Ăn một bữa tối như
vậy, Ngâm Hoan kì thực chỉ ăn được vài miếng còn đâu là dồn sức ứng đối, trải qua một canh giờ như vậy cảm thấy thật mệt mỏi, Tập Thu đã sớm
chuẩn bị bữa khuya cho Ngâm Hoan, uống súp thanh đạm, Ngâm Hoan thỏa mãn ăn hơn phân nửa chén cơm, một bên trên mặt bàn còn để một xấp giấy thật dầy, Ngâm Hoan lau miệng đang muốn lật xem, cửa liền truyền đến âm
thanh của Cố Ngâm Phương.
"Lục tiểu thư, bây giờ sắc trời tối rồi, tiểu thư đã nghỉ ngơi, ngài..." Nhĩ Đông lời còn chưa nói hết, Cố
Ngâm Phương liền đẩy nàng ra xông vào phòng, thấy Ngâm Hoan còn ngồi, vẻ mặt càng thêm không vui.
Liếc mắt nhìn bốn phía trong phòng, Ngâm Phương thoáng nhìn thấy tập giấy đã viết để trên bàn liền trực
tiếp cầm lấy chén nước đi đến bên bàn học, giả bộ như muốn uống, tay
phải khẽ nghiêng, toàn bộ nước trà đều đổ xuống tập giấy.
"Ôi chao, Thất muội, những thứ này của muội hả, ta lỡ tay làm đổ ly trà lên mất rồi." Cố Ngâm Phương than nhẹ một tiếng, vội vàng dùng tay lau tập
giấy kia, giấy Tuyên Thành vốn là mỏng, sau khi dính nước thì dính vào
nhau, Cố Ngâm Phương lại cố tình xé, tập giấy đâu còn hình dạng cũ, vết
mực loang rộng ra nhanh chóng.
Chờ bọn người Nhĩ Đông phản ứng, tập giấy gì đó của Ngâm Hoan tất cả đều bị thấm nước thành giấy cặn bã.
"Nguyên lai là công khóa Thất muội a, ta phải làm sao đây, đều hư hết rồi."
Trên mặt Cố Ngâm Phương không có nửa điểm kinh hoảng cùng áy náy, ngược
lại còn mang theo nụ cười, giơ giơ mảnh giấy đã ướt đẫm trong tay lên,
trên mặt chữ đều nhuộm không còn thấy rõ nữa.
"Lục tỷ tỷ coi
chừng, đây chính là bài muội rất thích mới viết xong, bây giờ còn dính
nước tỷ coi chừng mực nước dính vào y phục."
Vừa dứt lời,
vết mực hoà cùng nước trà từ trên giấy trực tiếp nhỏ giọt xuống làn váy
của Cố Ngâm Phương, quần lụa mỏng manh màu hồng phấn lên lập tức bị
nhiễm chuyển thành nhiều chấm đen.
Cố Ngâm Phương cuống quít
ném tập giấy ướt nhẹp trong tay vội xem làn váy nhưng đã không kịp, đây chính là y phục mới may năm mới, vì phụ thân hôm nay trở lại mới đem ra mặc không quá nửa ngày, thế nhưng đã bị làm dơ.
Ngâm Hoan
tay cầm một tấm khăn đưa cho nàng, "Lục tỷ, vết mực này đúng là không dễ giặt, đáng tiếc váy đẹp như vậy mà bị hỏng, lúc ăn cơm Ngâm Phỉ nói với muội y phục Lục tỷ thật đẹp mắt."
Cố Ngâm Phương vừa nghe
liền nổi giận, đẩy khăn trong tay nàng ra, nhìn bàn sách hỗn độn, lộ ra
một tia cười đắc ý, "Ngươi giỏi thì đi mà cáo trạng với mẫu thân đi,
hừ!"
Dứt lời liền chạy ra ngoài, nha hoàn sau lưng vội vã chạy theo nàng ra ngoài nhưng vẫn không đuổi kịp Cố Ngâm Phương.
"Tiểu thư, vậy phải làm sao bây giờ, ngày mai lão gia kiểm tra rồi, công sức
nhiều ngày của tiểu thư." Nhĩ Đông lau nước trà, cũng tại Cố Ngâm Phương nhanh tay giành lấy mấy tờ giấy, đúng lúc mấy ngày Ngâm Hoan được nghỉ
do bị thương mà viết, một buổi tối này cũng không thể viết lại hết.
"Ta vốn là bị thương, phụ thân cũng biết, cũng còn thừa lại mấy tờ mà."
Ngâm Hoan đem mấy tờ còn lại lật qua, từ trong tay An Hạ tiếp nhận mấy
tờ kia nhưng cũng hầu như là hỏng.
"Ta viết lại mấy tờ." Ngâm Hoan phân phó An Hạ đi trông cửa, mở giấy ra cầm bút viết lại, không
biết qua bao lâu, Ngâm Hoan quơ quơ cổ tay đau đớn, ngẩng đầu nhìn Tập
Thu đang đứng ngủ một bên, coi như lòng nàng nhiều chủ ý nhưng chữ này
cũng không thể quá tiến bộ.
Buông xuống bút, đem sáu tờ giấy kia để tại một bên, Ngâm Hoan để Nhĩ Đông đi đến thay Tập Thu, nàng mơ
mơ màng màng bò lên giường nhắm mắt liền ngủ mất.
Ngày hôm
sau tỉnh dậy, bởi vì ngủ trễ nên dưới mắt còn có chút quầng đen nhạt,
Ngâm Hoan ngáp một cái, sau khi thỉnh an trực tiếp đi nữ đường, dựa theo lệ cũ, phụ thân chính là muốn kiểm tra tiến bộ của nhóm nữ nhi trong nữ học đường.
Cố Thừa Vũ luôn hi vọng con gái của mình cũng có
tài hoa như An công chúa vậy, vì vậy ông coi trọng việc đọc sách của hài tử, bắt đầu từ nữ nhi nhỏ nhất Cố Ngâm Hương, về sau càng xem càng hài
lòng.
Cố Ngâm Phương nhìn mấy tờ giấy mỏng manh trong tay
Ngâm Hoan, lại nhìn thấy nàng tinh thần không được tốt, mới cảm thấy tâm tình bực bội vì váy áo nàng thích nhất bị bẩn được quét sách, ngược lại là hưng phấn muốn biết kết quả của phụ thân.
Cố Thừa Vũ tiếp nhận giấy trong tay Ngâm Hoan, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, từ trong
tay gã sai vặt phía sau tiếp nhận bài viết từ trước của Ngâm Hoan, vừa
so sánh với những bài phía dưới, có tiến bộ rõ, "Hơn một tháng ngươi chỉ viết được mấy tờ này thôi sao?"
Nghe được phụ thân hỏi như
vậy, Cố Ngâm Phương ngồi dưới liền vui vẻ, Ngâm Hoan gật gật đầu, "Đúng
vậy phụ thân, thời điểm dưỡng thương con không có cách nào viết bài nên
con liền xem chút ít sách, mặc dù nhận thức được chữ nhưng chưa biết
hết."
Ngâm Hoan lúc nói có chút thẹn thùng, năm tuổi đã vào nữ đường, đã hơn một năm nhưng nàng còn biết chữ có hạn.
"A? Ngươi đọc sách gì?" Cố Thừa Vũ thấy nàng trực tiếp thừa nhận, có chút
kinh ngạc, lần trước đứa nhỏ này còn sợ tới mức không dám nói gì.
"Ta xem chính là bản chép tay của lão sư, trong đó còn có viết đến việc phụ thân đi Huệ An thành." Âm thanh của Ngâm Hoan không lớn, nhưng là ăn
nói rõ ràng, Cố Thừa Vũ nghe có chút chuyên chú.
Quyển sách
Ngâm Hoan nói đó là ghi chú khi đi du lịch của Trần Uyển Thanh lúc giải
trừ hôn ước xong, rồi sau đó truyền đi rộng rãi trong khuê phòng, mà
cách chấp bút kia lại như nam tử cho nên Cố Thừa Vũ ngẫu nhiên cũng có
lật xem.
Mặc dù nội dung gập ghềnh, bởi vì rất nhiều chữ còn
không quen thuộc, Cố Vũ Thừa vẫn là thấy được, nàng xác thực là nghiêm
túc xem những sách này.
Sau cùng, Ngâm Hoan ngẩng đầu mang
theo một tia ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói, "Phụ thân, Ngâm Hoan chỉ
xem những thứ này, phụ thân không cần chê cười Ngâm Hoan."
"Ngươi nếu thích xem thì chờ nhận thức chữ nhiều hơn, trong thư phòng phụ thân có rất nhiều sách, ngươi có thể sang đây xem, kia Huệ An thành a trong
sách kia còn miêu tả xinh đẹp hơn."
Cố Thừa Vũ cảm khái một
tiếng, nhìn thấy sự sùng bái trong đáy mắt Ngâm Hoan, từ đáy lòng có một loại kiêu ngạo của người làm phụ thân.
"Ngâm Hoan tạ ơn phụ
thân." Ngâm Hoan cười, từ trong tay Cố Thừa Vũ cầm lấy bài viết của
chính mình, xoay người hướng về chỗ ngồi.
Nhóm tỷ muội đây
đều nghe được câu kia của phụ thân “Trong thư phòng phụ thân có rất
nhiều sách, ngươi có thể sang đây xem', đối với các nàng mà nói, đây là
công nhận lớn lao, chỉ có Cố Ngâm Sương được nhìn nhiều hơn mấy lần so
với các nàng, Thất muội này, tại sao đột nhiên bất đồng.
Sau
lưng là ánh mắt oán hận của Cố Ngâm Phương, Ngâm Hoan cứ không để ý, cho đến khi Cố Thừa Vũ kiểm tra Cố Ngâm Sương xong rồi trên mặt tán thưởng
nhiều hơn nữa.
Hôm nay người được khen ngợi lớn nhất hay là
Ngâm Hoan, mà Ngâm Hoan thủy chung là vẻ mặt cười nhạt, cùng thường ngày không có gì thay đổi, chỉ là thiếu một ít khiếp đảm.
Tiền
mất tật mang nói đại khái chính là hành vi của Cố Ngâm Phương, cùng với
vài lần gặp chuyện không vừa ý làm cho tiểu cô nương luôn kiêu ngạo này
không chịu nổi, Cố Thừa Vũ vừa đi, trực tiếp ngã xuống khóc trong ngực
Cố Ngâm Sương, cho dù ai khuyên đều không ngừng, chỉ là ánh mắt oán hận
nhìn Ngâm Hoan, rất có ý có ngươi không có ta.
Ngay cả chính
Ngâm Hoan cũng không hiểu rõ, vì cái gì Cố Ngâm Phương lại căm thù chính mình như vậy, chẳng lẽ chỉ là bởi vì nàng trong lòng không như ý, chính mình khiến hai tỷ muội nàng chướng mắt cho nên một đời này phải kém các nàng, phải chịu những tội có chết cũng không đáng tiếc?
Lòng người luôn cổ quái như vậy, Ngâm Hoan lạnh lùng nhìn nàng, không có nói một câu, đứng dậy rồi rời nữ đường...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT