Nhưng không lâu sau,
chuyện gièm pha của Cố phủ được chìm xuống vì một sự kiện khác ở Lâm An
thành, đó là Lục thế tử của Lục vương phủ thành hôn.
Cố gia cũng được mời đến dự tiệc, Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân mang theo nữ quyến đi trước, trong Lục vương phủ khắp nơi treo đèn đỏ, lộ vẻ hỉ
khí, Ngâm Hoan đi theo Mộc thị chào hỏi phu nhân các nhà khác, một lúc
sau liền mệt mỏi, mang theo Nhĩ Đông tìm một đình các yên lặng nghỉ
ngơi, cách đó không xa chính là bóng dáng bận rộn của nha hoàn trong Lục vương phủ, Lục thế tử đã đi đón dâu, cũng không lâu sau, bên ngoài
vương phủ tiếng pháo nổ vang lên bốn phía.
Sau khi bái đường đó là ăn uống tiệc rượu, tiệc tàn thì về nhà, Ngâm Hoan
không thích không khí quá ồn ào, liền ra đây ngồi xem cảnh trí Lục vương phủ.
"Đây không phải là Cố gia tiểu thư sao, tại sao lại ngồi một mình ở đây, Nhị tỷ ngươi đâu?" Ngâm Hoan đang
ngồi, trước mắt có một nhóm ba tiểu thư đi đến, trong đó có hai người
Ngâm Hoan biết, cùng đi du sông và nghỉ hè trong sơn trang do Tưởng tiểu thư tổ chức, còn người kia thì hoàn toàn lạ mặt.
"Nhị tỷ ta ở nhà rồi." Ngâm Hoan nhìn kỹ ánh mắt của nàng kia, cơ hồ có thể
đoán được câu tiếp theo của nàng ta nhất định sẽ liên quan đến chuyện
của Nhị tỷ và Lục Trùng Nham, quả kia trên mặt Dương tiểu thư thoáng
hiện lên tia thất vọng, "Không có tới sao, ta còn muốn hỏi nàng khi nào
thì thành thân, để ta còn chuẩn bị lễ cho nàng thật tốt đây."
"Cố gia Nhị tiểu thư? Chuẩn bị thành thân sao, nhanh vậy?" Vẻ mặt nàng kia
mười phần thật tình thuận theo chủ đề của Dương tiểu thư, Dương tiểu thư gật gật đầu, "Tần muội muội, muội không biết sao, cũng đúng, muội cùng
tỷ tỷ muội ít ở đây nên tất nhiên không rõ chuyện xảy ra gần đây ở Lâm
An rồi."
Lông mi Ngâm Hoan giật lên, Tần gia tiểu thư.
" Cố gia Nhị tiểu thư này a, cùng Lục gia Nhị thiếu gia lén lút tư định,
chúng ta đều là chính tai nghe thấy." Một mặt Dương tiểu thư liếc về
hướng về phía Ngâm Hoan, trong khẩu khí lộ vẻ khinh bỉ, chuyện trong sơn trang ngày đó, Dương tiểu thư vừa vặn cũng nghe được âm thanh kia trong sân, là một tiểu thư khuê tú, mỗi khi nhớ tới âm thanh kia, đều không
tránh khỏi một trận mặt đỏ tim đập.
Bên ngoài truyền hai người lưỡng tình tương duyệt thì thế nào, chuyện này ra sao
trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, cho dù thề non hẹn biển cũng không nên ném lễ nghĩa ra sau đầu đi, sự dè dặt của nữ nhi sớm đã không còn, nói
cái gì đã sớm có ý chỉ là bị ngăn cấm, đây chỉ là trò che mắt cho chuyện cẩu thả của hai người với người ngoài mà thôi.
Tần Mộ Yên khẽ há hốc miệng có chút không dám tin, nàng thuở nhỏ sống bên
cạnh tổ mẫu, đối với chuyện nam nữ này cực kỳ kiêng kị, Tần gia cô nương cũng không phải tìm không được nhà chồng, nàng cũng không có nhiều cơ
hội ra ngoài, nhiều nhất đều là cùng tổ mẫu đi Phật sơn, đối với những
chuyện phát sinh tại Lâm An này, đều là mới nghe, khiến nàng thực kinh
hãi, liền ánh mắt lúc nhìn Ngâm Hoan có chút ít vi diệu, tỷ tỷ như thế,
vậy muội muội ra sao đây?
"Dương tiểu thư, nói Nhị tỷ ta
như vậy, tựa hồ không quá thỏa đáng đi." Ngâm Hoan cười cắt đứt câu
chuyện, nếu không cứ để bọn hò xì xào bàn tán thì ngay cả tất cả cô
nương Cố gia đều bị bôi nhọ một lần, " Chuyện tình Nhị tỷ cùng Lục công
tử, người ngoài chúng ta không biết rõ ràng, đây là tự Nhị tỷ lựa chọn,
người ngoài chúng ta cũng chỉ có thể khuyên nàng, tương lai nếu Dương
tiểu thư gặp gỡ người hợp ý, khẳng định cũng thực không muốn bị bàn tán
chế nhạo như vậy, đúng không."
"Ta làm sao sẽ làm ra
chuyện như nàng ta được !" Dương cô nương nhất thời đỏ mặt, nhìn Tần Mộ
Yên một bên với bộ dáng nghi hoặc, nàng làm sao dám làm cái chuyện mà
một cô nương gia chưa định hôn sự không nên làm như vậy được.
"Dương tỷ tỷ, tỷ đừng nóng vội, ý của câu vừa rồi không phải đề cập đến chỉ
một chuyện đó." Ngâm Hoan không nhanh không chậm khuyên, chính là cô
nương gia cho dù biết cũng xấu hổ khi mở miệng nói chuyện cẩu thả đó,
thấy Tần cô nương vẻ mặt không hiểu, Ngâm Hoan tiếp tục nói, "Nhị tỷ
nàng xưa nay là người dám chịu trách nhiệm."
Dương tiểu
thư tự làm mất mặt, nói chuyện này không những không đâm được đối phương ngược lại còn khiến bản thân bị chọc một phen, mặc dù đối với cao thấp
cô nương Cố phủ đều khinh bỉ nhưng trên mặt không có chút biểu lộ nào,
chỉ nói mang nàng đi thăm tân nương tử, ngay cả Ngâm Hoan cũng không
nhắc đến.
Ngâm Hoan vốn đến đây yên lặng ngồi, cũng không có việc gì nhưng phàm tiểu thư nào biết nàng, cũng sẽ tiến lên đây 'Ân
cần thăm hỏi' một chút, nếu ai không biết một khi qua giới thiệu “ân
cần”, cũng liền bừng tỉnh đại ngộ, bình thường cũng không thấy các nàng
ân cần thăm hỏi người khác như thế.
Nhĩ Đông sợ nàng mất
hứng bởi vì chuyện mới vừa rồi, vội châm thêm trà, nói chút chuyện cười, hôm nay trong Cố phủ là mưa dầm mờ mịt. Thời điểm Lục gia đến hôm đó vô cùng thành ý, nhưng cái gọi là chọn ngày lành thì mãi đến nay chưa thấy đả động gì.
Đột nhiên từ trên vách tường phía sau đình
vang lên tiếng gì đó, Ngâm Hoan cúi đầu vừa nhìn, a, là một viên hạch
đào lớn, ngẩng đầu lên trên tường, cũng không có động tĩnh gì, cho là
người đối diện chơi đùa vô tình ném trùng, cũng liền không có để ý.
Lúc này mới vừa quay đầu lại, lại là một khỏa ném tới, lúc này trực tiếp
ném vào dưới chân Ngâm Hoan, lăn đi hai vòng qua chân bàn, dừng lại dưới chân nàng.
Ngâm Hoan dứt khoát đứng lên tránh cho gặp
tai hoạ, trên tường kia liền truyền đến âm thanh tất tất sách sách, trên tường có không ít dây trường xuân, vào mùa này, dây trường xuân mọc lan ra phía sau, chỉ thấy một đôi tay vịn lên vách tường kia, lúc đó Ngâm
Hoan nghe thấy âm thanh khiển trách.
"A Hỉ, ngươi có thể đỉnh được hay không, đứng vững đừng động, để cho ta đứng trên bả vai ngươi, đừng cãi." (Mây: từ đỉnh này tui dịch qua tiếng việt không được, nên để nguyên)
Tiếp theo là một âm thanh rụt rè sợ hãi truyền đến, "Thiếu thiếu gia, ngài
chậm một chút, coi chừng đừng ngã, đợi lát nữa để cho Vương phi biết
được thì tiểu nhân... ai ai ai!"
"Dong dài, ngươi mà nói nữa thì lần sau ta sẽ đạp vào mặt ngươi, mới một năm không gặp sao mà thân thể kém quá!"
Rốt cục tay kia bấu víu được vào vách tường, Ngâm Hoan thấy một gương mặt
quen thuộc xuất hiện, nhịn không được, hì hì một tiếng nở nụ cười.
Tô Khiêm Mặc lúng túng vạn phần, nửa người còn treo trên tường, A Hỉ ở
dưới cong cong quẹo quẹo đứng không vững, dùng sức khẽ chống, rốt cục
hơn nửa người đã vượt qua, ở góc tường A Hỉ bị đạp mạnh như vậy liền
trực tiếp ngã vào đống cõ, Ngâm Hoan nhìn những lá cây rớt trên cổ hắn,
rốt cuộc không nhịn cười được.
Rốt cục
cũng an toàn tới được đình, Tô Khiêm Mặc túi to đeo trên người đặt xuống bàn, hạch đào bên trong đều lăn ra, tràn cả một bàn.
"Thiếu gia, bên kia ngài thế nào!" Còn chưa mở miệng nói lời nào, tường đầu
kia A Hỉ thật vất vả bò dậy, lo lắng Tô Khiêm Mặc có an toàn qua bên kia không, lại không dám lớn tiếng ồn ào, thấp giọng ở đó gọi.
Nét đỏ ửng trên mặt Tô Khiêm Mặc mới vừa lui xuống liền lập tức dâng trào
lên, tại sao hắn lại tìm một người đến giúp mình ngu xuẩn như vậy, mà ở
tường đầu kia A Hỉ thấy hắn chậm chạp không có trả lời, nóng nảy, lại hô một tiếng, Ngâm Hoan thấy bộ dáng âm tình bất định trên mặt hắn, rốt
cục không cười nữa, cất cao giọng nói, "Thiếu gia các ngươi không có
việc gì."
Phảng phất có thể chứng kiến
bộ dáng A Hỉ vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm ở đầu tường bên này, lúc này
đầu kia lại trầm thấp truyền đến một tiếng, "Thiếu gia có muốn A Hỉ giúp ngài canh chừng không."
Tô Khiêm Mặc trực tiếp cầm lấy một bả hạch đào trên bàn ném tới, "Ngươi còn không mau cút đi!"
Quay đầu lại thấy Ngâm Hoan mím môi cười, Tô Khiêm Mặc giật mình, mới một
năm không gặp, dường như Tiểu bất điểm đã trưởng thành.
"Đều không ai muốn cưới nàng mà nàng còn cười vui vẻ như vậy."
Câu đầu tiên sau khi gặp mặt, Tô Khiêm Mặc mệt mỏi nói, đặt mông ngồi trên
ghế, nhìn những quả hạch đào kia làm hắn thực có ý định đem đập vỡ đầu
bọn A Hỉ.
Không có nửa câu hàn huyên,
không có nửa câu ân cần thăm hỏi, đây là phương thức gặp mặt của Tô
Khiêm Mặc, Ngâm Hoan thấy nét lung túng còn chưa tan hết trên mặt hắn,
nghiên nghiên đầu cười nói, "Tô thiếu gia, không có ai muốn cưới ta thì
thôi, sao ngài lại lo lắng như vậy."
"Không ai muốn người nên ta sẽ hảo tâm thu, lúc trở về trên đường ta nghe được không ít chuyện tình Cố gia ở Lâm An." Ngâm Hoan ngẩn ra, người này mới tòng quân có một năm mà sao người này càng ngày càng vô lại, năm ngoái
lúc cùng mình bày tỏ còn nói không nên lời mà hắn hôm nay mặt không đỏ
hơi thở không gấp mở miệng, sau cùng lại dùng bộ dáng người từ bi, thực
khiến người nghiến răng ken khét mà.
"Tô thiếu gia không đi theo thế tử đi đón dâu, trèo tường qua đây làm gì."
Ngâm Hoan nhàn nhạt liếc nhanh về phía tường bên kia, nói không chừng A
Hỉ kia vẫn còn chờ bên đó.
"Nhiểu người thì nhiều chuyện, ta
đi làm cái gì, cũng không phải là ta thành thân." Tô Khiêm Mặc vô tình
nói, theo lý thuyết Lục vương gia cùng Bát vương gia là anh em ruột cùng mẹ, tình cảm Tô thiếu gia cùng Thế tử phải tốt hơn chứ, thế nhưng
chuyện đón dâu không có lôi kéo hắn cùng đi.
"Bản thiếu
gia mới vừa trở về còn nhiều mệt mỏi nên không tham gia, người nào thích thì đi." Tô Khiêm Mặc mới sẽ không thừa nhận là do biết rõ Ngâm Hoan ở
trong Vương gia, bị kích động đã chạy tới, lại sợ trực tiếp đi đến từ
hành lang làm cho người ta chú ý, khiến nàng bị chỉ trích sẽ hại thanh
danh nàng, đành chỉ có thể làm chuyện trèo tường này.
"Vậy ngươi hảo hảo ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi chỗ khác." Ngâm Hoan gật đầu
với hắn một chút, xoay người mang theo Nhĩ Đông ly khai, không đi tới
hai bước, sau lưng liền truyền đến tiếng hắn gào, "Ngươi chờ một chút."
Mang theo một chút không tự nhiên, Tô Khiêm Mặc đứng dậy nhìn về bốn phía,
rất nhanh vọt đến bên cạnh nàng, "Tại sao bản thiếu gia trở lại, nàng
một chút cũng không vui."
Ngâm Hoan cao thấp đánh giá hắn một phen, cuối cùng gật đầu nhẹ, "Ừ, cánh tay chân còn lành lặn."
Tô Khiêm Mặc đưa tay kéo tóc nàng một chút, thấy Ngâm Hoan bị đau trừng
hắn, hắn rất nhanh rút tay trở về, ho khan một tiếng, làm bộ nhìn vườn,
lơ đãng nói, "Đôi đũa kia nàng thích không, ta mất vài ngày học người ta mới làm được đó, ta dùng răng ngà làm ra."
"Đũa gì?"
"Nàng chưa nhận được sao?" Tô Khiêm Mặc quay đầu nhìn nàng, có chút hoài
nghi, "Ta nhờ Lục bá mang về cho nàng, không phải lúc trước hắn có về
nhà một lần sao."
"Lục vương gia đúng là có tới Cố phủ,
nhưng cũng chưa có đưa quà gì đó cho ta hết." Ngâm Hoan mới đầu không
tin, cho là hắn lại nhớ nhầm, sau lại thấy bộ dáng nghi hoặc của hắn,
cẩn thận suy nghĩ lại một chút, xác thực không có nhận được đồ gì từ Lục vương gia.
Tô Khiêm Mặc vẻ mặt có chút vi diệu, hắn thấy Ngâm Hoan đồng dạng vẻ mặt không hiểu, trong lòng đại khái đã đoán ra,
chuyện mà Lục bá đáp ứng hắn sẽ không quên, trở về vội vàng như vậy, nói không chừng đã sai đường ca mang sang cho Cố phủ, chỉ là không biết vị
đường ca kia do bận rộn chuyện hôn sự mà quên hay là cố tình quên đây.
"Không có tặng thì thôi." Tô Khiêm Mặc nghĩ tới cũng có chút không thoải mãi,
lúc trước hắn tuổi còn hỏi, trước khi rời Lâm An đi hắn đã nói qua với
đường ca, nếu lần này mình đi Dương quan, vận khí không tốt không về
được, hi vọng hắn có thể chiếu cố Cố gia Thất tiểu thư thật tốt, lúc ấy
đường ca còn nói mình đừng suy nghĩ lung tung, hôm nay hắn lại làm như
vậy, rốt cuộc lại là có ý gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT