Sau khi trở lại phòng, Nguyệt Vô Tu nhịn không được lại truy hỏi: "Sao nàng lại chạy đến hậu cung? Chỗ kia vừa bẩn vừa đổ nát, cho dù là xử phạt thị nữ thì nàng cũng không cần thiết tự mình động thủ."
Lam Nguyệt bị hỏi phiền lòng, không bình tĩnh trả lời một câu: "Rốt cuộc chàng nhắc đến con tiện nhân kia làm cái gì?"
Nguyệt Vô Tu không rõ vì sao nàng tức giận lớn đến như vậy, cũng đơn giản không hề nhắc đến chuyện này nữa.
"Nguyệt nhi, bổn vương đã hứa với nàng, nhất định sẽ làm cho nàng và Sương nhi trải qua cuộc sống tốt nhất tôn quý nhất, nguyện vọng này rất nhanh sẽ thực hiện được, đợi ta tiến đánh vào đế đô, giết chết Túc Ly Mị, về sau thân phận đế quân chính là Nguyệt Vô Tu ta."
Lam Nguyệt lần đầu tiên nghe hắn nói như vậy, nhất thời hoảng sợ: "Chàng chàng nói cái gì? Chàng muốn làm đế quân?"
"Đúng vậy, có phải thật cao hứng hay không, đợi bổn vương trở thành đế quân, nàng chính là Đế hậu, Sương nhi cũng sẽ là công chúa tôn quý nhất yêu ma giới."
Ánh mắt Lam Nguyệt khác thường nhìn hắn: "Không phải là chàng điên rồi đấy chứ? Đế quân pháp lực cao cường, làm sao chàng có thể là đối thủ của hắn, hơn nữa, lúc trước thiếp hy vọng chàng có thể trở thành chúa tể yêu ma giới, nhưng mà hiện tại, đế quân yêu ma giới rất nhanh sẽ trở thành con rể của Lam Nguyệt thiếp, tại sao chàng có thể phá hư hạnh phúc của nữ nhi?"
Nguyệt Vô Tu nghe vậy cảm thấy thật là khó hiểu: "Nàng nói cái gì vậy, đúng rồi, Sương nhi đâu?"
Lam Nguyệt uống một ngụm nước trà thị nữ rót, miễn cưỡng mở miệng: "Bảy ngày trước, nó đã đi đế đô rồi."
"Cái gì?" Sắc mặt Nguyệt Vô Tu đại biến, vỗ mạnh bàn: "Tại sao có thể để cho Sương nhi đi đến loại địa phương đó?"
Lam Nguyệt sợ tới mức lập tức bị sặc, không ngừng mà ho khan, sau đó nàng cũng không cam chịu yếu thế cãi lại: "Dù thế nào, cho phép con tiểu tiện nhân Nguyệt Phi Yên làm Đế hậu, còn Sương nhi chúng ta thì không sao? Sương nhi đi, tất nhiên là vì đoạt lại vị trí Đế hậu, thiếp thấy chờ sau nó trở lại, chúng ta sẽ đổi xưng hô với nó."
Nguyệt Vô Tu giận dữ: "Đáng chết, cơ bản là nàng không rõ tình hình, nàng đây là làm cho Sương nhi đi chịu chết."
Nghe được chữ "Chết" này, Lam Nguyệt hoảng sợ, rốt cục an tĩnh lại, truy hỏi chuyện gì xảy ra.
"Ta nói thật với nàng, sau khi tiên ma đại chiến, yêu ma giới nguyên khí đại thương, Túc Ly Mị cũng mất tích không thấy, mấy trăm năm trôi qua, ta vẫn âm thầm tìm cách muốn soán vị, cũng không nghĩ rằng ngay lúc ta đã chuẩn bị tốt hết thảy, thế nhưng Túc Ly Mị đã trở lại. Hơn nữa luôn luôn chèn ép ta, cho nên ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, mấy năm nay ta vẫn tu luyện ma công, tăng tu vi lên, vì muốn đối kháng với Túc Ly Mị, ta an bài Phi Yên gả vào đế cung, vì gia hại Túc Ly Mị, ngày đó sau khi triều bái, ta đưa cho nó chất lỏng kịch độc của U Minh hoa, để cho nó hạ độc Túc Ly Mị, một tháng sẽ nhanh đến, tin tưởng ta rất nhanh sẽ thu được kết quả."
"Hoá ra là như vậy." Rốt cuộc Lam Nguyệt cân bằng được một chút, thì ra chàng muốn đưa Nguyệt Phi Yên đi chịu chết, mà không phải thiên vị nó.
"Nhưng mà nàng, lại để cho Sương nhi làm càn, để cho nó đi đế cung, vốn là Túc Ly Mị nghĩ rằng đã loại bỏ được ta, nếu hiện tại hắn thật sự lấy Sương nhi làm uy hiếp, chúng ta phải làm gì đây?"
Rốt cuộc Lam Nguyệt biết sợ, vẻ mặt cầu xin: "Thiếp thiếp cũng không biết sẽ biến thành như vậy, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ, Sương nhi sẽ có nguy hiểm sao?"
Nguyệt Vô Tu cau chặt mày: "Cho dù tạm thời không có nguy hiểm, về sau cũng là lành ít dữ nhiều, Túc Ly Mị đã biết âm mưu của ta, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho Sương nhi."
Lam Nguyệt sợ tới mức xụi lơ, khóc lớn lên: "Ta chỉ có một nữ nhi duy nhất là Sương nhi, nếu nó xảy ra chuyện, làm sao thiếp sống được đây?"
Nguyệt Vô Tu nghe nàng khóc đến phiền lòng, vội vàng lớn tiếng quát lớn: "Khóc khóc khóc, nàng chỉ biết khóc, có ích lợi gì? Còn không bằng cẩn thận suy nghĩ biện pháp."
Tuy rằng Nguyệt Vô Tu ngoan độc, nhưng mà hắn và Lam Nguyệt vẫn có tình cảm vợ chồng, Nguyệt Lưu Sương lại là nữ nhi hắn yêu mến, cho nên đãi ngộ đối với Nguyệt Phi Yên, tự nhiên khác nhau rất lớn.
Vì nữ nhi của mình, Lam Nguyệt chỉ có thể kiên trì bắt đầu nghĩ biện pháp, đột nhiên trong đầu xuất hiện một người: "Đúng rồi, Nguyệt Phi Yên, không phải nó là Đế hậu sao? Nhất định nó có biện pháp cứu Sương nhi."
Khuôn mặt Nguyệt Vô Tu nhăn lại: "Cũng không biết tình hình hiện tại của đế cung lnhư thế nào, nói không chừng ngay cả chính nó đều tự thân khó bảo toàn."
"Thiếp mặc kệ, nhất định nó phải cứu Sương nhi, nếu Sương nhi xảy ra chuyện, thiếp sẽ giết mẫu thân nàng, chôn cùng với Sương nhi."
"Hiện tại, cũng chỉ có thể như vậy." Nguyệt Vô Tu chuẩn bị lập tức lên đường đến đế đô, nếu Túc Ly Mị thật sự đã bị độc phát tác, nói không chừng hắn còn có thể trực tiếp giết hắn, cứu nữ nhi bảo bối của mình ra.
Đột nhiên, ngoài cửa có người bẩm báo.
"Đại vương, Vương Hậu, ngoài thành truyền đến tin tức, Đế hậu mang người đến đây."
Đế hậu? Đột nhiên Lam Nguyệt mừng rỡ kêu lên: "Nhất định là Sương nhi của chúng ta đã trở lại, trước khi nó rời nhà đã nói qua, nhất định nó sẽ trở thành Đế hậu, cho nên nhất định là nó."
Tuy rằng Nguyệt Vô Tu đầy bụng nghi ngờ, tạm thời xem trước một chút đi, hắn cảm giác, cảm thấy lấy tính cách Túc Ly Mị không có khả năng phải làm như vậy.
Bất quá cũng không chắc, không phải hắn đã để cho Phi Yên làm Đế hậu hay sao?
Nguyệt Vô Tu lập tức phân phó: "Bãi giá, nghênh đón Đế hậu."
Sau khi Quý Phi Nhi ở trên xe ngựa ngủ nửa ngày, rốt cuộc tỉnh lại, trong lòng càng không ngừng thầm oán Túc Ly Mị, tên đáng giận này, nhất định là hắn cố ý.
"Phi Nhi, rốt cuộc người tỉnh, Hồ Tộc vương rất nhanh sẽ đến, chắc hẳn lúc này Hồ Vương đã phái người nghênh đón ở cửa thành rồi."
Quý Phi Nhi hừ lạnh: "Làm sao có thể? Ta đây là nữ nhi không được cưng chìu làm sao có thể hưởng thụ đãi ngộ như vậy được?"
"Lại nói như thế nào, hiện tại người cũng là Đế hậu nha."
"Bọn họ ngay cả vị trí đế quân cũng dám mơ ước, chớ nói chi là Đế hậu ta đây."
Không biết như thế nào, ngày thường Thương Mặc Tuyết rất hài hước khôi hài, một đường cũng không nói được mấy câu.
Đến vương thành, lập tức nhìn thấy trận trận hoa lệ, quý Phi Nhi nhìn từ trong cửa sổ xe ngựa ra ngoài, nhất thời cảm thấy hết sức ngạc nhiên và khó tin, nếu nàng biết bọn họ cho rằng nàng là Nguyệt Lưu Sương nên mới tới đón, nhất định sẽ cười điên.
Nguyệt Vô Tu mang theo Lam Nguyệt cùng Vương thần đứng cung kính, nghênh đón Đế hậu.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, màn kiệu được xốc lên, Quý Phi Nhi đi xuống xe ngựa trước mắt bao người.
Nàng đứng trước xe vẫn là mê man, hiện tại mới nhìn đến xe ngựa không hổ là yêu ma giới, quả thực chính là ngựa khỏe cưỡi mây lướt gió nha.
Lam Nguyệt vừa nhìn thấy mặt của nàng, phát hiện nàng cũng không phải Nguyệt Lưu Sương, nhất thời hét rầm lên: "Tại sao là ngươi?"
Mẫu Đơn và Thương Mặc Tuyết cũng theo sau xuống xe, nghe được tiếng kêu của bà, nhất thời nhíu mày thật sâu.
Lúc Nguyệt Vô Tu nhìn đến Thương Mặc Tuyết, lại vô cùng khiếp sợ, Lang Vương thế nhưng cũng tới? Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Mẫu Đơn lạnh lùng quát lớn: "Nhìn thấy Đế hậu, còn không quỳ xuống hành lễ, còn dám hô to gọi nhỏ, chẳng phải là coi rẻ đế quân?"
Trong lòng Lam Nguyệt không cam lòng, nó dựa vào cái gì mà bắt nàng hành lễ với nữ nhi của một hạ nhân ti tiện? Cho nên vẫn đứng thẳng tắp như trước, không muốn quỳ xuống.
Nguyệt Vô Tu mất nửa ngày mới thu hồi ánh mắt khiếp sợ, vội vàng cười giải vây: "Phụ vương cũng không biết nữ nhi trở về, Lang Vương cũng đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa thật là thất lễ. Cũng là người một nhà, miễn cái gọi là lễ tiết này đi!"
Những lời này muốn nói cũng là quý Phi Nhi nói, thế nhưng chính hắn lại nói trước, thật sự là rất buồn cười.
Quý Phi Nhi mỉm cười: "Đây là đương nhiên."
Lần này nhiệm vụ chủ yếu của Thương Mặc Tuyết đó là bảo hộ Quý Phi Nhi, chuyện khác có thể không quản thì cố hết sức không cần quản nhiều.
Vì thế, Quý Phi Nhi cùng với Nguyệt Vô Tu bất an và Lam Nguyệt ghi hận trong lòng, trở về Vương Cung Hồ Tộc. Kế tiếp, nhiệm vụ quan trọng nhất của nàng đó là hỏi ra mẫu thân của Nguyệt Phi Yên ở nơi nào.
Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt một lòng muốn tách Mẫu Đơn và Thương Mặc Tuyết ra, sau đó hung hăng đề ra nghi vấn chuyện Quý Phi Nhi hạ độc còn có tăm tích của Nguyệt Lưu Sương, nhưng mà hai người kia lại như thế nào cũng không đi, ở lại cạnh nàng thế nào đều không đi.
Lam Nguyệt sốt ruột ái nữ, thật vất vả thể hiện ra một chút nụ cười hiền lành: "Phi Yên, vài ngày trước, muội muội của con cũng đi đế đô, nói rất nhớ con nên cố ý đi thăm, lần này sao chỉ có một mình con trở lại, Sương nhi đâu?"
"Người nói tỷ tỷ à, hiện nay tỷ tỷ đường làm quan rộng mở, nàng cùng đế quân tình đầu ý hợp, hơn nữa muốn cùng với tỷ muội ta hầu hạ chung một chồng, cho nên lần này chỉ có ta trở về vấn an các hai lão nhân gia các người, tỷ tỷ còn ở lại bên cạnh đế quân luyến tiếc chưa muốn trở về."
Lam Nguyệt vừa nghe Nguyệt Lưu Sương không có việc gì, còn được Túc Ly Mị hết mực sủng ái, nhất thời rất cao hứng, trong lòng bớt được sầu lo, bởi vì nàng biết Nguyệt Phi Yên tuyệt đối không dám nói dối nàng.
Nhưng mà nàng không biết, Nguyệt Phi Yên đã sớm chết, hiện tại chủ nhân của thân thể này tên là quý Phi Nhi.
Nguyệt Vô Tu lại lấy uy nghiêm của phụ thân ra, nói: "Phi Yên, sao con có thể làm càn như vậy, tại sao có thể đồng ý cho tỷ tỷ con và đế quân ở cùng một chỗ chứ?"
"Phụ thân, đây cũng không phải là con có thể khống chế nha, tỷ tỷ vừa thấy đế quân lập tức nhất kiến chung tình, chúng con lại tỷ muội tình thâm, cho nên cũng chỉ có thể nhịn đau bỏ những thứ yêu thích của mình mà thôi."
Không biết như thế nào, Nguyệt Vô Tu cảm giác, Nguyệt Phi Yên nay đã không giống nữ nhi yếu đuối trước kia của hắn, nhưng cũng không bắt được nhược điểm nói dối của nàng, bởi vì chuyện tình đế cung, chính hắn cũng không biết.
Phía sau, đột nhiên Mẫu Đơn lên tiếng: "Đế hậu đường xa mà đến, cần nghỉ ngơi thật tốt, trước hết Hồ Vương đừng hỏi nhiều như vậy, nhanh an bài phòng một chút đi."
Nguyệt Vô Tu không biết thân phận của Mẫu Đơn, thấy nàng ăn mặc cũng biết là có lai lịch lớn, có điều Thương Mặc Tuyết đến lại làm cho hắn cảnh giác thật sâu, hắn cảm thấy, nhất định là Thương Mặc Tuyết đến giám thị Nguyệt Phi Yên cùng Hồ Tộc bọn họ.
Nguyệt Vô Tu nở nụ cười: "Nhìn ta này, chỉ biết sốt ruột nữ nhi, thế nhưng đã quên chuyện quan trọng như vậy."
Những người khác không khỏi cảm thấy buồn cười, cái gì gọi là sốt ruột nữ nhi, từ khi quý Phi nhi vào cửa đến giờ, hắn vẫn đều hỏi chuyện tình của Nguyệt Lưu Sương, không có nửa phần quan tâm nữ nhi của mình, lúc này còn giả bộ cái gì từ phụ?
"Cũng không cần phiền toái như vậy, ngụ ở gian phòng Đế hậu lúc trước là được rồi, ta ở bên cạnh hầu hạ Đế hậu, Lang Vương an bài một gian phòng ở cách vách là tốt rồi." Mẫu Đơn nói về thân phận mình như là một thị nữ, nhưng cách ăn mặc khí chất của nàng rõ ràng cũng không giống thị nữ, hơn nữa trên người còn tản ra ẩn ẩn tiên khí, ít nhiều trước khi đi nàng đã được Túc Ly Mị đưa cho một ít linh dược, sau khi ăn có thể che dấu tiên khí, bằng không lấy tu vi của Nguyệt Vô Tu nhất định có thể nhìn thấu nàng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT