Trước khi Đinh Húc lên thuyền có tìm Lý Hoa Mậu nói chuyện vài câu, thấy anh lắc đầu lại đi tìm Đinh Hạo. Lý Thịnh Đông nhìn hai người bọn họ kề tai nói nhỏ cùng một chỗ, biểu tình quái dị, chờ Đinh Húc đi khỏi liền lập tức bước qua truy vấn Lý Hoa Mậu: “Anh ta nói cái gì với anh?”
Lý Hoa Mậu chỉ nghĩ rằng hắn lo lắng bên hải quan gây phiền toái, gió thổi rất mạnh, anh rụt cổ trả lời: “Không có gì, cậu ấy hỏi tôi có mang di động không…” Theo quy định, khi bước vào khu vực bến tàu kiểm tra sẽ không được phép mang di động, chủ yếu là sợ ảnh hưởng tới việc nhận tín hiệu của thuyền trên biển. Lý Hoa Mậu là công dân gương mẫu tuân thủ luật pháp, vừa vào liền nộp điện thoại, bây giờ vẫn đang đặt trong phòng bảo vệ ngoài cửa đó!
Lý Thịnh Đông liếc nhìn Đinh Húc phía trước, vẫn hơi lo lắng. Năm đó lúc hắn đến trường còn hiểu lầm Đinh Húc là con gái, mấy năm ấy Đinh Húc chưa trưởng thành, quả thật rất xinh đẹp. Nhưng bây giờ vóc dáng Đinh Húc khá cao, tuy bộ dáng vẫn tuấn tú nhưng có thể nhìn ra rõ rệt là đàn ông. Lần đầu tiên Lý Thịnh Đông cảm thấy dù là Đinh Húc vẫn không thể yên tâm, nhất là dạo gần đây phiên dịch Lý ngay cả người nước ngoài Lý Hạ cũng không buông tha, càng nguy hiểm.
Hắn nhịn không được tiến lên, thấp giọng nhắc nhở Lý Hoa Mậu: “Tôi nói trước cho anh biết, anh đừng có ý gì với hắn, người ta khẳng định chướng mắt…”
“Biết, biết, chướng mắt tôi, đúng không?” Mấy câu ấy ông chủ Lý đã liên tục nói vài ngày, Lý Hoa Mậu đã thuộc lòng. Phiên dịch Lý nghe nhiều ngày như vậy nhịn không được phản kháng lại, tỏ vẻ xem thường: “Sao cậu quản nhiều như thế. Người ta chướng mắt tôi, có thể coi trọng cậu, được chưa?”
Một câu vô tâm của Lý Hoa Mậu chọc trúng chuyện cũ ‘nghĩ lại mà kinh’ của Lý Thịnh Đông năm đó. Lý Thịnh Đông nghẹn họng, há há miệng, không nói nên lời.
Đinh Húc tìm Đinh Hạo mượn di động là đúng, người này vừa nhìn đã biết sẽ không phải là công dân tuân thủ pháp luật, trên người chẳng những có điện thoại di động, còn có tận hai cái. Đinh Húc đến gần, nói vài câu với Đinh Hạo. Gió hơi lớn, Đinh Hạo không nghe được rõ lắm, đang lúc nói chuyện, ông chủ Hồng bước tới gọi người.
Ông chủ Hồng nhìn nhìn đồng hồ, lại nhìn nhìn Đinh Húc, vội vàng hỏi: “Thang đã đặt xong rồi, chúng ta đi lên nhé?”
Đinh Húc gật đầu, đi theo ông chủ Hồng hai bước, lại nói một câu với Đinh Hạo: “Đinh Hạo, cậu có chứng sợ độ cao, đừng miễn cưỡng đi theo. Đứng đây chờ chúng tôi, lát nữa kiểm tra xong tình huống thuyền viên chúng tôi sẽ xuống, rất nhanh.” Đinh Húc nhìn cậu, bổ sung: “Sẽ không đợi đến hừng đông đâu.”
Đinh Hạo sửng sốt, nhưng lập tức cười nói: “Được, được! Tôi thật sự cảm ơn anh. Tôi đứng ngay bến tàu đây nhé? Các anh nên nhanh lên, trời gió lạnh, tôi còn mong về nhà uống bát canh nóng nữa.”
Đinh Húc đã nói như vậy, ông chủ Hồng cũng không tiện miễn cưỡng Đinh Hạo đi lên, mang theo vài người cùng leo thang. Đinh Húc hơi choáng váng, leo theo phía sau rất chậm, bàn tay siết chặt lan can phòng hộ đơn sơ. Anh biết phía sau là Tiếu Lương Văn, nghe tiếng thở người phía sau còn khẩn trương hơn cả mình, chợt cảm thấy thả lỏng hơn hẳn.
Đinh Húc đại khái đã hiểu được chuyện gì xảy ra. Hàng hóa trên thuyền có vấn đề, lúc anh nói chuyện điện thoại với khoa trưởng Hồ, đối phương đã nhắc nhở anh một câu: Sóng gió trên biển lớn, chờ tới hừng đông là tốt rồi.
Nhưng lời này Đinh Húc từng nghe qua một lần, cũng là người hải quan hướng dẫn anh nói. Trước kia khi cục buôn lậu vẫn chưa được thành lập, chuyện buôn lậu trên biển đều do hải quan phụ trách, vài năm ấy vô cùng bận rộn, tiết mục ca nô truy đuổi thuyền rất phổ biến. Nhóm hải quan nói, năm đó mấy kẻ đi buôn lậu mới gọi là đồ ngốc lớn mật, ai cũng có súng trên người, không hề dễ dàng. Sóng gió trên biển lớn, không chỉ nói đến thời tiết, còn mơ hồ ám chỉ tình huống nữa.
Chờ tới hừng đông. Ý của những từ này đại khái là theo kế hoạch sẽ hành động vào hừng đông. Đinh Húc thầm nghĩ, sắc mặt vẫn bình tĩnh không biểu hiện mảy may. Anh quen Lý Thịnh Đông và Đinh Hạo, nhất là Đinh Hạo, nếu biết thuyền này có vấn đề chắc chắn sẽ không bao giờ tham dự vào. Như vậy, loại trừ hiềm nghi với Lý Thịnh Đông và Đinh Hạo… Chỉ còn lại một mình ông chủ Hồng.
Việc Đinh Húc cần làm là ổn định chủ thuyền, ổn định ông chủ Hồng, hết sức kéo dài thời gian.
Lý Thịnh Đông cũng là chủ hàng, lần này đi lên không có việc gì đặc biệt, chỉ là cùng Đinh Húc kiểm tra lại hàng hóa trong khoang thuyền của mình. Có mấy thuyền viên mở cửa khoang thuyền ra, cùng bọn họ tiến vào, hàng hóa sắp xếp thật chỉnh tề, đa phần là hàng rời lốp xe cao su, chỉ có một ít được đóng gói.
Đinh Húc cố ý kéo dài thời gian, mở ra hai hộp gỗ lớn đã hàn kín. Hành động này không quá hợp lý, Lý Thịnh Đông đứng phía sau bắt đầu sắc mặt không tốt, hắn đóng vài thùng hàng này, có một ít cất giấu ti vi. Vận khí Lý Thịnh Đông không tệ lắm, hai thùng mở ra đều không có linh kiện rời, nhưng sắc mặt hắn vẫn rất kém, bởi vì Đinh Húc đã muốn để người ta mở thùng thứ ba.
Thuyền trưởng là một người nước ngoài, dùng tiếng Anh nói vài câu với Lý Hoa Mậu, lại chỉ chỉ Đinh Húc. Lý Hoa Mậu phiên dịch lại lời hắn, khó xử mở miệng: “Hắn nói, hành vi của anh là không tôn trọng. Trước kia chưa từng có nhân viên hải quan kiểm tra trên thuyền hà khắc như vậy, hơn nữa thuyền bọn họ không có ghi chép vi phạm, hy vọng có thể nhanh chóng xuất phát.”
Ông chủ Hồng cũng có chút lo lắng với việc kiểm tra cẩn thận của Đinh Húc, lau mồ hôi trên trán, hùa theo đề nghị: “Đúng vậy, đúng vậy. Thuyền này dù sao cũng không phải quốc tịch Trung Quốc, làm chuyện này không tốt lắm…”
Đinh Húc không nghe hắn, vẫn bảo người ta mở thùng thứ ba ra: “Mở niêm phong.”
Lúc mở cái thứ ba ra, quả nhiên trong đó cất giấu linh kiện.
Lý Thịnh Đông không lừa người, mấy thứ này số lượng không nhiều lắm, hơn nữa ở trong nước chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Nhưng nếu phát hiện giấu hàng hóa, nhất định phải làm lại giấy tờ lần nữa, Đinh Húc còn ghi lại mã số của chiếc thùng: “Lý Thịnh Đông, nơi chứa hàng của cậu có hàng hóa vi phạm, thuộc loại tàng trữ riêng, cần kiểm tra lại một lần nữa.” Anh đưa tờ danh sách vừa viết xong cho Lý Thịnh Đông, chuẩn bị bước ra khỏi khoang thuyền: “Mời ngày mai đến trình báo giao nộp tiền phạt, thật có lỗi, đêm nay thuyền không thể…”
“Cẩn thận!” Đinh Húc chưa kịp nói xong, đã được Tiếu Lương Văn bảo vệ. Tiếu Lương Văn ôm anh lùi lại một bên, cánh tay cứng rắn đỡ một côn, mới ngăn cản được.
Ông chủ Hồng và vài thuyền viên phía sau đều rút từ trong góc ra những cây côn thép sáng loáng, đồng loạt bao vây tấn công: “Bọn họ đang cố ý kéo dài! Đừng cho bọn họ rời thuyền…!!”
Lý Thịnh Đông bên kia cũng tránh thoát một thuyền viên, kéo Lý Hoa Mậu trốn sang cạnh một chồng lốp xe: “Mẹ nó sao lại thế này! Chết tiệt! Ông chủ Hồng ông điên rồi à?!”
Ông chủ Hồng như bị buộc nóng nảy, ánh mắt trừng lớn đầy tơ máu: “Đừng vô nghĩa với bọn họ! Thật sự không được cứ ném hết vào biển… Trước khi hừng đông thuyền phải đi!!”
Nghe câu ấy, đã có một số thuyền viên buông côn sắt trong tay, rút ra súng lục bên hông. Ném vào trong biển, cho tới bây giờ chỉ có người chết.
Đinh Hạo rụt cổ đứng bên ngoài, có một nhân viên công tác bến tàu đi theo bên cạnh, không biết đang xem thuyền hay nhìn Đinh Hạo, đứng trước mặt không đi. Đinh Hạo nghe ra chút bất thường trong lời nói của Đinh Húc lúc nãy. Có chứng sợ độ cao rõ ràng là Đinh Húc, nhưng câu nói kia của Đinh Húc nghe không giống nói đùa, hình như đang nhắc nhở cậu gì đó.
Đinh Húc nói, sẽ không chờ tới hừng đông.
Nhìn thuyền lớn trước mắt, Đinh Hạo nhẹ nhàng không tiếng động tìm kiếm di động trong túi, cậu từng đổi qua không ít di động, nhưng lúc nào thì số gọi nhanh tiện lợi nhất vẫn là dãy số của Bạch Bân.
Lúc Bạch Bân nhận được điện thoại thì đang ở phòng sách, nhận lấy điện thoại là một tràng âm thanh xẹt xẹt, tín hiệu bên cảng kia không tốt. Bạch Bân không hề nghi ngờ, đi ra ngoài ban công phòng khách, đến lúc đưa lên tai nghe lại, liền phát giác ra sự bất thường.
Thanh âm trong điện thoại rất nhẹ, còn có thể nghe được tiếng gió vù vù, Bạch Bân nghe thấy Đinh Hạo đang nói chuyện với ai đó, đứt quãng truyền tới vài câu.
“…Tối hôm nay liệu thuyền có đi được không nhỉ? Đi sớm được một ngày, có thể tiết kiệm được không ít…”
“Gió trên bến tàu thật lớn… Lạnh quá.”
Bạch Bân nghe Đinh Hạo bên kia trấn định tự nhiên nói chuyện, trái tim không hiểu sao chợt đập mạnh, anh có dự cảm rất không tốt.
“… Ha ha, chúng tôi đâu có vất vả! Hải quan người ta một mình kiểm tra mới vất vả chứ… Chậc, tôi cảm thấy không cần chờ tới hừng đông sẽ có thể xong việc!!”
Những lời này thanh âm rất lớn, Bạch Bân nghe rõ ràng. Anh sợ trò chuyện di động sẽ mang lại nguy hiểm cho Đinh Hạo, lập tức cắt liên lạc, nhấn vài dãy số đặc thù. Bạch Bân rất quen thuộc dãy số này, đây là người chỉ liên hệ trong thời kỳ vô cùng khẩn cấp, anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày dùng nó vì Đinh Hạo.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã có người nhận, thanh âm bên kia nghe thật lười nhác, nhưng mang theo mạnh mẽ của quân nhân: “Alô?”
Bạch Bân cau mày, hạ giọng: “Trung tá Phan Phong, tôi cần anh mang đội hiệp trợ… Đúng, vật tư quân đội có thể điều động trong quyền hạn.” Thoáng trấn tĩnh lại thanh âm, lại bổ sung một câu: “Xin coi đây như nhiệm vụ cấp A, lúc cần có thể sử dụng vật tư cấp cao hơn, tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.Trong vòng 2 tiếng, làm ơn tới cảng nhỏ thành phố D.”
Bên kia thổi một hồi còi tín hiệu, thanh âm trở nên nghiêm túc: “Yên tâm đi! Cậu đã nói sẽ chịu trách nhiệm, vật tư có thể điều động cao hơn ba cấp!” Tiếp theo là thanh âm đá ván giường, dường như đang gọi người ta dậy: “Mấy người đứng lên nhanh đi! Đi mời đoàn trực thăng 781 đến cho tôi! Bạch Bân, nửa tiếng nữa, tuyệt đối hoàn thành!”
Bạch Bân cúp điện thoại, lái xe chạy tới cảng nhỏ. Anh nhìn thoáng qua đồng hồ, giờ đã sắp rạng sáng. Đường chạy từ nội thành tới cảng nhỏ cũng không dễ đi, bình thường cần ít nhất là một tiếng. Bạch Bân nghĩ tới Đinh Hạo, lòng nóng như lửa đốt, nhấn chân ga một đường chưa từng buông ra.
Tới khi đến cửa lớn cảng nhỏ, nơi đó đã đậu hơn mười xe cảnh sát buôn lậu. Cảnh sát buôn lậu võ trang hạng nặng đang lục tục tiến vào. Bạch Bân đứng trước cửa, nghe thanh âm chạy bước nhỏ ‘huỳnh huỵch’ qua bên người, trái tim vô thức co thắt. Trong cuộc đời này đây là lần đầu tiên anh hối hân, anh không nên khinh địch đồng ý cho Đinh Hạo đi như vậy, không nên để cậu nhận vụ mua bán này…
Bạch Bân nhíu mày thật chặt, anh nhìn thấy đoạn cầu dẫn kéo dài phía cảng nhỏ kia, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc thuyền đang đỗ. Sắc trời đang dần tỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT