“Thế Tử Phu Nhân, một hồi thì ngươi nói là thấy Văn Công Tử, rồi sau đó lại nói không có, Thế Tử Phu Nhân của Lục Vương Phủ lại phải cần đích thân mình đi đến tửu lâu để mua thức ăn, chắc chắn có người có thể làm chứng.” Na Đại Nhân đưa mắt lạnh lùng nhìn người đang quỳ dưới công đường: “Truyền chưởng quỹ.”
Từng bước, từng bước nghe thấy những nhân chứng được đưa tới, tâm tình đang hỗn loạn của Kỳ Tố Như cũng từ từ lạnh lẽo, bất chợt nàng ta ý thức được rằng, cho dù nàng ta có làm gì đi chăng nữa, Tam Hoàng Tử cũng sẽ không chịu gặp nàng ta, nàng tacũng không thể tự bào chữa cho mình trong bất cứ việc gì, chỉ đơn giản cuộc truy bắt hôm nay chính là một âm mưu.
“Thế Tử Phu Nhân, ngươi còn có gì để nói nữa không?” Vị đại nhân đang tra hỏi đưa ra một phong thư trước mặt nàng ta, trên đó chính là chữ viết của chính nàng, nội dung bức thư chính là nàng ta đã hẹn vị Ngô Công Tử bên cạnh ra ngoài gặp mặt.
Kỳ Tố Như cao ngạo ngẩng cao đầu, nhìn người đang thẩm vấn mình trả lời một cách lạc quan phóng khoáng: “Ta chưa bao giờ viết bức thư này, đại nhân, bây giờ quả thật có nhiều nhân tài, hoàn toàn có khả năng ai đó đã bắt chước theo chữ viết của ta, lúc ta chưa xuất giá thì ở tại khuê phòng, (d.đ.le.quy.đon) sau khi xuất giá thì ở tại Lục Vương Phủ, làm sao ta có thể quen biết được vị Ngô Công Tử này.”
“Nếu ngươi nói ngươi ở trong khuê phòng, vậy tại sao tờ giấy viết thư có chữ viết của ngươi lại được truyền ra ngoài.”
“Ta không biết tại sao bút tích của ta có thể truyền ra bên ngoài, đại nhân, ta bị oan, làm sao ta có thể nhẫn tâm giết chết con ruột của mình, lại càng không có liên quan gì đến Ngô Công Tử này hết.” Trong giờ phút này, suy nghĩ trong đầu của Kỳ Tố Như chính là làm sao để phủi sạch mối quan hệ này, bọn họ không dám để lộ ra chuyện dính líu đến Tam Hoàng Tử, vậy thì làm sao bọn họ có thể chứng minh được là chính nàng ta đã hại chết con mình, huống chi Ngô Công Tử này ngay cả quỳ mà chân vẫn còn đang run rẩy.
Nhưng nếu bọn họ đã có thể trắng trợn bắt nàng ta đi vào như vậy, thì làm sao lại không có một chút chuẩn bị nào được chứ, từng món, từng món vật chứng được đưa lên, bao gồm khăn tay trong người của Kỳ Tố Như, còn lục soát ra được đồ của người khác trong phòng của Kỳ Tố Như, tất cả những cái này đều nói lên trước khi Kỳ Tố Như lập gia đình, đã cùng Ngô Công Tử này gặp nhau vài lần, bởi vì bị hấp dẫn bởi tài nghệ của đối phương, sau khi cưới cũng không còn gặp nhau nữa, mặc dù Ngô Công Tử yêu thích Kỳ Tố Như động lòng người, nhưng dù sao cũng đã trở thành Thế Tử Phi của Lục Vương Phủ rồi.
Nhưng vào một năm rưỡi trước, Kỳ Tố Như lại bắt đầu liên lạc với người nam nhân yêu mến mình, lợi dụng sự yêu mến của hắn ta, lợi dụng sự chờ đợi của hắn, vào một lần lấy cớ rời khỏi Lục Vương Phủ, đi gặp mặt riêng với hắn ta, cuối cùng còn mang thai, sinh ra đứa bé, sau đó vì sợ chuyện này bị lộ ra ngoài, liền giết chết đứa bé, còn muốn vu oan giá họa cho người khác.
Nha hoàn đã hầu hạ nhiều năm bên cạnh Kỳ Tố Như là Thước Nhi có thể làm chứng, Ngô Công Tử cũng có thể làm chứng, mà trong lòng Kỳ Tố Như cũng hiểu rõ rằng đứa bé này không phải là con ruột của Lục Thê Tử, nếu muốn kiểm tra xem có phải ruột thịt hay không, nàng cũng không nắm chắc thành công.
Phủi bỏ sạch sẽ quan hệ với Tam Hoàng Tử, (d,đ,l,q,đ) chính Kỳ Tố Như đã gặp mặt riêng rẽ với một người đàn ông như vậy, cuối cùng còn làm hỗn loạn huyết thống của Vương Phủ, lần cuối cùng bị tra xét, trong lúc hốt hoảng đã hẹn với hắn ta một lần nữa, dự định là sẽ bỏ trốn cùng nhau, nhưng đã bị bắt được.
Mọi thứ đều hợp tình hợp lý, nàng ta cũng không thể chống cự được với sự buộc tội của tất cả mọi người…
Trong hoàng cung, Thái hậu thất vọng nhìn Tấn Phi đang quỳ dưới đất, nhìn qua bộ dáng tiều tuy, hai mắt ửng đỏ của nàng ta, không che giấu được một tia đau lòng nơi đáy mắt: “Mẹ hiền thì con hư, chuyện xảy ra như vậy, ngươi lại không báo trước cho ai gia biết, ngược lại còn gây ra chuyện này, ngươi nói đi, muốn ai gia giải quyết như thế nào?”
“Thái Hậu, Trạch Nhi chỉ là hồ đồ nhất thời!” Tấn Phi khóc lóc cầu xin: “Nó chỉ là vì hồ đồ nhất thời, mới làm ra chuyện như vậy.”
Thái hậu ngồi đó chỉ biết thở dài: “Chẳng lẽ đứa nhỏ này thật là hồ đồ nhất thời hay sao?” Tuy bà đã già rồi, nhưng cũng không đến nỗi mắt mù tai điếc, trong lòng sáng như gương, đều hiểu rõ mọi thứ, nếu không phải bà biết rõ Tấn Phi là người như thế nào, cũng biết rõ Hoàng Thượng coi trọng mấy người con trai này ra sao, hôm nay bà cũng không ngồi ở chỗ này để nghe nàng ta giải thích.
“Lúc nhỏ ngang bướng thì ta không nói, ngươi cưng chiều nó thì cũng có thể chấp nhận, nhưng đến tận bây giờ cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, lại không chịu lập một Hoàng Phi nghiêm chỉnh, để xảy ra quan hệ bất chính với Đường Tẩu đến độ sinh ra đứa nhỏ, ngươi nói đi, ai gia làm sao tin tưởng nó chỉ là hồ đồ trong một lúc đây?” Thái hậu trách cứ: “Ngươi có thể nghĩ đến việc đưa đứa nhỏ vào chỗ chết để hủy diệt chứng cứ, nhưng tại sao ngươi lại không suy nghĩ một chút làm sao cho nó không phạm sai lầm đến mức độ này!”
“Chỉ là nô tì muốn để cho chuyện này chìm xuống, (d/đ/le/quy/đon) làm cho Trạch Nhi và Lục Thế Tử Phi không còn bất cứ quan hệ gì nữa.” Nếu không làm vậy, một khi người ngoài biết được, vì chuyện này cũng có thể liên lụy tới Tưởng Gia chịu tội, đến lúc đó, những ngày của Như Nhân đang mang thai ở trong phủ Thái Tử cũng không tốt đẹp gì hơn, trước hết bà là một người con, sau lại là một người mẹ, bà không thể không suy tính thay cho Tưởng Gia.
