng phải ha?Đã chết rồi thì làm gì có khái niệm thành công hay thất bại!!"Nó nói.
"Tôi đưa em đến khách sạn...nếu có chuyện gì buồn thì cứ tìm đến tôi vì....tôi vẫn là người bạn tốt của em!"Hạo Nhiên cười nói.
---------Kết thúc hồi tưởng---------
---------Tối hôm sau--------
"Lão già...khôn hồn mà lo cho bệnh nhân đi....người đó mà bị làm sao thì con cho lão chết đấy!!"Nó quát lớn rồi cúp máy.
Chỉnh chu trang phục nó thẳng tiến vào quán bar.
"Ái Nhi?Là Ái Nhi phải không?"
Nó dừng lại quay đầu lại coi xem ai gọi mình thì...mắt nó to tròn hết cỡ.Người bạn lâu ngày mới gặp.
"Tiểu Kiều là cô hả?"Nó cười rồi chạy lại chỗ Kiều Trinh.
"Này này,kiếm đâu ra cái tên tiểu Kiều vậy?"Kiều Trinh ôm nó chau mày hỏi.
"Haha....là nhân vật ngôn tình Trung Quốc...ưm..thấy cũng hay nên muốn gọi cô là vậy!!"Nó cười nói.
"Thì ra là vậy!!Tôi rất thích nó....mà Julia và Gia Lâm không đi cùng cô à?"Kiều Trinh hỏi.
Nó khựng lại,Julia và Gia Lâm liệu họ còn tin tưởng nó không?Liệu họ có còn coi nó là bạn thân nữa không?Nó sợ hai người họ sẽ coi thường nó,sẽ xa lánh nó.Thấy nó im lặng,Kiều Trinh không khỏi cau mày.
"Nhi Nhi?Cô sao vậy?Có chuyện gì khó nói à?"Kiều Trinh lắc người nó hỏi.
"Ơ..hả...à..à không có gì nghiêm trọng đâu..."Nó giật mình quơ tay liên lịa.
"Tôi thừa biết cậu có gì đó khó nói cứ nói đi!!"Kiều Trinh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT