Đây là thế giới của hắn, hắn nghĩ hắn cùng Tống Oánh Tâm không hề có một chút liên hệ nào, không nghĩ rằng cô sớm xâm lấn nơi này, điều này làm cho hắn bối rối, hắn không thích, thực sự không thích!

Tâm tình phiền muộn, đương nhiên muốn uống rượu giải sầu, cần thêm cả mấy tên bạn hữu, nhưng là —-

“Sorry, thư ký tìm tôi, tôi phải quay về văn phòng đây.” Diêm Nhược Thiên chưa ngồi ấm mông đã phải đi.

Được rồi, bởi vì họ ở quán bar trong khách sạn nhà họ Diêm uống rượu, Diêm tổng tài có việc đứng lên cũng là đúng.

Bất quá, đây là tình hình gì đây?

“Thật ngại quá, mẹ tôi mới gọi điện nói nếu không về nhà ngay bà sẽ đoạn tuyệt quan hệ với tôi.” Lục Hão Doãn cười khổ khi vừa kết thúc cuộc điện thoại, bị mẹ hắn ném boom như thế, không tới 3 phút sớm đã rời đi.

Quá đáng quá rồi, hắn cho tới bây giờ mới biết mình không có giá trị như vậy!

Sớm biết thế đã ở lại văn phòng làm nốt bản thiết kế, nhưng hiện tại không có chút lòng dạ nào, làm sao bây giờ?

Hay là tìm đàn bà giết thời gian?

Quên đi, hiện tại hắn không có tâm tình để gặp gỡ bất kỳ ai, tốt nhất nên về nhà ngủ.

Chính là, nửa giờ sau về tới biệt thự, từ phòng bếp truyền tới một trận hương thơm, hắn mới nhớ giờ là bữa tối.

Hắn đã bao nhiêu lâu không được ngửi thấy mùi thơm thức ăn trong nhà?

Sau khi bà nội qua đời, ông nội vốn đã bận rộn giờ lại càng bận rộn, ông không về nhà ăn cơm, khi đó hắn vừa lên trung học, ông nội xếp lịch học cho hắn từ thứ hai tới chủ nhật không có nghỉ, ngoài học ở trường còn có học thêm, ông nội yêu cầu hắn nói được ít nhất ba thứ tiếng nước ngoài, mặt khác còn có lịch dạy học nhạc. Có thể nói hắn có một cuộc sống thời trung học “muôn màu muôn vẻ”, duy nhất không được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình.

Học lớp 11 xong, vì giỏi nên được thăng cấp hẳn lên đại học, năm thứ nhất hắn ở trong kí túc xá của trường, sau một thời gian thì ra ngoài ở trọ.

Cuối tuần có dịp nghỉ thì hắn sẽ về nhà, nhưng ông nội không ăn cơm nhà, hắn không muốn làm phiền dì Hồng, bởi vậy luôn ăn mỳ tôm, bằng không thì ra ngoài ăn. Lên năm thứ 2, việc học càng ngày càng nặng, khi nào ở nhà có việc phải tập trung thì mới về, khi này thì bọn họ đều ra khách sạn giải quyết vấn đề ăn uống.

Cho đến lúc du học trở về, hắn với nơi này ngày càng có một khoảng cách lớn, đương nhiên không còn cơ hội ngửi mùi thơm của đồ ăn.

Đây là đang nằm mơ sao?

Tự cấu vào mặt mình một cái, ái đau, hắn biết, đây không phải mơ, vào lúc này, hắn nhìn thấy Tống Oánh Tâm bưng một bát thịt bò hầm đậu đi ra phòng bếp, cô đeo tạp dề, rất xinh xắn, hại tim hắn bất ngờ không phòng ngự đập loạn một nhịp.

- Anh trở về đúng lúc đấy.

Tống Oánh Tâm đặt bát thịt bò xuống bàn ăn.

Nhíu mày, hắn nhớ lại vẻ hào sảng của mình, liền huýt sáo, chạy tới bên bàn ăn nhỏ dãi:

- Thật ngoài sức tưởng tượng, cô lại xuống bếp sao.

- Ăn nhà hàng mãi được sao, tôi làm sao không xuống bếp được đây? Nhưng không nghĩ tới, nấu đồ ăn ra có phù hợp với khẩu vị của người khác không, bất quá từ nay anh yên tâm, dì Hồng sẽ giúp tôi, có lẽ sẽ khá hơn một chút.

Cô thật sự không chịu nổi cả ngày không có việc gì làm, chỉ có thể đợi ở nơi này trong lúc không có công việc gì, tính toán một hồi, cô cảm thấy nên tận dụng thời gian này để cải thiện tình hình nấu ăn, tin tưởng có dì Hồng làm giáo viên hướng dẫn, ba tháng sau, cô dọn “mâm cơm” là đều không phải suy nghĩ.

Lúc này mùi vị hay chất lượng không còn bị tính toán nữa, hắn giống như một đứa trẻ tham ăn cầm một miếng thịt bò nhét vào miệng, mùi vị thật sự là ngây người!

Than một tiếng, cô không nhịn được mắng,

- Anh là trẻ con sao? Không biết trước khi ăn cơm phải rửa tay à?

Tuy rằng bị mắng nhưng hắn vẫn cười phì phì, đã lâu rồi hắn không có tâm tình khoái trá như thế này, thế nên, sau khi ăn cơm no, còn chủ động cầm tay Tống Oánh Tâm ra bên ngoài tản bộ.

- Tôi ăn nhiều quá, bụng như Trư bát giới vậy.

Hắn hôm nay ăn nhiều gấp đôi bình thường, thật sự đã lâu, hắn mới được hưởng thụ bữa cơm thế này, bất tri bất giác ăn, thiếu chút no vỡ bụng.

- Vậy chân anh nên cần cù thêm một chút, đi nãy giờ, cũng đỡ hơn.

Cô thừa nhận, chứng kiến hắn ăn bữa tối ngon lành thế, cảm giác trong lòng rất vui vẻ, công cô vất vả không uổng phí… giống như quá để ý hắn, chẳng lẽ cô thật sự đem mình thành vợ hắn sao? Không, không phải, chính là khi nhìn thấy hắn, cô không nhịn được nhớ tới vẻ cô độc xuất hiện trên người hắn đêm hôm đó.

- Ngày mai cô có còn xuống bếp không?

Lôi Tân Dương ra vẻ lơ đãng hỏi, nhưng là kỳ vọng đang chùng lại nơi lồng ngực.

- Tôi đương nhiên sẽ tiếp tục cố gắng, bằng không, tài nghệ nấu ăn khi nào mới tiến bộ đây?

Lặng lẽ nhả ra kỳ vọng, hắn đùa cợt nói:

- Cô chuẩn bị mở nhà hàng ăn sao?

Thật buồn cười, cô hao tâm tổn trí lắc đầu với hắn.

- Chẳng lẽ chỉ mở nhà hàng mới cần luyện tay nghề nấu ăn sao? Sau khi kết hôn lập gia đình, tôi sẽ hằng ngày phục vụ chồng mình ăn uống, nếu mà chồng tôi một mực ăn nhà hàng, không ăn đồ ăn tôi nấu, chẳng phải tôi là một người vợ thất bại sao?

Hắn rất khó chịu! Bọn họ còn chưa ly hôn, cô đã nghĩ tới chuyện tái hôn, người phụ nữ này thật biết cách chọc tức hắn. … Ha, hắn tức giận làm chi? Ba tháng sau bọn hắn mỗi người một ngả, cô đương nhiên có quyền đi tìm một người đàn ông khác để xây dựng hạnh phúc gia đình… Đáng giận! Hắn tuyệt nhiên không thích viễn cảnh này!

- Cô chớ quên, hiện tại cô vẫn là vợ tôi, cô hẳn là nên quan tâm dạ dày của tôi.

Bất kể như thế nào, chuyện ba tháng sau là của ba tháng sau, lúc này cô còn ở trong phạm vi quản lý của hắn, hắn có quyền yêu cầu cô.

- Yên tâm, muốn quên một người chồng “cặn bã” như anh thật không dễ dàng.

Mặc dù là “ông chồng cặn bã”, nhưng hắn sẽ ghi nhớ, người phụ nữ này thật sự sẽ tìm cơ hội đè bẹp hắn.

- Tống tiểu thư sao? ông lão đi sát bên bọ họ đột nhiên dừng bước quay đầu lại: – Đã lâu không gặp!

- Vương bá bá ông khỏe chứ, đã lâu không gặp ạ!

Tống Oánh Tâm mỉm cười đáp lễ.

Ai nói cho hắn biết, chuyện gì đang diễn ra ở đây? Lôi Tân Dương nghi hoặc nhìn màn đối thoại của hai người, hắn đối với ông lão này có ấn tượng, lái xe về hoặc rời khỏi biệt thự sẽ thấy, có thể nào ông lão cùng Tống Oánh Tâm lại như quen biết đã lâu vậy?

Vấn đề này không có đạt được giải đáp, người thứ hai, thứ ba, thứ tư… Những cái tên tiếp nối nhau nghĩ ra, không thể nào, hắn phát hiện những hộ gia đình xung quanh cơ hồ đều biết cô, mà hắn từ đầu tới đuôi chỉ có thể lẳng lặng đứng ở bên cạnh chăm chú nhìn cô.

Hắn không muốn mình là một kẻ ngu ngốc, nhưng lại không rời mắt khỏi cô, cô nói chuyện ngọt ngào mê người, người phụ nữ này thực là Tống Oánh Tâm sao?

- Không nghĩ cô tới nơi này lại được hoan nghênh như thế.

Tối hôm nghe chuyện cô tìm báu vật ở đây, sáng sớm hôm sau hắn nhịn không được hỏi chuyện bác Hạ trước kia cô ở đây thế nào, nói thực ra, hắn ghen tị với cô, từ trước đến nay, ông nội vốn kiên định cũng vì cô mà trở nên mềm dịu, hắn cũng ghen tị với ông nội, ông lão kia sao có thể được cô ôn nhu săn sóc, làm bạn. Đồng thời ở nơi này hắn có một cảm giác mất mát, vì gì mà mình lại bỏ qua một đoạn thời gian như thế?

- Phần lớn mọi người ở đây rất thân thiết, người Đài Loan chúng ta rất trân trọng tình cảm, nếu như anh nguyện ý dừng lại nghe vài lời họ nói, anh cũng sẽ được hoan nghênh.

Kỳ thật, cô làm sao hiểu được hết những gì người ta nói? Nhưng là kiên nhẫn nghe người ta trò chuyện, hợp thời mỉm cười gật đầu, người ta gặp cô sẽ tự nhiên mỉm cười lại.

- Cô có thể thân thiết với bọn họ, vì sao đối với tôi thì không?

- Nếu có ai đó luôn nghi ngờ sự thành tâm của anh, anh sẽ đối xử thân thiết với họ sao?

Cô không tự giác né sang một bên tránh ánh mắt hắn.

- Bởi vì tôi luôn hoài nghi cô sẽ bỏ chạy, cô liền lãnh đạm với tôi, là thế phải không?

Không đúng, hắn cảm giác cô có “thành kiến” với hắn, không có ý thân với hắn.

- Tôi vốn cần một thời gian ở chung, từ từ thân thiết.

Quả thật như thế, lần đầu tiên gặp lại, cô không muốn vội thân thiết, chỉ biết, cô thực sự đề phòng hắn.

Đột nhiên bước đi, nếu tiếp tục vòng quanh đề tài này, cô lo lắng sẽ không giấu được tâm tư của mình, sở dĩ giữ khoảng cách đối với hắn, là để hắn không làm cô bị dao động, người đàn ông này thật sự quá nguy hiểm!

- Chúng ta chạy thôi, như thế dễ dàng tiêu hóa hơn.

Tức thời biết cô cố ý thay đổi chủ đề, Lôi Tân Dương cũng không có ý truy cứu tiếp, bởi vì càng muốn đào móc, chính là càng thâm nhập thế giới nội tâm của cô, tạm dừng tại đây là sáng suốt nhất. Kỳ thật, chuyện Tống Oánh Tâm xa cách đối với hắn mà nói là chuyện tốt, không có cơ hội thân thiết, không có cơ hội hiểu cô thấu đáo, ánh mắt hắn mới có thể dời khỏi cô.

******

Hắn từng nghe qua một câu nói — “Muốn chiếm được một người đàn ông thì trước hết cần chiếm được dạ dày của họ.”

Trước kia hắn dè bỉu, hiện tại mới cảm nhận được ma lực sâu xa của lời này, bởi vì giờ phút này hắn như đang rơi vào cạm bẫy, nói rõ một chút, hắn thấy thích việc về nhà ăn tối, dạ dày của hắn đã bị Tống Oánh Tâm tóm gọn.

Bản thân biết phải ngăn lại sự tình này phát triển thêm nữa, nhưng mà vô lực phản kháng.

Dùng xong bữa tối, hai người cùng nhau đi dạo trong cảnh chiều tối, cô một câu, tôi một câu múa mép khua môi, cuối cùng là chúc ngủ ngon, trở về phòng, sau đó tắm táp thoải mái, làm chuyện riêng của bản thân, nhưng là, đại não kia không nghe lời hắn, si ngốc nghĩ tới thân ảnh của cô.

Hắn không thể không hoài nghi bản thân mình, tuy rằng cô luôn keo kiệt nụ cười vớ hắn, nhưng hắn lại nhớ từng phút từng giây bên cô… Thực sự là trúng tà!

Cười lớn, Lôi Tân Dương hắn làm sao có thể dễ dàng để người khác định đoạt? Không được, hắn lập lời thề, từ hôm nay trở đi, hắn quyết tâm từ bỏ cô, nhưng là 9h tối, khi hắn từ phòng tắm đi ra, hắn thật muốn gặp một trở ngại….

Thật sự là uể oải!

Mệt mỏi cầm khăn bông lau tóc, hắn đắm chìm vào màn đêm ngoài ban công, sự yên lặng bao trùm bốn phía, nhưng bỗng xuất hiện tiếng chuông nhẹ, tiếng nói, tiếng cười, tuy không nghe rõ ắm nhưng hắn có một cảm giác không thoải mái.

Tầm mắt phóng từ lầu ba xuống hoa viên phía trước, đầu tiên là nhìn thấy Tống Oánh Tâm, điều này không có gì ngạc nhiên, bởi vì tiếng cười kia 100% là xuất phát từ phía cô, nhưng khi hắn nhìn rõ hai người đang ở nói huyên thuyên với cô thì mắt hắn thiếu chút nữa rớt xuống đất.

Mắt mở to lần nữa, hai người này cấu kết với vợ hắn khi nào? Huynh đệ thê tử, không thể chấp nhận được, hai người kia sao có thể làm thế ?

Không biết có phải sự tức giận của hắn khiến cho bầu không khí xung quanh bị cải biến hay không, Lục Hạo Doãn phát hiện hắn, tao nhã giơ tay chào, hai người còn lại lập tức quay đầu nhìn hắn.

Sự việc này thực khiến người xem không vừa mắt, ba phút sau, hắn phát hiện mình đã gia nhập hàng ngũ cùng bọn họ.

- Làm sao các cậu biết vợ tôi?

Lôi Tân Dương không muốn giọng mình giống như đang ăn phải dấm chua, tuy nhiên lời nói ra không giấu được hương vị này.

Vợ? Lục Hạo Doãn cùng Diêm Nhược Thiên rất ăn ý với nhau nhìn thoáng qua.

- Có một lần, khi Tâm Tâm nha đầu đến biệt thự thăm Lôi gia, có tổ chức nướng thịt ngoài trời, Lôi gia gia gặp 2 đứa tôi nên mời nhập tiệc.

Lục Hạo Doãn cười khanh khách, giống như không cảm nhận thấy sát khí nồng đậm.

- Vì sao mà trước đây không thấy hai người nói chuyện này?

Lôi Tân Dương nhíu mày, ba người bọn hắn, hắn là anh cả, sao Hạo Doãn có thể kêu là “Tâm Tâm nha đầu”? Phải kêu một tiếng “chị dâu” mới đúng chứ.

- Cậu có nói cho chúng tôi người cậu kết hôn là Tâm Tâm nha đầu đâu.

Vì hôm đó mẹ gọi điện ép về, không thể an ủi trái tim buồn bã của bạn hữu, hắn cảm thấy không yên tâm, nghĩ thầm, bất luận thế nào cũng nên tới đây cùng Tân Dương uống vài chén, vừa vặn đêm nay hắn và Nhược Thiên không có việc gì bận, liền cùng nhau tới, không nghĩ tới chỗ này lại gặp Tống Oánh Tâm, bọn họ tò mò đã lâu rốt cục rõ ràng.

Lôi Tân Dương bĩu môi, đúng vậy, chuyện này hắn không muốn nói, nhưng, vì sao hắn chưa bao giờ biết ở đây có hoạt động nướng thịt ?

Vấn đề này ngay lập tức khiến hai người bạn tốt thở dài lắc đầu, đại thiếu gia hắn thực sự dễ quên, có một thời gian, hắn không có bước chân về nơi này.

Quả thật như thế, từ sau khi ở nước ngoài về, bởi vì hắn cùng ông nội trong lúc đó có chuyện, mà ông nội hứng khởi muốn làm bà mối nên hắn đương nhiên muốn tìm mọi cách tránh xa nơi này, cho nên khi ông nội gọi điện hỏi hắn có muốn về cùng ăn thịt nướng không, hắn cảm thấy như đang bị trêu chọc, trốn còn chưa kịp, sao tham gia đây ?

- Hai người các cậu sao đột nhiên tới đây làm gì?

Truy cứu chẳng thấm vào đâu, từ nay về sau phải cẩn trọng.

- Mấy hôm trước có người thất lễ chọc giận cậu không vui, hại cậu uống rượu giải sầu sao? Chúng tôi quan tâm tới cậu mà.

Diêm Nhược Thiên lơ đãng liếc Tống Oánh Tâm một cái.

- Tôi không phải trẻ con ba tuổi, cậu nên quan tâm nhiều hơn tới người vợ mới cưới bốn tháng của cậu đi.

Lôi Tân Dương khó chịu trừng mắt, tự dưng nhắc tới chuyện hắn uống rượu giải sầu làm gì ?

Không khí trước mắt khiến người ta không dừng được. Không, chính xác là, giờ phút này, Lôi Tân Dương khiến cô khó mà bình an được, hắn vừa tắm xong, hương thơm gợi cảm mê người, mà cô thì chưa có tắm táp gì, liền gặp khách tới chơi, toàn thân là mùi mồ hôi lúc nãy chạy bộ.

Bất quá, quan trọng là ánh mắt bọn họ, thỉnh thoảng nhìn cô như cô có gì kỳ quái, cô làm sao ở lại nơi này được đây? Lấy cớ mệt mỏi, nên tắm rửa nghỉ ngơi, vội vàng nói chúc ngủ ngon, cô rời khỏi hoa viên.

Cô không còn ở đây, Lôi Tân Dương thấy thoải mái không ít, nhưng khi bóng cô dời đi, hắn lại có cảm giác như mất mát.

- Hôm đó bỏ cậu lại, cậu không vui, hôm nay đến thăm cậu, cậu lại khó chịu, từ lúc nào mà cậu trở nên khó tính vậy?

Diêm Nhược Thiên hứng thú đánh giá hắn.

- Các cậu đi tới gặp tôi, hay đến xem vợ tôi?

Nếu hắn không phát hiện bọn họ vui vẻ nơi này, không biết chừng họ sẽ chẳng lên thăm hắn.

Người kia sao cứ luôn miệng “vợ tôi”? Chẳng lẽ hắn sợ hai người họ quên sao?

- Cậu đâu có nói, làm sao bọn tôi biết được vợ cậu cũng chuyển tới nơi này?

Lục Hạo Doãn thức thời không kêu “Tâm Tâm nha đầu” nữa, ở mặt ngoài, hắn ta đối với chuyện gì cũng tiêu sái, nhưng thực tế, hắn một khi cố chấp sẽ có chuyện.

Đúng là, ngày đó hắn chỉ nhắc tới chuyện biệt thự, về di chúc ông nội hắn, ngoài ra không nói gì liền bỏ đi.

- Rốt cục là chuyện gì xảy ra? Hai người vì sao lại dọn tới cùng một chỗ này?

Bọn hắn lâm vào tình huống này là do người kia dùng di chúc kiềm chế bọn hắn, nói lên chuyện này của ông nội, Lôi Tân Dương nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, ông nội hắn quả là lão hồ ly, hắn thực sự đã quá coi thường ông nội.

Diêm Nhược Thiên nghe xong cười ha hả, thẳng khen Lôi Gia Gia thực thần kỳ, Lục Hạo Doãn có vẻ thâm trầm hơn, gật đầu khen Lôi gia gia quả nhiên lo xa nghĩ rộng.

- Nhưng sẽ không có gì cải biến.

Những lời này hắn tự nói với chính mình, tình hình trước mắt không có gì ảnh hưởng với hắn, cho dù tâm hắn hỗn loạn, bất quá chỉ là nhất thời ý loạn tình mê, không quan trọng.

Hai người bạn tốt nhún nhún vai, bọn họ là người ngoài, không tỏ bất cứ ý kiến gì.

- Mấy người vừa tán gẫu cái gì? Vui vẻ nhỉ.

Tuy nói chuyện quá khứ đã trôi qua, tò mò làm gì đây ? Nhưng nghĩ tới một đoạn hắn không tham dự, hắn cảm thấy bức bách.

- Chúng tôi tâm sự chuyện cũ.

Lục Hạo Doãn tiếp tục xát muối vào “miệng vết thương”, hắn có dự cảm, Lôi gia gia đi nước cờ này thật cao tay!

- Cậu sẽ không có hứng thú đâu.

Diêm Nhược Thiên bổ sung một câu.

Lúc này hắn còn có thể cảm thấy hứng thú sao ?

Kỳ thật không biết đã ngạc nhiên, biết rồi lại càng ngạc nhiên, tình huống này thực khiến người ta thất bại, hắn không thích, bởi cùng với thất bại chính là nôn nóng, khiến không thể điều khiển bản thân, làm sao có thể không nôn nóng đây ?

Có lẽ là do nôn nóng bất an, Lôi Tân Dương bỗng cảm nhận thấy tai vạ sắp ùa đến.

Phanh một tiếng vang thật lớn, trên đỉnh đầu đầy mây mù bão táp, ác mộng quả nhiên buông xuống hắn!

Nửa đêm bừng tỉnh, Lôi Tân Dương muốn xuống lầu uống chén rượu ổn định nỗi hỗn loạn trong lòng, sợ kinh động mọi người, hắn không bật đèn, đại khái là ý thức vẫn còn đang hơi mộng du, không cẩn thận vấp té, ngã lăn xuống lầu.

Tầm mắt vội quét bốn phía, hắn ngã một cái khiến mọi người bừng tỉnh, nếu có thể, hắn thật muốn trốn đi, đáng tiếc cái chân bị thương không nghe lời, hắn chỉ có thể ôm hận nhìn mọi người giương ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn.

Nếu hắn nghĩ đây đã làm thảm hại nhất, vậy thì mười phần sai, sau khi hắn chứng kiến ai đó từ trước đến nay luôn buộc tóc dài lên nay tùy ý để xõa trên vai, ôn nhu ngồi trước mặt hắn, nhất thời hồn vía bị biến thành kẻ ngốc, si mẩn ngơ ngác nhìn cô, hắn từng ảo tưởng cô qua mái tóc dài, nhưng là, không nghĩ tới lại mê người như vậy!

- Anh có khỏe không?

Tống Oánh Tâm nhìn thấy mắt cá chân phải hắn bị thương, nhưng khi hắn không có tiếng phản ứng nào, cô càng lo lắng.

- Không tốt.

Hắn làm sao có thể vì một người phụ nữ mà tim đập rộn lên ? Loại tình huống này nếu phát sinh vào hai mươi năm trước còn miễn cưỡng chấp nhận được, hắn đã lăn lộn trên tình trường cùng bao nhiêu nữ nhân, làm sao lại như học sinh mới biết yêu được ?

Sau đó, hắn ngây ngốc nhìn cô cùng bác Hạ hợp lực đưa hắn tới bệnh viện, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng tạm thời không đi lại được, nói cách khác, hắn phải ngoan ngoãn ở nhà.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, nhưng chuyện xấu như lửa cháy lan cánh đồng cỏ, hắn lập tức phát điên khi tin tức này truyền ra hàng xóm, người nào cũng hay, ngay lập tức hắn đón nhận “ma may mắn” tới.

- Làm sao cậu lại để xảy ra chuyện này?

Lục Hạo Doãn luôn phong độ, xuất hiện với nụ cười trên mặt.

- Tôi không biết cậu lại bị mộng du đêm hôm đấy.

Diêm Nhược Thiên cười lăn lộn.

- Ai cũng có lúc này nọ, có cần ngạc nhiên thế không?

Tuy rằng phát sinh chuyện này, hắn thực sự khó xử, nhưng không tưởng tượng nổi hai tên ma giáo này lại tới đây quấy phá hẳn, khẳng định chuyện này có quan hệ tới Tống Oánh Tâm.

Đúng vậy, đây đều là tai họa do Tống Oánh Tâm gây ra, nếu cô không xông vào giấc mộng của hắn, hắn cũng sẽ không lăn lộn qua lại không ngủ yên, sau đó không nửa đêm giật mình tỉnh dậy, cũng sẽ không phải chịu việc này.

Vừa mới nghĩ đến cô, cô liền xuất hiện, bởi vì bác Hạ cùng dì Hồng đều nghỉ phép nên Tống Oánh Tâm đành phải đi ra chào hỏi khách khứa, tuy rằng hai người kia không phải khách lạ.

- Hai người muốn uống chút gì không?

- Không cần vội, cô đi nghỉ đi, chúng tôi không ở lại đây lâu đâu.

Lục Hạo Doãn liếc mắt nhìn Lôi Tân Dương một cái, người kia thoạt nhìn như núi lửa sắp phun trào, tốt nhất nên rời đi trước khi đại thiếu gia hắn nổi bão.

Diêm Nhược Thiên gật đầu phụ họa, không khí có phần quỷ dị, hắn muốn mau chóng rời khỏi.

- Tại sao cô không buộc tóc vào?

Tuy rằng hắn rất muốn âu yếm mái tóc kia, nhưng mà tại sao cô cứ quanh quẩn chỗ này, thật chướng mắt! Chọn lúc này buông tóc, muốn hấp dẫn ai sao?

- Tôi không muốn buộc, không được sao?

Cô phát hiện hắn bị thế này cô thật vất vả, hiện tại cơn tức của hắn đủ sức thiêu hủy cả tòa biệt thự, nhưng mà cô không nhịn được, bộ dạng của cô có gì khiến hắn phiền ? Còn nữa, hắn không phát hiện tóc cô còn ướt, làm sao buộc lại được?

- Không phải ma nữ, cô để tóc tai bù xù làm gì?

- Ai quy định chỉ có ma nữ mới được để tóc tai bù xù?

- Tôi muốn cô buộc ngay tóc lại, nếu có ma nữ cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt, cô chịu được không?

Thật là đáng chết, vì sao cô ta xõa tóc lại mê người đến thế.

- Anh quá đáng vừa thôi.

Mọi người đều nói cô xõa tóc ra rất đẹp, tóc của cô có thể đi quảng cáo nữa chứ, nhưng cô luôn thấy buộc lại sẽ gọn gàng hơn, trang nhã hơn, cho nên chỉ lúc ngủ mới buông.

- Tôi còn chưa nói cô là bà điên là may đấy.

- Tôi xem ra mắt anh có vấn đề đấy.

Nếu có thể vung một quyền, cô nhất định sẽ cho hắn ăn đòn !

Tình huống này thực sự rất đáng cười, nhưng Lục Hạo Doãn và Diêm Nhược Thiên chỉ có nhếch môi, hai người lẳng lặng đứng nhìn.

- Mọi người từ từ nói chuyện, tôi lên lầu, chúc ngủ ngon.

Cô thừa dịp chưa mất lý trí, vội vàng rời khỏi nơi này, cô không muốn trước mặt hai người khác làm trò cười.

- Hai người các cậu cười cái gì?

Lôi Tân Dương chán nản trừng mắt.

Bọn họ đang cười sao? Hình như là không tự chủ được nữa, khóe môi không cẩn thận nhếch lên, tâm tư cứ như vậy lơ đãng lộ ra, một khi như vậy, còn khách khí nữa sao? Bọn họ liền ôm bụng cười nắc nẻ.

- Hai người cười đủ chưa, có gì thì nói đi.

Hắn sợ bị nhìn thấu sự lúng túng của mình.

- Chúng tôi vốn dĩ đang lo lắng, cậu ở đây buồn bã, xem ra cậu đã tìm được niềm vui trong cuộc sống rồi.

Tức thời không có đem vạch trần sự tình, Lục Hạo Doãn tin tưởng vào lời nói của mình.

- Đúng a, có một người phụ nữ chướng mắt chọc tôi, tôi không sớm thì muộn cũng chết vì tức.

Hắn được nhiên không thừa nhận, việc hắn ở cùng một chỗ với Tống Oánh Tâm trong tình cảnh này không nhàm chán, ngược lại nâng cao ý chí chiến đấu của hắn. Hắn thích cùng cô múa mép khua môi, bởi vì gặp cô hắn đã mất đi sự hờ hững trầm tĩnh, tâm tình của hắn sẽ vô cùng khoái trá, lúc đó sẽ xác định được sức ảnh hưởng của hắn đối với cô.

Nếu hắn thẳng thắn thừa nhận Tống Oánh Tâm có ảnh hưởng tới hắn, thì sẽ bị quy chụp ngay là nói dối, tốt nhất vở kịch này nên diễn tiếp,

Nôn nóng bất an lại dấy lên trong lồng ngực hắn… Kỳ thật, ba hôm trước tâm tình hắn không hề có một khắc bình tĩnh, chính là, hắn đã phải trả giá thảm hại rồi sao ? Sẽ không có cái gì phát sinh trên người hắn nữa chứ… Hi vọng là thế!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play