“Xảy ra chuyện lớn như vậy ở Lục Vương Phủ, làm sao có thể lắng xuống được, Tấn Phi ơi là Tấn Phi, tại sao bây giờ ngươi lại có thể hồ đồ như vậy.” Câu nói sau cùng của Thái Hậu nồng đậm sự than thở, nước mắt của Tấn Phi không ngừng rơi xuống: “Bây giờ ám vệ của ta điều tra được thì ngươi mới thừa nhận, có phải nếu ta không hỏi đến chuyện này thì ngươi cứ để như vậy hay không?”
“Thái Hậu, nô tì chỉ muốn như vậy thôi, có thể để cho Trạch Nhi mau chóng thành thân, sau khi kết hôn sẽ rời khỏi thành Lâm An đi đến đất phong.” Thái Hầu nhìn nàng ta không nói lời nào.
Một lúc lâu, Thái Hậu mới mở miệng nói: “Ngươi đi về đi, chuyện này Hoàng Thượng sẽ không biết đâu, còn những chuyện khác, ngươi cũng đừng nhúng tay vào nữa.” Trong đáy mắt của Tấn Phi thoáng qua tia hy vọng, sau đó hành lễ rời đi.
Trong căn phòng to như vậy, Thái Hậu vẫn ngồi yên tĩnh ở đó, một đầu tóc trắng cũng không che lấp đi được tinh thần minh mẫn của bà, một lão ma ma nhìn qua cũng đã lớn tuổi đang hầu hạ bên cạnh.
"A Thấm, những năm này lòng dạ càng lúc càng mềm yếu, cho tới bây giờ Hoàng Thượng cũng không khiến cho ai gia phải bận tâm, (dđlequyđon) vậy mà mấy đứa cháu nội này, đứa nào đứa nấy cũng không thể làm cho ta bớt lo, nhưng Hoàng Thượng lại đặt nặng tình cảm cha con, nếu để Hoàng Thượng xử lý những chuyện này, còn không phải là càng thêm đau lòng hay sao.” Quả thật Hoàng Thượng xử lý việc triều chính rất tốt, nhưng dù sao Hoàng Thượng cũng là một người cha, nếu phải đối mặt với người con trai tâm thuật bất chính của mình, làm sao Hoàng Thượng có thể không đau lòng cho được.
“Tiểu Thư, đây không phải là do người mềm lòng, chỉ là người không muốn nhìn Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bị khó xử.” Lão Ma Ma mỉm cười an ủi bà, Thái Hậu lắc đầu: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt rồi.” Bà sợ nhất chính là đứa cháu trai không biết điều kia còn có ý gì khác nữa.
Khi Hoàng Thượng còn là Vương Gia, sau khi thành hôn hai năm, đã cưới Tấn Phi về làm Trắc Phi. Lúc Tưởng Gia đưa nàng ta vào Vương Phủ, cũng không tỏ ra bất cứ thái độ nào rõ ràng, qua nhiều năm như vậy, Tưởng Gia đã làm rất tốt, cho dù là Tấn Phi sinh được Tam Hoàng Tử, Tưởng gia vẫn đứng ở sau lưng Hoàng Thượng như cũ, không có bất cứ dao động nào, rồi sau đó là chuyện Tưởng Như Nhân vào phủ Thái Tử, càng nói rõ hơn nữa việc Tưởng gia đứng sau lưng người đang nắm quyền, cũng như sẽ ủng hộ người kế tiếp được chọn lựa để nắm quyền.
Thái độ rõ ràng của Tưởng gia cũng là một nguyên nhân làm cho Thái Hậu yên tâm, có thể nói Tưởng gia là người ngoài, Tấn phi cũng là người ngoài, nhưng đứa bé do Tấn Phi sinh ra cho Hoàng Thượng thì không thể nào là người ngoài, khi bà còn sống có thể giết bất cứ ai, nhưng cũng không thể nào lòng dạ ngoan độc mà ra tay với cháu trai của mình, cho nên Thái Hậu vẫn cứ ngồi đó trầm tư….
Mà câu chuyện được lưu truyền ở thành Lâm An lại là cháu đích tôn của Lục Vương Phủ bị bệnh chết, Lục Thế Tử Phi đau lòng quá độ, một tháng sau cũng đã đi theo.
Có người thắc mắc tại sao thân thể Thế Tử Phi lại yếu đuối đến như vậy, còn có tin tức khác loan truyền, nói rằng Lục Thế Tử Phi treo cổ tự sát, bởi vì bị phát hiện cho Lục Thế Tử đội nón xanh (bị cắm sừng).
Mọi người vẫn luôn thích bàn tán quanh đi quẩn lại về những đề tài như vậy, thậm chí còn tìm ra được người tương đối gần gũi với Lục Thế Tử Phi trước khi thành thân, tính đi tính lại cũng chỉ có Đại công tử của Tưởng gia, chẳng qua bây giờ Đại công tử của Tưởng gia đã thành thân, nếu chuyện cắm sừng là sự thật, thì tại sao Tưởng gia lại không bị ảnh hưởng một chút nào hết vậy.
Còn phán quyết thật sự của Hình Bộ vào ngày đó chính là ban cho một ly rượu độc, không cho Kỳ Tố Như bất cứ cơ hội nào để cãi lại, bày ra đầy đủ chứng cứ, ban cho cái chết bằng một ly rượu độc, uống xong rượu độc, mọi thứ cũng kết thúc.
Sau khi Kỳ Tố Như chết thì Tô Khiêm Doanh mới đến, một vị đại nhân ở Hình Bộ đem toàn bộ vụ án cho hắn ta coi qua, bao gồm tất cả chứng cứ, Tô Khiêm Doanh trầm mặc nhìn tất cả những chứng cứ kể cả cả bức thư tình cảm nồng nàn kia, mang Kỳ Tố Như trở về Lục Vương Phủ.
Đến lúc Kỳ Phu Nhân đến công đường thì Hình bộ đã không còn ai, nên thẩm vấn đã thẩm vấn, người của Hình Bộ nói với bà ta có thể đến thẳng Lục Vương Phủ để coi thử thế nào.
Đối với Kỳ Phu Nhân mà nói, bà liên tiếp mất đi hai đứa con gái, mà con gái lại bị bắt đi thẩm vấn dưới tình huống bọn họ không biết gì về chuyện này, quả thật đây là một đả kích không thể nào chịu nổi. Nhưng chuyện này là do Thái Hậu ra lệnh điều tra, cho dù Kỳ Phu Nhân có bất mãn như thế nào thì cũng phải suy nghĩ đến cái chết của con gái có ảnh hưởng gì đến Kỳ gia hay không, () nói cho dễ nghe là bị bệnh mà qua đời, nhưng những người biết việc này không phải đều thấy được Kỳ gia giáo dục con cái thất bại ra sao, thật sự con gái Kỳ gia không có một người nào tốt….
Bây giờ đang đầu mùa xuân, Lục Vương Phủ phải chịu liên tiếp hai lần đám tang, chờ đến sau khi Lục Vương Gia về phủ thì mới đưa tang.
Thật sự Lục Vương Phi không tình nguyện chuẩn bị một tang lễ hoành tráng như vậy cho người phụ nữ đã đội nón xanh lên đầu con trai mình, nhưng đây là ý chỉ của Thái Hậu, nàng ta cũng không muốn Vương Phủ bị mất thể diện.
Tang lễ qua đi, Thái Hậu trực tiếp buộc Tô Khiêm Trạch thành hôn, nhất quyết để cho hắn ta giống như Nhị Hoàng Tử, sau khi kết hôn sẽ đi đến đất phong, hoàn toàn ém nhẹm mọi chuyện đã xảy ra ở trước mặt Hoàng Thượng.
Trong hoàng cung, Tấn Phi ngã bệnh. Cũng trong cùng năm cùng tháng, cử hành hôn lễ của Tam Hoàng Tử Tô Khiêm Trạch. Sau hôn lễ, Tô Khiêm Trạch dẫn theo Tam Hoàng Tử Phi đi tới đất phong, mà Tấn Phi cũng giao hết mọi quyền hành quản lý hậu cung của nàng ta lại cho Hoàng Hậu, còn nói muốn đến Nam Sơn Tự ở vài ngày để cầu phúc cho những tai họa lớn trong hai năm qua.
Mọi người vẫn tiếc nuối xót xa cho Lục Thế Tử Phi có cuộc sống ngắn ngủi, không có phần phước để hưởng thụ sự vinh hoa phú quý, cũng tiếc nuối cho những người con gái của Kỳ gia có số mạng không tốt, còn lại một mình Tam Cô Nương, cũng không biết làm sao để gả ra ngoài nữa.
Mà Lục Vương Phủ đã trải qua chuyện như vậy, lại chuẩn bị nghênh đón một Lục Thế Tử Phi mới.
Danh hiệu Thế Tử Phi lúc nào cũng tồn tại, bây giờ chỉ là thay đổi một người khác nắm giữ danh hiệu này mà thôi. (dđlequyđon) Nơi ở trước kia của Kỳ Tố Như cũng đã bị bỏ thành hoang phế, Lục Vương Phi đã cho sửa sang lại một chỗ ở mới dành Tô Khiêm Doanh và Lục Thế Tử Phi tương lai ở. Ban đầu Hứa Tình U vẫn mơ mộng, nhưng nàng ta không nghĩ rằng vĩnh viễn cũng không tới phiên nàng ta ngồi lên địa vị đó.
Một người chưa có con như Tô Khiêm Doanh cũng giống như một người chưa bao giờ thành hôn rất được hoan nghênh, có rất nhiều gia đình nguyện ý gả con gái cho hắn, chỉ cần Lục Vương Phi vừa ý, cũng không cần biết có phải là vợ kế hay không, nếu sinh được đứa bé thì đó chính là cháu trưởng rồi.
Lục Vương Phủ trải qua nhiều biến hóa, mà trong phủ Lục Tướng Quân tuy yên tĩnh, nhưng cũng trải qua biến hóa tương tự, mặc dù Cố Ngâm Sương chỉ tạm thời cai quản việc trong phủ, nhưng nàng ta đã cố gắng sắp đặt một vài vị trí để người của nàng ta vào đó, hay cố gắng mua chuộc một vài người về dưới quyền của mình, đợi đến khi Tôn Thị danh chính ngôn thuận tiếp nhận lại việc trong phủ, thì lại một màn kịch vui khác xảy ra.
Cơ thể của Lục Phu Nhân mãi vẫn không khá hơn, cho dù là đổi thuốc. Hiện giờ người lúc nào cũng mệt mỏi, thiếu đi hơi sức, vẫn cần nghỉ ngơi thật nhiều. Bây giờ hai đứa con đều ở gần bên, Lục Phu Nhân cũng không còn bao nhiêu sức lực mà để ý đến chuyện trong nhà của mỗi đứa con mình, chỉ muốn Lục Tướng Quân có thể trở về sớm một chút.
Chỉ có điều Lục Vương Gia còn chưa quay lại thì Bắc Đồ vốn dĩ vẫn hoạt động ở Dương Quan, giống như đã được báo trước, quân Bắc Đồ chia làm hai đánh vào Hành Quan và Dương Quan, làm cho đối phương trở tay không kịp…
Tác giả có lời muốn nói: gần đây hơi bận rộn một chút, sau khi nằm viện vì giải phẫu, Lương Tử phải tái khám nhiều lần, cho nên Lương Tử có chút hối hận vì đã đưa ra đến hai truyện, không thể viết kịp, chỉ là thứ nữ chỉ còn khoảng mười ngàn chữ là có thể xong, cũng có thể chưa tới mười ngàn. Gần đây số chữ tương đối ít, bạn đọc có lẽ đọc không đã, Lương Tử sẽ cố gắng mỗi ngày đổi thành hai giờ, hoặc tạm thời dừng lại bên nhà nông nữ, cảm ơn các bạn đã thông cảm, lúc đầu dự tính truyện này là sáu trăm ngàn chữ, nhưng câu chuyện phát triển tới bây giờ, Lương Tử cũng không quan tâm đến số lượng chữ có được như vậy hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT