Trong thư phòng, Sở Ngự Tây không chút buồn ngủ, anh dựa vào ghế ông chủ, chỉ cảm thấy hơi mệt. một cảm giác hư ảo kéo đến, anh giống như lông chim treo lơ lửng trong bầu trời đêm, từ từ rơi xuống, rơi vào trong một đầm lầy màu đỏ.

Nơi đó ùm ùm nổi lên bong bóng nước, sau khi vỡ ra thì mùi máu tanh đậm đặc kéo đến, anh tận mắt nhìn thấy bà cắt cổ tay tự sát, máu đỏ tươi chảy ra, ngừng cũng không ngừng được, anh ra sức nắm cổ tay bà, muốn chặn dòng máu lại, nhưng lại bị bà đẩy ra.

Anh chạy tới gọi điện thoại, nhiều lần bấm sai số, cuối cùng rất không dễ mới kết nối được, lại nghe thấy giọng nói tuyệt tình.

Nhiều năm qua, anh cho rằng mình có thể quên, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay của Sở Vân Hề, anh phát hiện tim mình lại treo lơ lửng một lần nữa, thì ra cảm giác sợ hãi máu tươi chưa bao giờ tan biến.

Mà cô...Thương Đồng, cũng giống như Tân Mộng Lan, bọn họ đều muốn đẩy người khác xuống vực thẳm, cô đáng giận như thế, nhưng mình lại không ra tay tàn nhẫn được! Chẳng lẽ nói, mình và cha đều giống nhau, lòng đối với người thân của mình đều rất tàn nhẫn, bị hồ ly tinh làm say mê đến hồn bay phách lạc rồi sao?

Anh tức giận siết chặt nắm tay, lại từ từ buông ra.

------- Vũ Quy Lai -------

Sáng sớm, Thương Đồng bị tiếng chuông quấy nhiễu tỉnh giấc, cô mơ màng nhận điện thoại, nghe được giọng phấn khởi của Niệm Niệm: "Mẹ, mau xuống đây đón con !"

Thương Đồng nghe xong, lập tức tỉnh hẳn, vội vàng mặc quần áo vào, toàn thân đau nhức nói không nên lời, cô vội vàng rửa mặt, cũng không kịp chải tóc, vừa chạy xuống lầu vừa lấy tay tuỳ ý vuốt một chút.

Vừa chạy đến phòng khách, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo: "đi đâu?"

Thương Đồng không ngờ đến sẽ gặp Sở Ngự Tây, anh đang ngồi trong phòng khách, xem báo.

"Tôi...tôi ra ngoài một chút." Thương Đồng ngó ra ngoài, thấy xe của Nhiễm Đông Khải, xe anh đang lái đến cổng, ôm Niệm Niệm toàn thân mặc đầm ngắn màu hồng xuống xe.

"không được đi." Sở Ngự Tây lạnh lùng mở miệng, cũng không ngẩng đầu lên.

"Niệm Niệm ở bên ngoài." Thương Đồng có chút gấp gáp, cũng không dám chọc giận anh.

"Qua đây." Sở Ngự Tây để tờ báo xuống, xung quanh toả ra hơi thở lạnh lẽo.

Thương Đồng nhìn ra ngoài cổng, lại nhìn Sở Ngự Tây, biết lúc này nếu chọc giận anh, anh nhất định sẽ ở trước mặt Nhiễm Đông Khải và đứa bé làm cho cô khó xử, đành phải từng bước đi về phía anh.

Nhiễm Đông Khải đã tới ngoài cổng, nhấn chuông cửa.

Sở Ngự Tây cầm điều khiển cổng chính từ xa trong tay, có vẻ trầm ngâm.

Thương Đồng thấy Nhiễm Đông Khải ôm Niệm Niệm, tay còn lại xách rất nhiều đồ, có chút sốt ruột, đành phải nhẹ giọng nói: "Anh mở cửa ra, được không?"

Sở Ngự Tây thấy bộ dạng rối rắm của cô, tâm tình cũng dễ chịu hơn, anh tuỳ ý khoác cánh tay lên ghế xô-pha, nhìn vị trí bên cạnh: "Qua đây."

Thương Đồng bất đắc dĩ cúi đầu, ngồi xuống bên cạnh anh.

Sở Ngự Tây ấn điều khiển từ xa, quản gia đi tới mở cửa.

Thương Đồng cảm thấy trên vai căng thẳng, cả người đều bị Sở Ngự Tây ôm ở trong ngực, không thể không nói, bờ vai của anh rất rộng, cảm giác được anh ôm vô cùng dễ chịu, nhưng thời gian, địa điểm đều không hợp.

Niệm Niệm đã xông đến, bổ nhào về phía cô: "Mẹ!"

cô bé va mạnh vào trong ngực Thương Đồng, Thương Đồng kêu lên một tiếng, nhưng vẫn mỉm cười ôm lấy cô bé: "Niệm Niệm!"

Sở Ngự Tây buông tay ra, mò tìm thuốc lá trên bàn trà, ba một tiếng đốt lên.

"Có mang hợp đồng theo không?" Anh lạnh nhạt mở miệng.

"Có." Mặt của Nhiễm Đông Khải tối xuống: "Chúng ta đến công ty bàn lại."

Sở Ngự Tây bất ngờ mở miệng nói: "không cần, bây giờ đối với tôi mà nói, mảnh đất kia không có chút ý nghĩa và giá trị nào."

Nhiễm Đông Khải nhíu mày, chuyện này dường như ngoài sức tưởng tượng của anh, Sở Ngự Tây không mua mảnh đất Bắc Giao ở Hàn Thành nữa sao?

Trong mắt người ngoài, mảnh đất kia quả thực không đáng giá nhiều tiền như vậy, cho dù khai phá, cũng không thu được lợi nhuận, trái lại còn tốn một phần tài chính, lúc đầu anh chắc chắn Sở Ngự Tây sẽ cướp đi mảnh đất kia, thậm chí chịu ra giá cao, không nghĩ đến Sở Ngự Tây lại đột nhiên buông tay!

"Anh chắc chắn?" Giọng nói của Nhiễm Đông Khải lạnh xuống.

Thương Đồng không hiểu bọn họ đang nói gì, cô nhẹ nhàng buông tay, Niệm Niệm vội vã ôm đóng đồ của Nhiễm Đông Khải xách tới qua: "Mẹ, mẹ xem, đây là hình bọn con chụp đấy ạ, sứa này gọi là sứa hoa đào, còn có cái này..."

Thương Đồng cẩn thận rời khỏi bên cạnh Sở Ngự Tây, nắm tay Niệm Niệm đến ngồi xuống bên cạnh tấm thảm có ánh mặt trời, Niệm Niệm cầm từng tấm hình, nói với cô về những điều đặc biệt, trên mặt cô bé nở nụ cười vui vẻ và hạnh phúc.

Sở Ngự Tây liếc qua, thấy Nhiễm Đông Khải cũng dời tầm mắt, hừ lạnh một tiếng nói: "Thế nào, anh có vẻ rất thất vọng?"

Nhiễm Đông Khải thản nhiên trả lời: "Tuỳ anh."

Sở Ngự Tây đứng dậy, anh chỉnh cổ tay áo một chút, mới liếc qua Nhiễm Đông Khải: "Tài chính của anh bị đứt gần một tuần, cần có tin tức khác làm nhạt một chút."

Nhiễm Đông Khải lạnh lùng nhìn anh: "Ý anh là Sở-Nhiễm kết thông gia?"

"Ngoại trừ gỡ bỏ lệch cấm ngân hàng, tôi không thể giúp được anh gì cả." Ý là cho dù kết thông gia, hai nhà cũng không có bất kỳ hợp tác buôn bán nào, nếu không càng thêm dây dưa không rõ.

Sở Ngự Tây đi đến cửa, nhìn thấy Thương Đồng ôm Niệm Niệm, hai người ôm nhau dưới ánh mặt trời, trên mặt đất bày rất nhiều đồ chơi và quần áo, nụ cười trên mặt hai người cũng rất chói mắt, làm cho anh cau mày lại.

"Dì Trần, mang đồ không liên quan ném đi."

Nhiễm Đông Khải thấy thế, đến bên cạnh Thương Đồng và Niệm Niệm, anh sờ tóc Niệm Niệm: "Niệm Niệm, chú đi trước, trở lại sẽ tìm cháu đi chơi nhé!"

"Tạm biệt chú Nhiễm!" Niệm Niệm ôm cổ Nhiễm Đông Khải, hôn anh một cái, mới cười tít mắt vẫy tay với anh.

Thương Đồng sợ hành động của mình sẽ kích thích đến Sở Ngự Tây, không dám quay đầu, cũng không dám nói lung tung, nhưng cảnh này, ở trông mắt Sở Ngự Tây, cũng không có một chút cảm giác gian phu dâm phụ.

"Đồng Đồng." Nhiễm Đông Khải không chút để ý đến ánh mắt giết người của Sở Ngự Tây, anh chỉ vén những sợi tóc rơi rớt ở bên tai cô qua một bên: "Anh đi đây."

Anh thân mật như vậy, cũng làm Thương Đồng hết sức không quen, nhưng vì ngại Sở Ngự Tây ở đây, cô đành phải gật đầu.

Sở Ngự Tây chăm chú nhìn cảnh này, không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ sợ nếu anh tức giận, trúng ý của Nhiễm Đông Khải, anh không để ý đến, lập tức đi ra cửa.

Trần quản gia vội vàng bước lên, nhỏ giọng nói với Thương Đồng: "Thương tiểu thư, tiên sinh ngài ấy không thích đồ bên ngoài, những thứ này có phải nên thu dọn một chút không?"

Niệm Niệm lập tức ôm chúng vào trong ngực: "không cần, những thứ này đều là chú Nhiễm mua cho cháu."

Nhiễm Đông Khải siết chặt nắm tay, cũng đi ra ngoài.

Ngoài cửa, Nhiễm Đông Khải gọi anh lại: "Sở Ngự Tây, anh cần gì phải làm khó một đứa bé?"

Sở Ngự Tây đi đến cạnh cửa xe, tài xế đã thay anh mở cửa, anh quay đầu liếc nhìn Nhiễm Đông Khải: "Đứa bé trong miệng anh, đã không còn bất kỳ quan hệ gì với anh rồi."

Nhiễm Đông Khải nghe xong giận quá hóa cười: "Được, tùy anh."

Anh quay đầu lại, nhìn thấy Thương Đồng hình như đang trao đổi với Niệm Niệm, quản gia đang thu dọn những món đồ chơi, Niệm Niệm ôm con thỏ mà cô bé thích nhất nói gì đó với quản gia, Thương Đồng vô cùng khó xử nhìn Niệm Niệm.

Sở Ngự Tây chỉ nhàn nhạt nhìn cảnh này, ngồi vào xe của mình, anh tin chuyện anh căn dặn, thuộc hạ sẽ làm theo.

Nhiễm Đông Khải nhìn xe anh đi khỏi, hơi do dự một chút, nếu bây giờ anh quay lại, có thể lập tức mang Thương Đồng và Niệm Niệm đi, anh còn có thể đưa hai người các cô đến Mỹ, nhưng mà..."

Chuyện đã đến nước này, nếu anh vì hai người anh không liên quan, phá huỷ kinh doanh mấy năm nay anh khổ tâm gầy dựng, thì được một mất mười rồi.

Chu Hi từ trên xe bước xuống, khẽ nói: "Nhiễm tổng, ngài đã hẹn với nhà họ Sở, mười giờ đến cửa thăm viếng."

Nhiễm Đông Khải thu tầm mắt, sau khi lên xe, nhìn thấy bên trong cửa thuỷ tinh, Thương Đồng ôm Niệm Niệm, hai người đều đang khóc.

Anh nhẫn tâm quay đầu lại, nhất thời có chút rối loạn.

"Nhiễm tổng, mấy ngày nay Sở Ngự Tây một mực thu mua giá cổ phiếu thấp nhất của chúng ta." Chu Hi vừa lái xe vừa nói.

"Tuỳ anh ta." Nhiễm Đông Khải ngả đầu ra sau, trong đầu lúc nào cũng quanh quẩn cảnh Thương Đồng ôm Niệm Niệm, ngồi trên thảm xem hình, còn có nước mắt uất ức của Niệm Niệm khi nhìn con thỏ nhỏ bị người ta lấy vứt đi.

------ Vũ Quy Lai ------

Nhà họ Sở, trong phòng khách đầy ánh nắng mặt trời, nụ cười trên khóe môi của Sở Vân Hề đuổi đi mây mù nhiều ngày nay của nhà họ Sở, Sở Hán Thần ngồi ở phòng khách xem báo, nhìn cô giống như bươm bướm ra ra vào vào, chốc lát mặc một chiếc váy búp bê màu vàng đi ra, chốc lát lại đổi thành một người phụ nữ trưởng thành thuỳ mị.

"Ba, ba xem con có đẹp không?" Sở Vân Hề có chút không tự tin xoay một vòng.

Sở Hán Thần im lặng để tờ báo xuống nói: "Vân Hề, ba thích con, tự nhiên nhìn con mặc cái gì cũng đều đẹp mắt. Chuyện ăn mặc quần áo, con nên hỏi mẹ con một chút."

"Sáng sớm mẹ đã chạy đến thư phòng, cũng không biết mẹ làm sao nữa, kêu mẹ cũng không trả lời lại." Sở Vân Hề có chút mất mát.

"Ba đi xem bà ấy." Sở Hán Thần đứng dậy, đi lên lầu, nói vậy, hai ngày nay bà quả thực có chút khác thường.

Cửa thư phòng khép hờ, Sở Hán Thần vừa đẩy cửa ra, thì thấy Tân Mộng Lan đang tập trung lau chùi một bình hoa mai dệt nổi thấp màu đen, Sở Hán Thần thấy thế bước lên nhẹ giọng nói: "Sao tự nhiên lại lấy nó ra?"

Tân Mộng Lan không ngờ tới đột nhiên sẽ có người xuất hiện, sợ hết hồn, quay đầu lại thấy là Sở Hán Thần, mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ vừa trợt tay, bình liền rời khỏi tay, Sở Hán Thần vội vàng đưa tay thay bà đón được, vững vàng đặt lên bàn nhỏ.

"Mộng Lan, em sao vậy?" Sở Hán Thần nhẹ nhàng nắm tay Tân Mộng Lan, cẩn thận nhìn bà, cũng thấy, bà quả thực có chỗ nào đó không đúng.

"Em không sao." Tân Mộng Lan muốn rút tay ra, bà cúi đầu, trong lòng rối loạn.

"Có phải lại nghĩ đến sự kiện kia hay không?" Sở Hán Thần thở dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play