Trong Nghênh Xuân viện Tiền di nương nhìn hài tử trong bọc, trong tay là thư
tính mà Hạ má má mới vừa lấy, "Thật đúng là công phu sư tử ngoạm."
Tiền di nương hừ lạnh một tiếng, nhìn đứa nhỏ có khuôn mặt tương tự
mình, đứa nhỏ gây cho mình không ít chuyện phiền toái, hôm nay người em trai của nàng lại dùng hắn để tống tiền mình, nói là không có tiền
tiêu.
Sau khi tiệc đầy tháng, Cố Vũ Thừa không
một lần nào tới Nghênh Xuân viện này, đằng đẳng hai tháng, không bằng
lúc ấy sinh hạ cái thai chết cho rồi.
"Trong phủ
có người nói di nương đánh tráo thiếu gia đấy." Cách một lúc sau, Hạ má
má mới để sát vào tai nàng nhẹ giọng nói một câu, Tiền di nương thần sắc lập tức run run nói, "Truyền được bao lâu rồi!"
"Từ sau tiệc đầy tháng đã có người truyền." Hạ má má mấy lần xuất phủ đều
là dè dặt, có thể dưới gầm trời này không có tường nào lại không bị gió
lùa, đây chính là một nước cờ hiểm, lúc ấy Nhị tiểu thư đã nói, đứa em
trai này phải được sủng ái mới có tác dụng.
Tiền
di nương nhìn thoáng qua đứa bé kia, điềm tĩnh ngủ trong bọc vải, chỉ là hiện tại bà ngoại không đau phụ thân không thương, mang theo trên người chính là một chút tác dụng cũng không có.
"Nhị
tiểu thư dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, di nương cũng không thể làm theo những lời của Nhị tiểu thư được”.Hạ má má dừng một chút bổ sung, Tiền di
nương thu hồi lệ khí nơi đáy mắt thở dài một hơi, "Ngâm Phương ở trong
am ni cô, cũng là còn của ta, nàng có chuyện muốn làm, người làm di
nương ta há không thể mưu tính cho nàng sao."
Lúc trước Cố Ngâm Sương nói làm cho nàng nỗ lực lại có thai, cho dù sinh
không được một đứa con trai con vợ kế, vậy thì tráo một đứa con trai con vợ kế đến, chuyện lần này không biết là di nương không còn đường lui
hay là thành toàn cho mưu tính của nàng nữa , nghĩ tới nếu là đứa nhỏ
này được mắt lão phu nhân , cũng có thể giúp Nhị tiểu thư sống khá hơn
một chút.
Hôm nay xem ra, đứa nhỏ này mang đến
không ít chuyện phiền toái, Phương gia lão gia nháo một hồi như vậy, đứa nhỏ này cho dù mai sau tài giỏi cũng sẽ không khiến lão gia coi trọng,
hôm nay trong phủ lại có lời đồn đãi như vậy, khó bảo toàn không có
người cố ý điều tra, đặt một đứa nhỏ nguy hiểm như vậy bên người, Tiền
di nương không cảm thấy yêm tâm một chút nào
Năm
nay bão tuyết cùng năm trước giống nhau, bao trùm toàn thành Lâm An, bao trùm luôn cả Cố gia, Ngâm Hoan sợ lạnh, vùi ở trong thư phòng phụ thân, liếc nhìn bộ sách Cố Vũ Lang lưu lại, Thanh Nha đi đến, vỗ vỗ bông
tuyết trên người, một mở cửa ra khiến gió thổi đến mang theo những bong
tuyết rơi đầy đất"Tiểu thư, bên ngoài lại có bão tuyết."
Ngâm Hoan thu hồi sách đẩy cửa sổ bên kia ra một chút, sáng sớm tuyết ngừng
hôm nay lại rơi xuống, tuyết lớn như vậy, không biết lại muốn đông chết
bao nhiêu người.
"Phu nhân vừa mới phái người đi
tiểu thư phòng, nói là năm nay không về Huệ An thành, đầu năm người Mộc
gia sẽ đến Cố phủ." Thanh Nha thêm cho nàng một chút nước trà mới, Ngâm
Hoan xuống cái ghế đi đến giá sách phía sau trả sách lại vị trí cũ,
"Trước đó vài ngày Ngâm Phỉ có đến, đầu xuân nàng sẽ phải chuyển vào
Trúc Thanh viện, cũng không biết nàng chọn phòng xong chưa."
"Chỗ ở Thập tiểu thư Tứ phu nhân tự nhiên sẽ an bài tốt." Thanh Nha thay
nàng mặc thêm áo khoác, đeo lên tay bao tay mới sau đó mở cửa để nàng đi ra ngoài, Ngâm Hoan bước chân ra khỏi phòng, chân vừa chạm mặt đất
chính là một hồi gió lớn, bất quá mới có nửa ngày, mà thời tiết thay đổi nhanh quá.
Nàng lo lắng không phải là Ngâm Phỉ không có chỗ
ở, mà căn bản là nàng không có cơ hội đi vào ở, Ngâm Hoan đi về phía
phòng cũ của mình, hạt tuyết không ngừng bay vào hành lang, thật là mạnh mẽ, Ngâm Hoan trông thấy trong tuyết có một bóng dáng vội vã đi tới, mơ hồ nhìn không rõ dung mạo.
"Tiểu thư, thì ra là ngài ở chỗ
này đây!" Nhĩ Đông trên đầu đã đắp một tầng tuyết, nhảy đến trên hành
lang vỗ mạnh tuyết trên người, "Lão phu nhân vừa rồi phái người đến mời
ngài qua đó."
"Đừng nhảy." Ngâm Hoan nở nụ cười lên tiếng, đưa tay vỗ xuống hạt tuyết trên trán nàng, "Tại sao ra ngoài mà không mang theo ô."
"Gió lớn như vậy, nô tỳ chạy cho nhanh”. Nhĩ Đông lầm bầm một tiếng,từ phía
sau lấy một cái ô, mở ra, đặt trên đầu nàng, "Tiểu thư ngài mau vào,
chúng ta cùng đi qua đó."
Đến viện tử của Cố lão phu nhân, Cố Ngâm Nguyệt đã tại đó, ngồi ở bên cạnh Cố lão phu nhân, trên mặt bàn
đối diện đặt không ít vải sa tanh.
" Tam tỷ con đã chọn được
vài món, con tự xem rồi chọn đi, thích cái nào thì lấy hai cái”. Cố lão
phu nhân chỉ vào dải lụa thượng hạng đặt trên bàn kia, Ngâm Hoan nhìn
thoáng qua, mười mấy dải lụa đặt chỉnh tề, so lần trước nàng nhờ Thanh
Nha mua dải lụa từ bên ngoài còn tốt hơn rất nhiều.
"Như thế
nào lại chọn màu sắc như vậy, cô nương gia nên chọn màu sang một chút."
Cố lão phu nhân thấy nàng chọn ba khối, trong đó có hai khối có màu
trắng trong thuần khiết, sơ lược hơi có chút không thích.
"Ngâm Hoan đang lớn, y phục mặc sau một năm liền chật, vải vóc tốt này như
vậy, Ngâm Hoan muốn làm cho mẫu thân một bộ quần áo mặc bên trong ."
Ngâm Hoan thấy bên cạnh Cố Ngâm Nguyệt chỉ có vài khối vải đẹp, quả thật là khiến người tổ mẫu này đau long cho nàng.
"Con là hài tử
hiếu thuận, Hỉ Thước, giúp Thất tiểu thư mang vải đến Tử Kinh viện."
Nghe Ngâm Hoan nói như vậy, khuôn mặt của bà không có mấy cảm xúc, kéo
Ngâm Hoan qua nói chuyện một hồi liền có chút ít mệt mỏi, để các nàng
đều trở về, chính mình tiến buồng trong đi ngủ.
Trận tuyết
cuối năm này đã rơi ba ngày chưa dừng, tuyết tích lại trong sân ngày
càng dầy, nha hoàn bà tử đã ra khỏi phòng từ sớm, Nhĩ Đông tiến đến mở
cửa, trong nháy mắt Ngâm Hoan cảm thấy một cơn gió lạnh tiến vào, co
người cuộn tròn trong chăn mền.
Nhĩ Đông bưng tô mì tiến vào
thấy nàng vẫn còn làm ổ trong chăn, vừa cười vừa nói, "Tiểu thư, ngài
còn chưa dậy sao, súp này nguội mất”.
"Tuyết dầy như vậy, hội đèn lồng ngày mười lăm không biết có được tiến hành hay không a." Ngâm
Hoan lầm bầm một câu, đưa tay mặc quần áo xong,thoa một ít thuốc mỡ,đi
ra bên ngoài chạm mặt với không khí lạnh làm một tầng da gà nổi lên.
Sau lưng Nhĩ Đông vội vàng đuổi tới, thay nàng khoác áo khoác lên, Ngâm Hoan lúc này mới đi đến phòng Mộc thị thỉnh an.
Lúc này Mộc thị cũng vừa mới dậy, thấy nàng đến với khuôn mặt bị đông lạnh
hồng hồng bèn đưa tay xoa xoa hai má cho nàng, "Tại sao con lại qua sớm
như vậy."
"Sáng sớm thì con đã tỉnh rồi ạ." Ngâm Hoan ôm lò sưởi trong ngực, Tư Kỳ sai người mang điểm tâm lên,
Ngâm Hoan cùng Mộc thị ăn sáng, Sau khi ăn Mộc thị tiếp tục công việc,
năm trước cũng trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đều có việc thu vô
tặng ra quà cáp, năm nay có bão tuyết nên Mộc thị phải sắp xếp để không
trễ thời gian công việc.
Thừa dịp tuyết
ngừng Ngâm Hoan ở trong hoa viên đi một vòng, vừa vặn mới đi tới miệng
cổng vòm, thấy hai đứa nha hoàn thần sắc vội vã hướng phía bên này đi
tới, trong đó giọng nói của một người đầy tiếc thương nói, "Thất thiếu
gia mới mấy tháng a, thế nhưng cũng không qua khỏi mùa đông năm nay."
Ngâm Hoan đưa tay ngăn cản hai đứa nha hoàn kia, "Hai vị tỷ tỷ, vừa rồi ta
tựa hồ nghe các ngươi nói đến Thất thiếu gia, Thất thiếu gia làm sao
vậy?"
"Thất thiếu gia mấy ngày trước bị
nhiễm phong hàn, sáng sớm hôm nay đã đi." Một nha hoàn trong đó hạ thấp
giọng nói ra, "Tiền di nương sáng sớm liền khóc thét, trong ngoài Nghênh Xuân viện đều nghe rõ ràng a."
Nói xong
hai nha hoàn kia vội rời đi, Ngâm Hoan đứng tại nguyên chỗ có chút kinh
ngạc, không phải là thời điểm sinh ra thân thể rất tốt, trong phòng lại
kín không kẽ hở, tại sao lại bị nhiễm phong hàn đây.
Trong Lan Tâm viện, Phương thị nghe xong lời ma ma nói hừ một tiếng, "Nàng ngược lại hành động rất nhanh."
"Phu nhân, hôm nay đứa nhỏ đã mất, ngài có nói chuyện này với lão phu nhân
không?" Ma ma đứng một bên cẩn thận hỏi, từ sau khi Phương lão gia đến,
người trong Tan phòng đối Phương thị càng thêm tôn kính.
"Người chết là hết, còn nói cái gì nữa." Phương thị lúc trước có mật báo nói
Tiền di nương kỳ thật sinh ra một tử thai, Thất thiếu gia bây giờ là
Tiền di nương tráo đổi vào, mặc dù Phương thị không biết lai lịch người
mật báo, nhưng xác thực tra được một chút dấu vết để lại, em dâu nhà mẹ
đẻ của Tiền di nương sinh hạ hài tử còn sớm hơn hai ngày so với Tiền di
nương, hàng xóm rõ ràng có nghe được tiếng khóc, nhưng không có người
nào gặp được đứa nhỏ, sau khi nghe ngóng mới biết được, hài tử chết, đem chôn rồi.
Phương thị mới đầu không tin
Tiền di nương dám làm chuyện lớn mật như vậy, một khi bị phát hiện nàng
cũng đừng nghĩ tiếp tục sống ở Cố phủ nữa, không đợi nàng tiếp tục tra,
thế nhưng đứa nhỏ này lại bị nhiễm phong hàn mà chết. Người trong Nghênh Xuân viện nói là nhũ nương chiếu cố không đủ dụng tâm, ngày tuyết rơi
nặng hạt thế này lại không chốt cửa sổ kỹ, đứa nhỏ mới có mấy tháng làm
sao chịu lạnh nổi.
Sáng sớm hôm nay tuyết vừa mới dừng liền
nghe được từ Nghênh Xuân viện truyền đến âm thanh khóc thét, cũng không
lâu lắm Hạ má má trong Nghênh Xuân viện liền lo lắng đi đến nói Thất
thiếu gia không còn thở nữa, muốn Trần đại phu chạy nhanh qua cứu chữa.
Chờ Trần đại phu tới nhìn thì chỉ chứng minh là Thất thiếu gia xác thực đã
chết, Tiền di nương trực tiếp khóc ngất đi, , Cố Vũ Thừa vừa nghe Tiền
di nương khóc ngất đi, rốt cuộc không kháng cự được nữa vội vàng chạy đi Nghênh Xuân viện thăm nàng.
"Phu nhân, nếu làm tới cùng
chuyện này Tiền di nương không thoát được, sao ngài lại dừng." Một bên
Hứa má má đối với quyết định của Phương thị có chút khó hiểu.
"Tra, tất nhiên ta muốn tra, bất quá vẫn chưa tới thời điểm, trừ đi nàng lão
gia có thể không nạp thiếp nữa sao. Trong Tam phòng Cố gia này người cũ
vừa đi liền có người mới tiến vào, lại nói nàng còn có hai nữ nhi ở
đây." Phương thị giễu cợt một tiếng, phụ thân xuất hiện chỉ là làm cho
hắn an phận mấy tháng, hôm nay Tiền di nương đau khổ vì mất con trai,
hắn là người làm phụ thân hài tử, tự nhiên có mười phần lý do muốn đi
thăm an ủi nàng.
Tam lão phu nhân bị bệnh, Thất thiếu gia
bệnh chết, năm mới tại Tam phòng bao phủ một cổ nhàn nhạt sầu bi. Đầu
năm, vào mùng một Ngâm Hoan đi chúc tết Tam phòng, Dương thị mệt mỏi,
nàng có đôi lần tự trách bản mình, có phải ngay từ đầu đem đứa nhỏ này
nâng quá cao khiến hắn bị tổn thọ hay không.
Cố Vũ Thừa hễ có thời gian rảnh liền đi Nghênh Xuân viện an ủi Tiền di nương, mấy ngày
đầu Thất thiếu gia mới mất, Tiền di nương vừa tỉnh dậy thì có dấu hiệu
tự tử. Khổ nhục kế này đem sự chú ý của Cố Vũ Thừa tăng lên gấp đôi so
với quá khứ, hắn đau lòng nàng khi mấy ngày kia không có quan tâm Thất
thiếu gia nhiều hơn, làm cho người làm cho rằng Thất thiếu gia không
trọng yếu mới có thể không dụng tâm chăm sóc hắn khiến hắn bị phong hàn
mà mất mạng.
Ngâm Hoan nghe một đoạn câu chuyện phát sinh
trong Tam phòng mấy ngày nay, đem mấy phong thơ đặt ở trong hỏa chậu,
nhìn ngọn lửa bao trùm hết tất cả phong thư, Thanh Nha đứng một bên muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, "Tiểu thư, những thứ này tốn không ít
tâm tư, chẳng lẽ cứ huỷ bỏ như vậy sao."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT