Lý Hoa Mậu ngồi phòng bên cạnh hàn huyên với lái xe một hồi, mấy ngày nay anh làm việc ở chỗ Lý Thịnh Đông, lâu dần cũng quen mặt vài người, coi như có đề tài chung để tán gẫu. Bên này cách âm tốt lắm, nhưng Lý Hoa Mậu luôn cảm thấy có thể nghe được thanh âm Lý Thịnh Đông đá sô pha… Tính cách của Lý Thịnh Đông kia, ở bên người hắn ba ngày là có thể hiểu rõ. Đơn giản mà nói, chỉ là người không đụng ta ta không đụng người, nếu người khác mặt dày không biết xấu hổ, hắn cũng dám ra tay ngoan độc.
Lý Hoa Mậu có chút lo lắng Lý Thịnh Đông ra tay đánh phụ nữ.
Lái xe ngồi cạnh cũng bất mãn với cô gái kia: “Lần này thật quá đáng, gọi điện thoại về nhà anh Đông, còn nói linh tinh, thiếu chút nữa lừa cả mẹ anh ấy đến!” Lái xe ‘xì’ một tiếng khinh miệt, theo phe Lý Thịnh Đông: “Cũng không nhìn xem chính mình là loại người nào, lại muốn ăn cơm nhà anh Đông! Đứa nhỏ kia không phải họ Lý còn dám nói lung tung…”
Lý Hoa Mậu kinh ngạc: “Thật sự không phải con Lý Thịnh Đông sao?”
Lái xe ‘hừ’ một tiếng: “Đương nhiên rồi! Năm đó anh Đông có rất nhiều phụ nữ, loại con gái như cô ta cũng nhiều, gần đây chúng tôi bắt đầu lén điều tra! A, ngay lần nhà trẻ tiến hành kiểm tra sức khỏe ấy, xét nghiệm ra ngay! Không phải!”
Lý Hoa Mậu nghe khẩu khí đắc ý của đối phương, nhìn kiểu gì cũng không ra chỗ nào đáng tự hào, miễn cưỡng cười cười: “Các anh làm lái xe lại còn làm bảo vệ, còn kiêm chức lén kiểm tra con rơi sao? Thật là bận rộn.”
Lái xe càng thêm đắc ý, hắn không có văn hóa gì, chính là dựa vào một thân bản lĩnh đánh nhau đi theo Lý Thịnh Đông. Mấy câu đó của Lý Hoa Mậu nghe vào trong lỗ tai hắn không khác gì khen ngợi, mấy người bên cạnh Lý Thịnh Đông toàn cùng một loại đức hạnh, dù thế nào cũng cảm thấy người khác đang thật lòng khen ngợi mình!
Lái xe nói chuyện với Lý Hoa Mậu nửa ngày, cuối cùng thoáng nhìn qua cánh cửa phòng đóng kín kia, chỉ chỉ, nhắc nhở Lý Hoa Mậu: “Anh khá quen với người trong nhà này đúng không? Đứa nhỏ kia vừa rồi… Hẳn là chịu kích thích…” Nói xong ‘chậc’ một tiếng: “Cũng không thấy nó khóc, ló đầu ra rồi rụt lại, thật xui xẻo phải đi theo loại mẹ như vậy, là một đứa nhỏ thông minh, đáng tiếc không được dạy dỗ tốt.”
Câu nói hàm hồ nhưng Lý Hoa Mậu vẫn nghe hiểu, ngồi trên sô pha cùng nhau thở dài. Bây giờ anh cũng không tiện đi vào nói gì đó với đứa nhóc kia, dù sao anh chỉ là một ông chú ở cách vách thỉnh thoảng mua đồ ăn vặt cho nó, có tư cách thân phận gì mà đi an ủi nó? Đây là việc nhà người ta, anh không nên nhúng tay, cũng không xen vào.
Khi trời sắp sáng, Lý Thịnh Đông rời đi, âm thanh khởi động ô tô tính tình táo bạo giống y Lý Thịnh Đông, rầm rĩ vang vọng cả khu nhà.
Lý Hoa Mậu nhìn cô gái kia mắt sưng đỏ bước ra, ôm theo Tôn Thần cùng nhau ngồi phía sau lái xe. Lái xe không nói gì với cô, chắc là Lý Thịnh Đông đã sớm dặn trước, không nói thêm gì cứ thế đưa hai người đi.
Khi Tôn Thần đi còn lễ phép nói hẹn gặp lại với Lý Hoa Mậu, lưng nhóc đeo cặp sách nhỏ, không biết từ khi nào đã chuẩn bị xong, quần áo hiếm khi chỉnh tề. Cả một đêm dài, dường như đứa nhỏ này không còn bướng bỉnh nữa.
Lý Hoa Mậu về nhà mình tiếp tục ngủ bù. Không biết là nằm mơ hay là chính mình miên man suy nghĩ, trong đầu anh xẹt qua rất nhiều chuyện, có đàn anh thời mối tình đầu, còn có việc anh suy nghĩ kế hoạch cuộc đời cho mình, việc này, dường như khi so sánh với sự thật có chút buồn cười.
Cuộc sống luôn phải có củi gạo dầu muối, thóc mục vừng thối giản đơn dung tục. Chuyện vui vẻ nhiều, chuyện đau đầu cũng không ít, chuyện mà Lý Thịnh Đông gặp phải thậm chí có thể đưa lên chiếu phim truyền hình lúc tám giờ, nhưng cho dù nhiều phản cảm, đây vẫn là tồn tại chân thật, thậm chí mỗi ngày đều diễn ra ở những nơi khác nhau, với những con người khác nhau.
Một gia đình mỹ mãn không thể chỉ dùng sự nghiệp và tiền tài mà có thể đổi lấy được. Lý Hoa Mậu cố gắng chuẩn bị cho một tương lai hoàn mỹ, nhưng không chịu dễ dàng nếm trải thử, cho dù đã bước ra một chân, nếu hơi chút không đúng lại lập tức lùi về. Giống như khi tiếp cận Đinh Hạo trên máy bay, Đinh Hạo không để trong lòng, anh cũng chẳng quá bận tâm. Lý Hoa Mậu coi đây như đề luyện tập trước cuộc thi, anh làm lặp đi lặp lại, nhưng dù thế nào cũng không dám thật sự thi chứng chỉ tiêu chuẩn.
Anh tưởng tượng về tình yêu quá mức tốt đẹp, mơ về gia đình quá mức hạnh phúc.
Tình yêu giữa phụ nữ và đàn ông đã giống một phương trình phức tạp, luôn có những gút mắc rắc rối khó giải quyết, huống chi là đàn ông? Có thể may mắn giống như Đinh Hạo và Bạch Bân thật sự là vô cùng ít ỏi. Ai chẳng mong có một tình yêu như vậy chứ, anh cảm thấy hai người Bạch Bân và Đinh Hạo, nếu như nói là tình yêu, không bằng nói là tình thân, loại tình thân như máu mủ ruột thịt ấy, dù cho ai cũng không thể tách ra được.
Lý Hoa Mậu nằm trên giường lung tung suy nghĩ rất nhiều, anh nghĩ có thể mình nên buông tha một ít ý tưởng cố chấp trong đáy lòng. Xã hội là một trường học tốt, nếu không dám chịu tổn thương, có lẽ vĩnh viễn sẽ không đạt được điều mình muốn.
Muốn bước về phía trước thêm một bước, lại chợt nhớ tới mối tình đầu. Chuyện về đàn anh đã rất lâu không nghĩ tới, nhưng vẫn luôn không thể quên được cái loại cảm giác chua xót giống như trái tim bị đụng nhẹ, không đau lắm, nhưng thật dễ dàng khiến người ta thở dài. Có lẽ không buông tha được không phải người kia, mà là phần trả giá và cố gắng này của chính mình… Lý Hoa Mậu vuốt vuốt tóc mình, tự giễu nở nụ cười.
Ba năm trước đây trên máy bay không rơi nước mắt, ít nhất đã giúp anh lĩnh hội một điều, nếu anh không có dũng khí, liền thay đổi bề ngoài, làm bộ như vô cùng dũng cảm là được. Giống như mái tóc xoăn anh vẫn kiên trì giữ lấy này, anh chính là không muốn bởi vì mình nhát gan mà lại mất đi cơ hội.
Nhắc nhở chính mình là khác biệt, chính mình cũng có thể thử theo đuổi một chút hạnh phúc.
Quá trình theo đuổi hạnh phúc của Lý Hoa Mậu không thuận lợi lắm. Anh cảm thấy mệnh mình tương khắc với một người, nếu không vì cái gì bao nhiêu lần đều bị người kia phá đám?! Đến khi lần thứ ba bị cắt ngang, Lý Hoa Mậu nhịn không được thở dài một tiếng.
Bác sĩ trẻ tuổi nhìn Đinh Hạo mỉm cười, phát hiện Đinh Hạo vẫn như nói chuyện như bình thường, mới buông xuống tia khẩn trương cuối cùng.
Lý Hoa Mậu ở bên cạnh bị ăn giấm chua. Anh nhìn ra được, lại thêm một người có ý tứ với Đinh Hạo… Thở dài, liếc mắt nhìn bác sĩ kia một cái, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.
Lý Hoa Mậu cảm thấy tình cảm có thể chậm rãi từ từ lại một chút, ví tiền của anh nói cho anh biết sự nghiệp cũng quan trọng tương đương. Vừa đúng lúc Lý Thịnh Đông gọi điện thoại cho anh, ý muốn thuê anh: “Đến làm được không? Một ngày một ngàn, vẫn là việc phiên dịch như lần trước. Lần này cần hoàn tất việc thương lượng với công ty bên Đức kia, trước tiên là đến cảng nghiệm hóa, mệt chết được.”
Lý Hoa Mậu lần trước có kinh nghiệm coi như đã thuận tay, đương nhiên đồng ý. Công việc lần này có vẻ bận rộn, liền xin phép thầy Từ. Chi nhánh đại học bên này của thầy Từ cũng khai giảng, giáo viên mới trong ban cả ngày chạy tới hầu hạ, thiếu một người Lý Hoa Mậu cũng chẳng sao, hào phóng cho phép.
Lý Hạ nghe được, muốn đi theo học, bị thầy Từ răn dạy. Ông chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Con nhìn xem thành tích học kỳ này của con đi! Thầy cũng phải xấu hổ nói cho con biết Lý Hạ, chữ Trung Quốc con viết là chữ sao! Thầy chưa đánh trượt con là còn may đó!”
Lý Hạ cúi đầu, chân trái đá chân phải nhỏ giọng biện giải: “Con… Con là người nước ngoài mà…”
Vài vị phía sau căm giận kề tai nói nhỏ: “Hắn còn nói hắn là người nước ngoài! Rõ ràng còn xin học bổng!”
Bên cạnh lập tức tán thành: “Đúng vậy! Đúng vậy! Có giỏi thì trả lại đi! Hơn nữa còn được tận hai phần học bổng!”
Phía sau vô cùng đau đớn: “Còn một suất nữa là đến tôi rồi! Còn kém một phần nữa thôi đó!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT