Thân người Sở Ngự Tây đã ép đến, mang cô giam cầm ở cánh cửa, bàn tay anh bắt lấy cổ Thương Đồng, trong mắt ngưng tụ tối tăm.
Cổ họng Thương Đồng bị chặn, nhịp tim giống như đánh trống, anh xem ra so
ra còn doạ người hơn gấp mấy lần, cho dù anh không nói một lời, cô cũng
có thể cảm giác được nơi lồng ngực anh mãnh liệt lên xuống.
Anh
cứ như vậy híp con ngươi, tỉ mỉ nhìn cô, giống như cũng không biết cô.
Lúc này Thương Đồng đã không chịu nổi bầu không khí ngạt thở, Sở Ngự Tây đột nhiên buông lỏng tay, anh đi đến mép giường, ngồi xuống, lại dùng
con ngươi xét duyệt nhìn chằm chằm Niệm Niệm đã ngủ say.
Tâm tư
Thương Đồng một lần nữa bị treo lên, cô vội vàng đi đến mép giường, mang anh và Niệm Niệm tách ra, run rẩy mở miệng: "Anh đến làm gì?"
Bàn tay Sở Ngự Tây nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô bé, đang lúc từ từ đi đến cổ cô bé, đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Thương Đồng, môi khẽ nhếch lên, dường như đang cười, giọng lại vô cùng u ám: "Thương Đồng,
tôi thật là xem thường em, em có thể làm cho La Hằng Viễn cam lòng kết
hôn để thay em nuôi dưỡng loại con hoang này, có thể làm cho Nhiễm Đông
Khải không ngại giá phải trả muốn huỷ hôn ước, còn có thể làm cho tôi
đối với người phụ nữ như em nhớ mãi không quên."
Thương Đồng bị kích động bởi câu nói sau cùng của anh, cô không dám nhìn vào ánh mắt anh, cúi đầu: "Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Phải là tôi hỏi em mới đúng, em muốn cái gì?" Anh đứng dậy, nắm lấy cổ tay cô, quả thực bị người phụ nữ này ép điên rồi.
"Anh buông tôi ra." Thương Đồng dùng sức muốn hất anh ra, nhưng cô lại bị
anh siết chặt hơn, cô lui về phía sau, cái ly trên bàn trà bị cô đụng
rơi, đầu tiên là đụng phải chân gỗ của bàn trà, lại rơi xuống giữa tấm
thảm.
Thấy Niệm Niệm có chút bất an lật người, Thương Đồng không
dám lộn xộn nữa, cổ tay cô bị vặn đau hơn, cô bị ánh mắt hung ác của anh hù dọa, nhiều hơn là đau lòng, thấp giọng nói: "Sở Ngự Tây, giữa chúng
ta đã không có quan hệ, tôi xin anh đừng đến tìm tôi nữa, anh hỏi tôi
muốn gì, tôi chỉ muốn anh cách xa tôi một chút."
"Phải không?"
một tay Sở Ngự Tây nắm lấy cổ tay Thương Đồng, một tay khác kìm ở eo cô, anh cúi đầu lập lại một câu: "Em nhất định phải cùng Nhiễm Đông Khải ở
chung một chỗ?"
Thương Đồng cắn môi dưới, cuối cùng dùng sức gật đầu.
Sở Ngự Tây thấy cô gật đầu, nặng nề thở dài: "Đây là em ép tôi." nói xong, liền đi đến cửa, mở rộng cửa ra.
một trận gió lùa vào, Thương Đồng bất an nhìn một chút, lập tức sững sờ,
hai người đàn ông đi vào, hướng về phía Sở Ngự Tây gật đầu, nhanh chóng
tiến lên đây, lấy một tay đẩy cô ra, mang Niệm Niệm trên giường ôm lấy.
"Niệm Niệm..." Thương Đồng nôn nóng xông lên, không đợi cô tiến gần, đã bị
một trong hai người đàn ông đó đẩy ra, ngã xuống chỗ TV cách đó không
xa, nhưng cô lập tức đứng dậy, ôm cánh tay của một người đàn ông trong
đó: "Các người mau dừng tay."
Niệm Niệm từ trong chăn mềm bị ôm lấy, mơ màng nằm trên vai của người đàn ông đó, hai bàn chân đu đưa.
Người đàn ông hất ra không cho Thương Đồng cướp giật, càng dùng thêm sức, một cước liền đá Thương Đồng văng ra, đi đến trước mặt Sở Ngự Tây. (Đàn ông gì mà thô bạo quá)
"Sở Ngự Tây, anh muốn làm gì, anh dù sao cũng không được làm tổn thương Niệm Niệm, tôi cầu xin anh!" Thương Đồng bị
đá trúng bụng, gần như đau đến toàn thân đứng dậy không nổi, nhưng mà
lòng cô đau hơn, Niệm Niệm mơ màng còn chưa tỉnh lại, cô vùng vẫy nắm
lấy ống quần Sở Ngự Tây: "Sở Ngự Tây, anh muốn như thế nào, tôi cũng
đồng ý với anh, xin đừng doạ đến Niệm Niệm."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT