Lúc này Ngâm Hoan mới mang theo bảy tám người Bát vương phi cấp trở về Cẩm Tông viện, giao tất cả bọn họ cho Hứa ma ma cùng Thanh Nha, chính mình thì thay đổi y phục cùng Tô Khiêm Mặc tiến cung tạ chỉ.
Xe ngựa tiến đến cửa cung sau đó ngừng lại, đi theo thái giám đã sớm canh giữ ở kia đến Vĩnh Hòa cung, đến Vĩnh Hòa cung, Ngâm Hoan cùng Tô Khiêm Mặc quỳ gối tạ ơn hoàng hậu, Diệp thị nhìn bộ dạng vợ chồng son này, trên mặt cũng vui vẻ hơn.
Khi về thưởng không ít đồ, hoàng hậu nhìn xem đồ trong tay Ngâm Hoan đưa lên, vui mừng nói, "Đúng là một hài tử tri kỷ, cũng không biết có phải là Khiêm Mặc nói cho nàng biết hay không." Hoàng hậu bị bệnh phong thấp từ lâu, kia là do lúc trước đi theo Hoàng thượng lúc ấy là Vương gia chạy đông chạy tây nên bệnh cũ tái phát, trời vừa mưa đầu gối sẽ đau.
Ngâm Hoan làm một đôi nịt gối, nguyên liệu dùng là da lông thượng hạng lót bên trong, đưa tay chạm vào sẽ ấm áp vô cùng, cũng không có vẻ dày, mang ở trên đầu gối khi mặc y phục sẽ nhìn không ra, thái hậu hoàng hậu còn chưa gặp nhữngthứquý báu này sao, dụngtâmmới có thể khiến cho các nàng cảm thấy thích.
"Khiêm Mặc tiểu tử kia làm sao biết rõ nhữngthứnày chứ." Sau cùng hoàng hậu tự mình bỏ thêm một câu, có lẽ là do nha đầu kia đi đâu nghe được, tóm lại là cótâm.
Từ trong cung trở lại Bát vương phủ đã gần trưa, lại đến khai báo vài câu với Bát vương gia, Bát vương phi cuối cùng là để cho bọn họ rời khỏi.
Sáng sớm không có ăn gì, Ngâm Hoan đã đói không chịu được, trở lại Cẩm Tông viện còn phải an bài bốn nha hoàn vương phi đưa tới, Tô Khiêm Mặc nhìn thấy đau lòng để cho mấy người kia tất cả đều lui xuống, chờ bọn họ dùng cơm sau đó ngủ trưa thì hãy đến.
Nhĩ Đông đưa cơm trưa lên, Ngâm Hoan cùng Tô Khiêm Mặc ngồi đối diện bắt đầu ăn, hai người đều rất đói bụng, Ngâm Hoan lại càng đói hơn vì đêm qua chỉ ăn một chút, thỏa mãn uống canh nóng xong, chờ Nhĩ Đông mang theo nha hoàn bưng cái mâm lui xuống, tay nâng một ly trà chậm chạp uống.
"Lời mẫu phi nói lúc sáng nàng không cần để ý." Sáng sớm lúc Tô Khiêm Mặc thỉnh an phải chịu đựng mà nghe, Ngâm Hoan cười lắc đầu, "Cũng không làm khó ta, nàng dâu nào thấy mẹ chồng mà không chịu giáo huấn chứ." Những chuyện khó xử gấp trăm ngàn lần chuyện này nàng đều trải qua, Bát vương phi chẳng qua là cảm thấy nàng không phải con dâu như ý, lúc kính trà để cho nàng tìm lại chút khí thế,tâmtình của vương phi khá hơn một chút, việc này nàng mới có thể nhẹ nhàng hơn a.
"Chúng ta dứt khoát chuyển ra ngoài ở, Hoàng Thượng giao phủ đệ cho ta, như vậy nàng cũng không cần mỗi ngày sang thỉnh an." Tô Khiêm Mặc sợ nàng bị ủy khuất, đến lúc đó hắn trở về Dương quan, một mình nàng ở chỗ này, theo tính cách nàng khẳng định sẽ giấu mọi chuyện ở trong lòng.
"Nếu chuyển ra ngoài, người khác còn tưởng rằng Bát vương phủ phần lớn không tha cho ta, cũng không ai có phủ đệ lại muốn chuyển đi." Ngâm Hoan không cảm thấy khó chịu, Bát vương phủ như những gì mẫu thân nói, so với Cố phủ còn đơn giản hơn nhiều.
Tô Khiêm Mặc nhìn ánh mắt tỏa sáng của nàng, đáy mắt lóe lên một tia giảo hoạt, Ngâm Hoan đột nhiên nghĩ tới điều gì hỏi, "Lúc ấy Vương phi phái hai ma ma đi một chút là đến, có phải chàng ở trước mặt vương phi nói gì đó hay không?"
"Không có, sao ta lại nói chuyện này với mẫu phi, nhất định là nàng cảm thấy làm như vậy là quá mức. " Tô Khiêm Mặc trả lời thật nhanh, trên mặt thoáng hiện lên một tia gấp rút, nhìn thoáng qua đồng hồ cát, "Canh giờ không còn sớm, lát nữa không phải nàng còn muốn an bài người mẫu phi phái tới sao, trước nghỉ ngơi một chút đi. "
Ngâm Hoan nhìn hắn vừa nói vừa tiến đến nội thất, ngẩn người, khóe miệng giương cao nở một nụ cười, đây còn gọi là cái gì cũng chưa nói sao...
Nha hoàn vương phi phái xuống không thể nào đều để sang một bên chuyện gì cũng không phân phối, cũng không thể chỉ làm những việc vặt, Ngâm Hoan thăng chức cho Thanh Nha, trong bốn người giữ hai người ở lại bên cạnh cùng Tập Noãn Tập Nhân hầu hạ mình, còn lại hai người làm nha hoàn nhị đẳng, về phần hai người kia nói là hỗ trợ không bằng nói là đưa đến chỗ ma ma ở Cẩm Tông viện, Ngâm Hoan trực tiếp để cho các nàng đi theo Hứa ma ma, một chút cũng không muốn xử trí các nàng thêm nữa.
Lúc ngủ trưa nàng thật vất vả mới thuyết phục được Tô Khiêm Mặc không đuổi mọi người về, nàng mới vào vương phủ, chuyện này nhất định phải làm xong, rộng lượng dung túng chờ các nàng phạm sai lầm vương phi muốn gây khó dễ cũng không thể nói gì nàng, nếu như hiện tại không cho phép các nàng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì, vương phi sẽ có thể đặt nhiều sự chú ý hơn ở nàng.
Tô Khiêm Mặc rất không thích người vương phi phái tới, mang theo bao nhiêu ý tứ thăm dò, nếu phát hiệnsinhlý (chắc vậy, ta chém đấy) của hắn hoàn toàn tốt, đến lúc đó người trong viện tử này cũng không chỉ có bao nhiêu.
Tại lúc Tô Khiêm Mặc mạnh mẽ yêu cầu, bên cạnh Tô Khiêm Mặc trừ A Hỉ còn có thêm hai tùy tùng thiếp thân, là A Hỉ đặc biệt chọn ở bên ngoài, không có yêu cầu khác, yêu cầu duy nhất chính là dung mạo thanh tú, nhìn qua nhu thuận.
Cẩm Tông viện không có bí mật, buổi tối phải đến hồi báo với vương phi, tam phu nhân đều để người lại, an trí cũng không tệ lắm, có một tin tức khác là Tam thiếu gia lại nhận thêm hai tùy tùng thiếp thân, tuổi so với A Hỉ nhỏ hơn một chút, dung mạo hết sức thanh tú.
Vương phi mới vừa thả lỏngtâmlúc này lại đi lên, vốn nhận thêm nhiều người đến Cẩm Tông viện là có ý tứ để cho con trai tiếp xúc với pháinữthêm chút ít, thế nhưng tùy tùng bên cạnh con trai vốn ít, lúc trước nàng còn đề cập tới là quá ít, hôm nay chính hắn yêu cầu nhận thêm vài người, vương phi không nói được gì, chỉ là bốn chữ dung mạo thanh tú kia quả thực như cái gai khiến lòng nàng không thoải mái.
Sau ba ngày, cuộc sống trở về như trước, cửa chính của Cố gia sáng sớm đã mở ra, chờ Tô Khiêm Mặc mang Ngâm Hoan trở về...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT