Khoảng thời gian từ sau khi Tô Khiêm Mặc hồi kinh thành thân, sau đó lại trở về Dương Quan cho đến nay, Bắc Đồ đã yên tĩnh rất nhiều. Những ngày này ở Dương Quan đã yên bình trở lại. Ban ngày, Tô Khiêm Mặc đến quân doanh, đến gần tối mới trở về nhà họ Tô, lúc đi ngang qua chợ cũng mua một vài thứ linh tinh, nói chung thì đây là những ngày sống vui vẻ nhất mà Ngâm Hoan đã có. Vào đầu mùa đông ở cái trấn nhỏ mờ mịt này, mặc dù có gió rét, mặc dù xa lạ, nhưng nàng lại cảm nhận được sự thoải mái mà nàng chưa bao giờ có. 

Ngâm Hoan bước ra cửa lớn, người trên đường đều mặt áo bông thật dày, chắc là sẽ có tuyết rơi nhanh thôi. Thanh Nha gửi thư tới từ thành Lâm An, Lục Trọng Nham đã hồi kinh nhậm chức, so với lúc trước hắn ta ít khi về nhà, nhà cửa vắng vẻ, mặc dù lần này là bắt buộc phải về, nhưng Lục phu nhân vẫn rất vui mừng, con trai đã trở về, còn được phong quan chức, rất có tiền đồ rồi.

Thanh Nha còn đưa đến một tin tức tốt, Lục thế tử phi đã sinh con….

Tại Lục Vương Phủ, Kỳ Tố Như đã ra khỏi tháng, nhìn đứa bé trong nôi, lẳng lặng nhìn giữa hai hàng lông mày, đứa bé vậy mà không giống ai hết, lại giống Hoàng Thượng.

“Phu nhân.” Ở phía sau, Thước Nhi kêu lên một tiếng, đưa cho nàng một lá thư, thân thể Kỳ Tố Như khẽ run, nhận lấy bức thư chậm chạp mở ra,  sau khi coi thư xong, sắc mặt liền tái nhợt, nhìn chằm chằm đứa bé trong nôi.

Thật sự nàng ta không dám xác nhận cha đẻ của đứa nhỏ này là ai,vào lúc Vương Phi thấy mặt nó, còn nói đứa nhỏ thật có phúc khí, bởi vì vùng trán giữa hai lông mày lại rất giống Hoàng Thượng, nhất định trong tương lai, đứa nhỏ này rất có tiền đồ.

“Thế Tử đang ở đâu?” Kỳ Tố Như thở dài, ở sau lưng, Thước Nhi đang đốt lá thư cho nàng: “Thế Tử mời vừa về phủ thôi, đã đi tới chỗ Vương Phi, một chút nữa sẽ đến đây nhìn Đại Thiếu gia.”

“Được rồi, lấy giấy bút tới đây.” Kỳ Tố Như đứng dậy, nhẹ nhàng lắc nôi mấy cái, sau đó cầm bút lên viết thư: “Phải đưa tới Kỳ Phủ ngay lập tức.”

Ở trong cung Hoa Dương trong Hoàng Hoàng cung, hai tay của Tấn Phi run run chỉ vào con trai đang quỳ trước mặt mình, dường như không thể nói được lời nào: “Con…Con nhìn thử con đã là ra chuyện gì cho ta!”

“Mẫu phi, người đang nói gì vậy, con không hiểu.” Tô Khiêm Trạch ngẩng đầu nhìn Tấn Phi, nơi đáy mắt thoáng qua một tia tàn bạo, cười châm biếm, rồi nói: “Có chuyện gì mà làm cho Mẫu Phi tức giận như vậy?”

“Bốp!” Tiếng bàn tay đập mạnh vang lên trong phòng, hai cũng nữ đang đứng canh hai bên cũng sợ đến nỗi giật mình. Lúc bình thường, với tính tình của Tấn Phi tốt như vậy, làm sao lại đánh Tam Hoàng Tử một bạt tai.

“Nếu muốn người ta không biết, trừ phi mình đừng làm, con đừng nghĩ rằng ta không biết con làm những gì! Người đâu, dẫn A Di tới đây cho ta.” Tấn Phi tức đến hồ đồ, quên cả cách xưng hô, nhìn bộ dạng hoài nghi của hắn ta: “Con cũng đừng cảm thấy oan uổng.”

Sắc mặt A Di không thay đổi, đi thẳng vào bên trong, thỉnh an Tấn Phi, lại quay sang thỉnh an Tô Khiêm Trạch: “Ta cho A Di đi theo con, không phải để làm giúp con mấy chuyện như vậy, đi theo con là muốn bảo vệ con….ngược lại, con nhìn xem con đã làm những chuyện hồ đồ gì, quả thật chuyện gì con cũng dám làm?” Cho đến lúc đứa nhỏ trong Lục Vương Phủ được sinh ra thì nàng ta mới biết,thì ra con trai của nàng ta lại có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, đến lúc Hoàng Thượng biết, cái mạng này của con trai nàng ta cho dù có bị xử chết cũng còn chưa đủ.

“Mẫu Phi đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ vẫn còn muốn tiếp tục nhẫn nhịn hay sao?” Một bên mặt của Tô Khiêm Trạch đã bị đỏ, giọng nói trầm tĩnh: “Mẫu thân không muốn ngồi lên vị trí kia hay sao?”

Tô Khiêm Trạch nói xong cũng có một chút kích động, ngẩng đầu nhìn Tấn Phi: “Mẫu thân đã vào cung hai mươi mấy năm, so với Hoàng Hậu nương nương cũng không trễ hơn bao nhiêu, chẳng lẽ mẫu thân chưa bao giờ nghĩ tới……”

“Càn rỡ!” Tấn Phi cắt đứt lời của hắn ta...., lạnh lùng nói: “Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đối đãi với ta không tệ, tại sao con lại có ý nghĩ đại nghịch bất đạo như thế, hôm nay, tại đây, ta nói rõ ràng với con, từ đây về sau con cũng đừng nghĩ tới chuyện này nữa, về phần đứa nhỏ ở Lục Vương Phủ, bây giờ vẫn còn nhỏ, phải nghĩ cách để đem con đổi lại mới được.

“Xem chừng Mẫu Phi cũng không phải là thật lòng làm việc tốt, cho dù con cắt đứt quan hệ, như vậy thì Lục Thế Tử Phi cũng rất thê thảm.” Tô Khiêm Trạch cười ra tiếng, ánh mắt cũng thoáng qua nét tà mị có thể nhìn thấy rõ ràng, nói gì đến lòng nhân từ, có thể sống được ở trong cung lâu như vậy, còn có được lòng dạ thiện lương được sao?

“Nàng ta cũng không phải loại người tốt gì, ta vẫn còn chưa tính toán với nàng ta chuyện của Tưởng gia, nếu như con không đem đứa nhỏ đổi đi, đến lúc đó ta cũng không có cách nào che chở cho con được nữa.” Tấn Phi tức đến nỗi mặt mày đều đỏ bừng, không ngờ sinh một đứa con trai không lúc nào làm cho nàng ta bớt lo lắng, lúc trước có chơi đùa thế nào thì cũng thôi đi, cho dù là có quan hệ gì đó với Văn công tử thì nàng ta cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua, đến tuổi này vẫn không chịu thành thân, nàng ta cho rằng hắn ta chưa có yêu thích ai nên không chịu cưới, kết quả là hắn ta còn tệ hơn so với ý nghĩ của nàng ta, chưa cưới vợ, lại làm cho vợ người ta mang thai, mà người bị hắn ta cho đội nón xanh, lại là đường huynh của mình.

“Mẫu phi, suốt cuộc đời này người cứ im hơi lặng tiếng, người đang cho rằng Tưởng gia luôn luông ủng hộ người sao, hỗ trợ con trai của người, nhưng sau đó thì thế nào, biểu muội phải gả vào phủ Thái Tử, nhìn Tưởng gia như vậy, nhưng lại lệ thuộc vào phủ Thái Tử, Mẫu Phi, người đã vào cung bao nhiêu năm rồi, nhưng cũng không nhận được sự hồi báo nào của bọn họ cả, người thấy đáng giá sao?” Tô Khiêm Trạch nói xong những lời sâu kín trong lòng, từ nhỏ Mẫu Phi đã dạy hắn ta phải nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, giờ thì Thái Tử đã được sắc phong, hắn ta chỉ cần làm một hoàng tử yên ổn sống qua ngày, tương lai hoàng huynh sẽ kế vị, sẽ không làm khó hắn ta, cùng lắm là phải đi tới đất phong thì cả đời này sẽ được an toàn, nhưng hắn so với Thái Tử có điểm nào thua kém, điểm nào không bằng Thái Tử.

“Con thì biết được gì, con có thể đoán được những tính toán của ngoại tổ con hay sao? Tưởng gia không phải vì nghiêng về bên nào mới đưa ta và biểu muội của con vào cung.” Tấn Phi nhìn hắn bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, làm cho nàng ta cảm thấy thất vọng quá, dù biết đứa con trai này đang muốn cạnh tranh một lần, nhưng lại dùng thủ đoạn không đứng đắn như vây, quả thật Tấn Phi cảm thấy mình không còn một chút mặt mũi nào nữa hết.

Nhưng có lẽ Tô Khiêm Trạch lại không cảm thấy mình sai,từ xưa đến nay, muốn leo lên được vị trí kia, có người nào dám trách cứ người đang ngồi trên vị trí đó vì những chuyện xấu xa mà người đó đã làm, có người nào dám nói với hắn về những chuyện bị lên án kia, chỉ cần người có đủ sức mạnh để đi lên, thì đó chính là thắng lợi.

“Nếu Mẫu Phi không chịu giúp con một tay, thì cũng đừng cản trở nhi thần làm chuyện mà mình muốn làm, về phía Lục Vương Phủ vậy, con còn có chỗ dùng được.” Trên mặt Tô Khiêm Trạch hiện lên sự tính toán, hắn ta muốn từng bước từng bước bày ra thiên la địa võng, không có cái gì hắn ta muốn mà không thể có được.

Tấn Phi nhìn con trai mình bỏ đi, bỗng nhiên cả người khụy xuống, hai cung nữ đứng sau lưng nhanh chóng bước tới đỡ nàng ta, đứa con này, chẳng lẽ nó muốn tự mình tìm đường chết hay sao! 

Nàng tự hỏi bản thân không tính là nhân từ, nhưng là do trong cung đều là người hại người, nàng ta cũng chưa bao giờ tính toán muốn hại người khác, vẫn luôn hầu hạ Hoàng Thượng trong nơm nớp lo sợ cho tới bây giờ, có thể coi như hết khổ cực, chờ con trai thành thân xong đi tới đất phong, sau khi Hoàng Đế mới lên ngôi thì nàng ta cũng có thể theo tới đó rồi, nhưng chỉ lơ là không trông nom nó một chút thì đứa nhỏ này đã làm ra những việc như vậy trong thời gian ngắn ngũi, ngay cả biểu muội của mình cũng không chịu bỏ qua.

Thái độ của Tưởng gia vẫn luôn ở trung lập, nghe theo lệnh Hoàng Thượng, người ngoài cho rằng Tưởng gia có được lợi ích trong chuyện hôn sự của Như Nhân, nhưng thật ra đó chính là cách cân bằng thế lực của Hoàng Thượng, hai người con gái trong một gia tộc lại gả cho hai bên, Tưởng gia cũng không thể nghiêng về bất cứ bên nào.

“Nương nương, người không sao chứ.” Cung nữ bên cạnh lo lắng hỏi, Tấn Phi khoát tay áo, nhìn qua có chút mệt mỏi: “Đỡ ta lên giường.”

Tấn Phi dựa vào bên giường, nghĩ cách giải quyết, vừa mới ngồi xuống không lâu, thì tiếng của thái giám từ ngoài cửa truyền tới: “Hoàng Thượng giá lâm ~”

Vội vàng sửa soạn lại quần áo và đầu tóc, Hoàng Thượng đã đi vào phòng, Tấn Phi từ trong phòng bước ra ngoài để đón tiếp, rất nhanh trên mặt đã thay đổi với nụ cười chuẩn mực, dịu dàng bước tới: “Nô tì thỉnh an Hoàng Thượng.”

“Mau đứng lên đi, dạo gần đây thân thể ái phi không được khỏe, hôm nay trời lạnh, phải chú ý nhiều hơn.” Hoàng Thượng đỡ nàng ta dậy, để nàng ta ngồi xuống bên cạnh mình, (d,đ,lê,quý,đôn) Tấn Phi mỉm cười, những cảm xúc lúc trước cũng nhanh chóng bị đè xuống.

“Đa tạ Hoàng Thượng quan tâm, nô tì đã khỏe nhiều rồi.” Tấn Phi đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ: “Hôm nay Hoàng Thượng bãi triều sớm hơn.”

“Hôm nay Tưởng Công xin nghỉ, trong thành đã có gió rét, cũng không ít người nhiễm bệnh.” Trời đã vào đông, gió rét cũng tới, quan trọng hơn chính là công việc chuẩn bị cho bão tuyết, chỉ có điều vì cái lạnh tới bất ngờ, cho nên trong triều cũng không ít người cáo bệnh xin nghỉ.

“Trong cũng cũng nên chuẩn bị trước việc này.” Tấn Phi đề nghị: “Trong các cung cũng nên đốt chút dược thảo.”

“Đã cho người đi làm rồi, trong người nàng không khỏe, không cần phải quan tâm tới chuyện này.” Hoàng Thượng ngồi ở cung Hoa Dương với nàng ta một lúc, sau nửa canh giờ thì đi đến chỗ Thái Hậu, vẻ mặt của Tấn Phi trở nên nghiêm túc, nếu phong hàn bị lây lan, thì mọi người cũng khó đi lại trong hoàng cung rồi, phải nhanh chóng gọi đại tẩu vào cung một chuyến mới được...

Giống như báo trước, một trận bão tuyết kéo đến vào đầu tháng mười một, dịch phong hàn bộc phát ở một cái trấn nhỏ ngoại ô thành Lâm An, trên đường lớn ngỏ nhỏ của trấn có nhiều người bệnh nằm la liệt trên mặt đất, người thì run rẩy, kẻ thì ho khan.

Cánh cửa lớn của các nhà quyền quý thì đóng càng chặt hơn. Trong cung, dược thảo cũng đã được đốt nhiều ngày, cuối cùng cũng không có bị dịch phong hàn này ảnh hưởng đến, chứng bệnh này tuy dễ trị, nhưng nếu bị nhiễm bệnh nặng cũng có thể bị mất mạng, đặc biệt là vào lúc trời mùa đông giá rét, cũng có rất nhiều người chết ở cái trấn nhỏ kia rồi.

Hoàng Thượng ra lệnh phong tỏa trấn nhỏ kia, phái thêm mấy vị thái y tới đó. Tại Cố phủ, Mạnh Thị thấy Ca Nhi đang ho khan, đau lòng đến muốn khóc.

Cố Dật Tín ôm nàng ấy qua một bên, giọng nói dịu dàng dụ dỗ: “Bây giờ nàng không phải chỉ có một người, phải nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, ở đây có ma ma chăm sóc là được rồi.”

Ca Nhi đang ngủ mơ mơ màng màng mà vẫn gọi mẹ, làm sao mà Mạnh Thị không đau lòng cho được, chỉ ẵm con trai đi một vòng trong phủ, trở về đã phát sốt, liên tục ho khan không ngừng, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, đã uống mấy thang thuốc, nhưng phần lớn là uống vào đều nôn ra. Hai ngày trôi qua, hắn vẫn không đỡ hơn chút nào, nằm trên giường rũ rượi, không chịu ăn uống gì hết.

“Vậy ta ngồi ở phòng ngoài, Ca Nhi ngoan, ma ma chăm sóc cẩn thận ~” Mạnh Thị được Cố Dật Tín đưa ra phòng ngoài, nếu nàng ấy cũng bị bệnh, thuốc lại càng không dễ uống, chỉ ôm đứa nhỏ thôi còn sợ bị lây bệnh, Cố Dật Tín ôm nàng ấy vào lòng, an ủi: “Bệnh này cũng không phải là bệnh dịch gì ghê gớm, đại phu đều nói mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn, nàng đừng đau lòng nữa, phải cẩn thận không khéo hại đến sức khỏe.”

Không chỉ ở Cố phủ, bên trong nhiều phủ đệ đều xảy ra những chuyện như vậy. Trong Lục phủ, Tôn Thị lo lắng nhìn đứa trẻ sơ sinh, cơn sốt đã giảm bớt, hôm nay cả người vì khóc mệt mà ngủ thiếp đi, nhưng nàng ta vẫn không thể yên lòng.

“Phu nhân, thuốc đã đưa tới.” Nha hoàn bưng chén thuốc bước vào cửa, vì lớn tuổi mới có đứa bé, cho nên khi bà vú mang thuốc đến,Tôn Thị đều uống hết, lúc cho con bú cũng có thể dễ dàng hơn.

Tác giả có lời muốn nói: tiên phát nhiều quá, chờ Lương Tử làm xong sẽ xem lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play