Tác giả: Wind

Ở lại võ đường chơi với bọn trẻ khoảng nửa tiếng thì Thù mới tiếc nuối nói lời tạm biệt với mọi người mà lên xe về nhà. Cô cũng không thể tìm cách tránh mặt Ruki mãi được. Hơn nữa, dường như cô cũng không có lỗi thì phải? Còn thân phận thật của cô…

Thoáng ngẩn người một lúc, cô không để ý thấy Quân Lâm Ngạo đã gọi mình đến ba lần.

Anh khẽ nhíu mày khó hiểu. Thế nào mà cô lại ngẩn người rồi?

“ Thu!”

Một tay giữ vô lăng, tay còn lại anh đưa ra khẽ lay người cô. Hồi nãy cô lấy lại được ý thức là do anh kéo cô lại thì phải?

“ Ân?” Có chuyện gì sao?

Lời nói còn nhanh hơn suy nghĩ, cô vô thức đáp lại theo phản xạ vô điều kiện. Nhưng may mắn là cô cũng đã nhanh chóng lấy lại được ý thức, mau chóng giữ lại câu hỏi phía sau. Như tình hình hiện tại thì cô không thích Quân Lâm Ngạo mới đúng. Nếu nói ra câu kia, giọng điệu có phải là ôn hòa quá không? Hơn nữa, giờ cô cũng không muốn nói nhiều a~ Tiết kiệm được từ nào hay từ đó thôi ( Wind: Chị tính toán chi li quá rồi đó =.=|| ).

Thấy cô đã tỉnh táo lại, Quân Lâm Ngạo mới rút tay về. Trong đầu hiện ra cảm xúc nuối tiếc khó tả. Hơi ấm của cơ thể cô còn vương lại tại đầu ngón tay. Dù cách một lớp vải nhưng anh vẫn cảm nhận rõ cảm xúc mềm mại của làn da thiếu nữ. Cảm giác thật tốt!

Quân Lâm Ngạo ra sức lắc đầu để quên đi những suy nghĩ đang diễn ra trong đầu mình. Anh đang nghĩ gì vậy chứ! Quá không đứng đắn rồi! ( Wind: * Cười mờ ám* Có gì không đứng đắn a? Hắc hắc…)

Ban đầu gọi cô cũng chỉ vì không muốn nhìn bộ dạng lạc hồn lạc phách của cô nên giờ nghe thấy câu hỏi ngắn gọn kia của cô, anh nhất thời không biết nói gì. Lúng túng mất một lúc, Quân Lâm Ngạo đành nhắm mắt nói bừa.

“ À. Em học võ từ bao giờ vậy?”

Hỏi xong câu này anh mới nhớ tới nỗi thắc mắc của bản thân từ một tháng trước. Lúc nghe cô đánh nhau cùng gần mười đứa bạn cùng lớp, anh còn nghĩ cô sẽ bị thương rất nặng. Ai dè lại nhìn thấy cô hoàn hảo vô khuyết thản nhiên đứng trong phòng nói chuyện điện thoại. Sau khi hỏi rõ mấy người xem cô đánh nhau mới biết cô có võ. Hơn nữa, với trình độ ban nãy mà cô thể hiện ra khi đánh với anh cũng không thấp đâu. Nếu không phải anh là đàn ông con trai nên thể lực có vượt trội hơn so với cô, kết hợp với việc anh cố gắng học võ từ nhỏ thì chắc cũng không thể đánh thắng cô nhanh như vậy.

Thu nghe Quân Lâm Ngạo đưa ra câu hỏi như vậy cũng không kịp phản ứng. Người này tự nhiên hỏi về việc này làm gì a? Mà, cô có thể không trả lời không nhỉ? Dù gì hiện giờ ai cũng biết Trịnh Thái Thu cô cùng với đại thiếu gia Quân Lâm Ngạo của Quân gia không còn có bất cứ quan hệ ràng buộc nào nữa. Quan trọng hơn là, điều mọi người biết là sự thật a! Nhưng mà… dù gì Quân Lâm Ngạo cũng biết cô có võ rồi, hay là cứ nói cho anh ta biết, cô cũng đâu có chịu thiệt thòi gì?

Suy nghĩ kĩ càng xong, Thu quyết định trả lời. Mình có võ người ta biết rồi, năng lực của cô chắc hẳn Quân Lâm Ngạo cũng đã nhìn ra khi hai người thi đấu. Hơn nữa, với bối cảnh của anh thì còn sợ không tra được việc cỏn con này sao?

“ Năm tôi mười một tuổi”.- Không nhìn anh, cô lại nhắm mắt dựa vào chiếc ghế đệm mềm mại của xe, chậm rãi nói rõ từng từ.

Vào khoảng thời gian đó, nguyên chủ đã đăng kí tham gia học võ cùng với Ruki. Đây vốn là chủ ý của Ruki, võ đường Bảo Lâm cũng là do anh chọn. Lúc đó “ Thái Thu” vốn cũng không biết rõ lí do vì sao Ruki không cho cô nói chuyện cô học võ cho người khác biết. Về sau thì Thu phát hiện ra việc bản thân vốn chỉ là con gái nuôi của Trịnh gia, còn nhận đủ sự lạnh nhạt của bố mẹ nuôi nên cô cũng có thêm lí do để dấu đi chuyện này. Việc cô thường xuyên ra ngoài đến tối muộn cũng có liên quan mật thiết đến việc này. Bí mật nguyên chủ giữ trong chín năm mà cô mới đến một, hai ngày đã làm bại lộ. Thực ra Thu cũng có chút xấu hổ a~

Cô học võ chín năm rồi?

Quân Lâm Ngạo không có phản ứng quá lớn khi nghe cô nói xong đáp án. Với năng lực của cô, học trong nhiều năm như vậy cũng không phải quá dài, anh cũng không quá kinh ngạc. Tuy nhiên, nói anh không giật mình thì hoàn toàn là nói láo. Thời gian học của cô chỉ chiếm một phần nhỏ còn tâm trạng của anh giao động là vì việc khác. Điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là việc Thu có thể che dấu được việc cô học võ trong một khoảng thời gian dài như vậy. Nhưng nghĩ lại anh cũng cảm thấy đây là điều dễ hiểu. Vốn không có ai thèm để ý đến cô, cô còn có ý định giấu diếm cho nên những người khác, bao gồm cả anh không biết là lẽ dĩ nhiên.

Không khí trong xe lại lâm vào trầm mặc. Thế nhưng Thu lại không hề để ý đến mà thản nhiên nhắm mắt dưỡng thần, giống như không hề có một chút xíu tinh thần cảnh giác nào đối với người đàn ông đang lái xe ở ngay bên cạnh.

Trong khi đó, Lâm Ngạo vẫn thường xuyên liếc nhìn cô. Thấy bộ dạng vân đạm phong khinh của cô nàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên tạo thành một nụ cười dịu dàng, tại khóe mắt còn ẩn chứa tình yêu cùng những thứ cảm xúc mâu thuẫn khiến người khác không khỏi nảy sinh ý muốn chìm sâu vào ánh mắt người đàn ông này, mong muốn được tìm hiểu rõ tâm hồn của anh.

Một con người trầm lắng, đôi mắt chứa đầy tâm sự như vậy đâu còn giống Quân thiếu lăng nhăng, giảo hoạt của ngày trước?

***********************

Dù đã về đến nhà cô được hơn năm phút nhưng Quân Lâm Ngạo lại không nỡ đánh thức người con gái đang an tĩnh ngủ trên ghế lái phụ. Cũng bởi vậy, không khí trong xe cũng này cũng có thể tính là khá hòa hợp và ấm áp. Thử hỏi từ buổi tối trước ngày hai người hủy hôn, anh và cô đã có phút nào ở cạnh nhau mà yên bình đến vậy? Không có ánh mắt lạnh lùng, không có lời nói băng lãnh đến thấu tim, cũng không có thái độ xa cách vạn dặm của cô đối với anh. Trong khoảnh khắc này, giữa hai người dường như không hề tồn tại bức tường ngăn cách mà thường ngày Thu cố ý tạo nên.

Giờ khắc này, cô ngủ ngoan ngoãn giống như một đứa trẻ. Hàng lông mi đen dài cong vút rũ xuống cùng mí mắt. Làn da trắng hồng tạo nên nét tương phản rõ ràng. Đôi gò má mềm mại, trắng mịn còn phảng phất một chút màu hồng dễ thương. Hai cánh mũi phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở nhẹ nhàng cùng với đôi môi hồng đào nhỏ xinh hơi vểnh lên. Ban nãy, khi chuẩn bị thi đấu cùng Quân Lâm Ngạo, cô đã xóa hết lớp trang điểm trên mặt nên hiện giờ Thu vẫn đang để mặt mộc. Bởi vậy, Quân Lâm Ngạo có thể quan sát cô một cách chân thực nhất. Gương mặt thanh thuần giống như một cô học sinh trung học non nớt, lại hòa lẫn với sự quyến rũ của một người phụ nữ khiến anh mê đắm.

Trong giây phút này, anh buông bỏ tất cả những suy nghĩ phức tạp trong đầu, toàn tâm toàn ý để ngắm nhìn cô. Rốt cuộc anh cũng kìm lòng không đậu mà đặt một nụ hôn lên môi cô. Ý muốn ban đầu vốn chỉ là thân mật với cô một chút nhưng khi môi anh người tiếp xúc với nhau, cảm xúc mềm mại trên môi cùng hương thơm ngọt ngào của cô khiến anh lưu luyến không nỡ rời. Đầu lưỡi liếm nhẹ hai cánh môi nhỏ nhắn, nhanh chóng phác thảo đôi môi xinh đẹp rồi giống như vẫn cảm thấy chưa đủ, chiếc lưỡi lại khéo léo tách ra hàm răng trắng đều vốn không có chút phòng bị của cô, luồn lách vào bên trong khoang miệng cô, quấn lấy lưỡi thơm tho của người thiếu nữ.

Bị người khác làm phiền trong lúc ngủ, Thu “ Ừm” lên một tiếng khó chịu sau đó liền lờ mờ mở mắt ra. Đập vào mắt cô là khuôn mặt phóng đại của một người đàn ông tuấn mĩ, đầu óc đang mụ mị lại chập chạp phân tích thông tin nên khi Thu nhận ra tình hình của bản thân, cô đã sớm bị hôn đến sắp nghẹt thở!

Thu hoảng hốt nhận ra, cô đang bị hôn trộm. Hơn nữa kẻ trộm hương còn là người mà cô luôn không ưa- Quân Lâm Ngạo!

Ý nghĩ đầu tiên hiện hữu trong đầu Thu là: đẩy tên sắc lang này ra, ngay lập tức!

Nghĩ là làm, bàn tay nhỏ bé của cô lập tức ra sức đẩy Quân Lâm Ngạo. Bạn nam nào đó vốn đang chìm đắm trong hương vị ngọt ngào của nụ hôn, không chút phòng bị nên dễ dàng bị đẩy ra. Thấy ánh mắt chứa đầy lửa giận của cô đang nhìn chòng chọc vào mình, Quân Lâm Ngạo có chút xấu hổ, cũng có cảm giác thỏa mãn. Bao lâu rồi anh không được hôn cô a?

“ Anh… Sắc lang, bại hoại!”

Là một công dân văn minh, không có tiền sử văn tục chửi bậy cao, tiểu Thu nhà ta dù rất tức giận, rất uất ức nhưng cũng chỉ có thể thốt ra được hai từ không có chút sức ép với mỗ nam mặt dày. Tuy nhiên, vì để tránh cô càng tức giận thêm, Quân Lâm Ngạo cũng cực kì phối hợp mà cúi đầu ra vẻ hối lỗi, bộ dáng giống hệt một đứa trẻ đang ngoan ngoãn nhận lỗi, cực kì nhu thuận.

Thu đen mặt. Vốn muốn tát cho tên này hai phát cho đỡ tức, giờ nhìn thấy bộ dạng này của hắn, cô lại không nỡ. Rõ ràng cô mới là người bị hại mà, sao giờ lại thành ra giống như cô đi bắt nạt người khác vậy??? Thiên lí ở đâu a!!!???

Thu cực kì uất ức, không thèm nói câu nào với Quân Lâm Ngạo, trực tiếp đẩy cửa ra bước xuống xe. Thấy vậy, anh liền vội vàng mở cửa xuống theo, chạy tới giữ cô lại.

Đang buồn bực nện mạnh gót giày xuống đất cho hả giận, Thu không hề chuẩn có chuẩn bị gì nên khi Quân Lâm Ngạo đột ngột dùng sức kéo cô về hướng ngược lại thì tiếp theo xảy ra việc gì thì ai cũng có thể đoán được. Cô đương nhiên phải ngã vào vòng tay của người nào đó rồi a~

Thu lặng lẽ rơi lệ. Huhu… Sao lần nào cô bị tên này kéo là y như rằng tiếp theo sẽ bị hắn ăn đậu hủ vậy!? Không chịu đâu! Chống lại thiên mệnh! Tôi muốn đấu tranh giành chính quyền! Lão thiên, ông mau từ chức!

Mỗ nữ kêu gào thảm thiết ~ing.

Ân, thật thoải mái!

Ai đó thầm thỏa mãn bật ra một câu cảm thán, đương nhiên là chỉ dám làm vậy ở trong đầu. Quân Lâm Ngạo hắn còn muốn truy thê a~ Nếu bây giờ nói ra cảm xúc thật không chừng còn bị cô đập cho một trận rồi cạch mặt anh luôn cũng nên. Mà anh, không muốn và tuyệt đối cũng không cho phép chuyện đó xảy ra a~

Ngắm khuôn mặt đang dần đỏ bừng lên- không biết là vì ngượng ngùng hay tức giận- của thiên hạ trong ngực, Quân Lâm Ngạo suýt nữa không kiềm chế được mà bật cười. Cô nàng này, sao có thể đáng yêu đến vậy cơ chứ!

Tuy rất yêu thích cảm giác được gần gũi với Thu nhưng Lâm Ngạo vẫn phải buông tay trong nuối tiếc vô hạn. Ai bảo bây giờ cô dường như vẫn còn có ác cảm chồng chất đối với anh đâu. Thật đủ ủy khuất a~ Đến bao giờ anh mới có thể ôm được mĩ nhân mang về đây?

Tự nhiên anh muốn thở dài than vãn quá. Trên đời này có bao nhiêu người có con đường truy thê dài đằng đằng như anh không?

“ Anh… anh xin lỗi. Tại anh vội quá”.

Mọi người biết thế nào là mặt dày hơn kính chống đạn không? Khụ… Nếu ai chưa biết, vậy mời xem tấm gương của bạn học Quân Lâm Ngạo. Rõ rang sung sướng muốn chết mà còn ra vẻ ngượng ngùng! Quá quá quá vô sỉ! Người này không biết từ liêm chính viết thế nào đâu. ( Wind: Tuyển gia sư gấp a~ )

Nói thêm cũng chẳng giải quyết được gì. Cô mặc kệ. Trịnh Thái Thu cô vẫn luôn là người nhân từ độ lượng, đại nhân như cô không thèm chấp tiểu nhân Quân Lâm Ngạo đâu >_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play