Ngâm Hoan chỉ thấy một thân cẩm phục màu đen khảm ngọc đã biến mất trước tầm mắt nàng, bốn phía không có một ai.
Một hồi lâu mới đứng dậy, Ngâm Hoan vuốt vuốt khuỷu tay bị đụng đau, từ
trên mặt đất nhặt vòng tay bị đụng vỡ lên, cẩn thận dùng thêu khăn bao
hết bỏ vào tà áo, một lần nữa sửa sang lại tang phục hướng linh đường đi đến.
Không bao lâu, một nam hài khoảng tám chin tuổi trở lại nơi Ngâm Hoan ngã xuống, y phục của hắn rất giống với màu y phục mà
Ngâm Hoan thoáng thấy, cau chặt lông mày từ trong bụi cỏ nhặt lên một
phần nhỏ mảnh vụn vòng ngọc, trong miệng lẩm bẩm, "Người đâu rồi, tại
sao nhanh như vậy đã không thấy tăm hơi."..
.
"Ta sai các nàng ra ngoài làm việc, nhưng hai ngày này phải trở lại chịu tang, ngươi dặn các nàng ít có đi loạn." Ngâm Hoan tiếp nhận khăn tay mới từ tay Nhĩ
Đông, vừa nhìn thấy kia hoa văn liền có chút đau đầu, mảnh khăn tay bị
cướp kia phải làm sao bây giờ.
Sau khi Cố quốc công phát tang xong, Cố phủ còn đắm chìm trong không khí bi thương, cho nên việc Cố
Ngâm Phương giễu cợt nàng ngay cả vật quan trọng cũng không giữ được,
không có truyền đi xa.
Đầu tháng bảy, người Mộc gia từ Huệ An thành đến.
Mộc lão phu nhân nhìn mặt nữ nhi mình càng thêm gầy gò, đau lòng ôm nàng,
"Hài tử, cùng nương đi đi, con còn ở chỗ này Cố gia làm cái gì."
Một bên Mộc phu nhân nhìn cũng đau long khuyên, "Đúng vậy Vãn Đình, muội cùng nương trở về thôi."
Mộc thị từ trong ngực Mộc lão phu nhân đi ra, lắc đầu, "Nương, con đã gả
cho A Lang làm thê tử, tại sao có thể rời Cố phủ, cho dù là chỉ còn lại
một mình con, con cũng không thể rời chàng mà đi được."
"Đứa
nhỏ ngốc a, đứa nhỏ ngốc của nương, như vậy tương lai ai chăm sóc cho
con, trở về Mộc gia còn có ca ca con, còn có ta chiếu cố." Lúc Cố lão
phu nhân được nha hoàn đỡ đến liền chứng kiến một màn như vậy.
Ho nhẹ một tiếng, Mộc lão phu nhân lau hạ nước mắt, đứng dậy nghênh đón Cố lão phu nhân, "Lão tỷ tỷ, thân thể ngươi không thoải mái, để ta quan
thăm ngươi sao ngươi còn tự mình qua đây a."
"Ta cũng đã già
lắm rồi còn sợ tương lai không nghỉ ngơi đủ sao." Mấy ngày này, Cố lão
phu nhân vốn bảo dưỡng thân thể rất tốt vậy mà thoáng cái tóc trắng rất
nhiều, nàng nhìn Mộc thị, thở dài một hơi, "Ta đã nói nàng nhiều lần trở về Huệ An đi, nhưng nàng cũng không nghe."
Cố lão phu nhân
cũng không phải là người ngoan cố, hôm nay con lớn nhất vừa “đi”, danh
hiệu quốc công này sợ là bị thu trở về rồi, bộ xương già này của nàng
còn có một đứa con trai khác chống lưng, nhưng con dâu trưởng này, tính
tình hiếu thắng vô cùng, một khi chuyển ra phân nhà thì nàng một thân
quả phụ phải sống như thế nào a.
"Mẫu thân, con dâu đã nghĩ
rất rõ ràng, gả vào Cố gia vài chục năm, cho dù từ nay về sau lẻ loi một mình, con cũng sẽ không trở về Mộc gia." Nơi này còn có những kỉ niệm
của nàng cùng Đại lang, nàng tình nguyện một người lưu lại đây, cũng
không muốn rời đi.
Mộc lão phu nhân biết rõ đứa bé này từ nhỏ cố chấp, quyết định cũng sẽ không đổi, chỉ có thể cùng Cố lão phu nhân than thở không biết nói cái gì nữa.
Mộc phu nhân một bên đột nhiên mở miệng nói, "Vãn Đình nếu đã không muốn trở về, không bằng nhận một đứa nhỏ làm con thừa tự danh nghĩa đi, để Vãn Đình nuôi, tương lai
cũng tốt chiếu cố nàng."
Mộc lão phu nhân vừa nghe, cảm thấy
cách này cũng được, chỉ là lúc trước Cố quốc công khi còn sống, có vài
phòng còn muốn tặng hài tử, vị trí con trưởng lại có thế kế thừa tước
vị, tại sao có thể không hấp dẫn người nhưng hôm nay chỉ còn lại một
mình Mộc thị, mấy phòng kia có người nào chấp nhận a.
Mộc phu nhân thấy vẻ mặt hai vị lão phu nhân, cũng biết các nàng cũng có ý
tương tự, vừa cười vừa nói, "Đều nói nữ nhi là áo bông tri kỷ của mẫu
thân, chọn một đứa bé gái làm còn thừa tự cho Vãn Đình cũng tốt a."
Cố lão phu nhân vẻ mặt có chút khẽ biến, cho dù là cho con gái làm con
thừa tự, sau này tương lai lập gia đình cũng không quá tốt, lão Nhị nhà
nàng khẳng định không chịu đem con của mình cho nàng làm con thừa tự,
nhưng là viện lão Tam có không ít thứ nữ...
"Mộc gia hài tử cũng nhiều, nếu là Vãn Đình nguyện ý a, Mộc gia chúng ta..."
"Nói bậy, thời điểm cho con làm con thừa tự cũng không đến lượt chúng ta!"
Mộc phu nhân đang nói đã bị Mộc lão phu nhân cắt đứt, Mộc phu nhân
ngượng ngùng cười cười, "Con đây không thay tiểu cô nghĩ cách sao."
"Cố gia nhiều nhất đúng là nữ nhi, chính là sợ Vãn Đình không hài lòng, đứa nhỏ này a, cũng phải hợp ý Vãn Đình mới được." Cố lão phu nhân cười,
trong lòng cũng thấy khó khăn. Dù thế nào cũng là dòng chính nữ Cố quốc
công , thân phận cũng không thể quá thấp, chỉ là Cố gia phòng giữa, chỉ
có phòng thứ hai con trai của mình và phòng thứ ba đó thôi.
Bên này các nàng chỉ là thuận miệng nhắc tới, mới không quá nửa ngày, bên
kia Cố phủ trên dưới đều đã biết được, Đại phu nhân ý muốn nhận một đứa
nhỏ làm con thừa tự để tương lai dưỡng lão.
Chi thứ hai Đường thị kia vừa được biết tin tức kia, chuyện thứ nhất chính là đem vài con trai hướng trong ngực che dấy sợ bị đại tẩu coi trọng, về phần Phương
thị bên Tam phòng, cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất, nhất định là
sẽ không chịu, mà bầy thứ nữ kia, đối Phương thị mà nói, thiếu một đứa
cũng không sao cả, không để ý lắm.
Cố gia cao thấp đều suy
đoán Đại phu nhân này sẽ chọn ai, hoàng thượng lại có thánh chỉ đến cả
đời Cố quốc công vì nước chinh chiến bảo vệ biên cương, công lao quá
nhiều, vinh quang kia nên được kế thừa cho nên đem Quốc công tước vị ban cho con trai thứ hai Cố gia, Cố Vũ Trị.
Tiếp theo đó là một đạo ý chỉ ban bố của Thái hậu, vợ chồng Cố quốc công không con nối dõi, Cố quốc công lại chết trận, đặc biệt phong Quốc công phu nhân Mộc thị
làm nhất phẩm phu nhân, cùng với Cố quốc công được phong làm nhân sĩ
yêu nước.
Hai đạo thánh chỉ như hai tảng đá lớn quăng xuống
hồ nước là Cố phủ, Cố lão phu nhân rốt cục không còn lo Cố gia sẽ phân
chia, cho dù chỉ là danh xưng Quốc công cho con thứ hai cũng đã có thể
phù hộ Cố gia, còn đối với những người còn lại của Cố gia mà nói, ai làm Quốc công kỳ thật không ảnh hưởng gì nhiều, cuộc sống vẫn như cũ trôi
qua, chỉ là một chút đồn đãi nhỏ về đứa nhỏ mà Đại phu nhân sẽ chọn làm
con thừa tự lúc rãnh rỗi thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT