Editor: Gà

Mặc dù Mẫu Đơn tạm thời ở lại Yêu ma giới, không trở về Tiên giới, nhưng Quý Phi Nhi không muốn đi tìm ả, vì ngày đó ả lạnh nhạt, để lại bóng ma cho nàng.

Nhưng Mẫu Đơn không ngồi yên, ả rất muốn biết chân tướng, nên ả chỉ có thể để điệu bộ cao lãnh xuống, chủ động đến tìm Quý Phi Nhi.

Lúc thấy ả, Quý Phi Nhi có chút kinh ngạc, nàng còn nghĩ rằng ả không muốn nói chuyện với nàng, nên lộ ra nụ cười khách khí: "Tiên tử đến tìm tiểu Bạch sao? Chàng không ở đây, cô nương nên đến đại điện tìm chàng."

"Ta đến tìm ngươi."

"Tìm ta?" Quý Phi Nhi không thể tin trừng to mắt nhìn ả, trong lòng cảm thấy không tốt, đến tìm nàng để hưng sư vấn tội sao?

"Đúng vậy!" Thái độ Mẫu Đơn khác thường, đi đến thân thiết kéo tay nàng: "Ngày hôm qua do ta quá khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn không thể tiếp nhận, bây giờ suy nghĩ một chút thật sự do ta không đúng, nên đến xin lỗi ngươi, sẽ không giận ta chứ?"

"Không có." Nàng đâu dễ giận như vậy, hơn nữa nàng chính là Tử Huyên, sao nàng có thể giận chính bản thân chứ?

Mẫu Đơn hoàn toàn không giống vẻ lạnh nhạt của ngày hôm qua, vô cùng thân thiết kéo tay nàng: "Ta biết ngay, cô nương Mị thích, nhất định rất hiểu lòng người."

Quý Phi Nhi lắc đầu: "Ta hiểu rõ, cô nương và Tử Huyên là tỷ muội rất tốt, mà Tử Huyên là người Tiểu Bạch yêu, nàng ấy vì Tiểu Bạch mà chết, nên cô nương mới bất bình cho nàng, dù cô nương chán ghét ta cũng là chuyện bình thường." Nàng nên cảm thấy may mắn, bản thân có một tỷ muội luôn nhớ đến nàng như vậy.

Mặc dù Mẫu Đơn tươi cười, nhưng trong lòng vô cùng khinh thường, Thương Mặc Tuyết nói nàng là Tử Huyên, thật sự Tử Huyên sẽ nói ra những lời này sao? Ả không hề cảm thấy nàng có dáng vẻ gì giống với Tử Huyên.

"Đúng vậy, Tử Huyên thật sự là một nữ tử rất tốt, năm đó ở Tiên giới nàng ấy rất chăm sóc ta, hai chúng ta xem như tỷ muội sinh tử chi giao, như Mị và Mặc Tuyết vậy, chỉ tiếc, ngàn năm trước, chuyện của bọn họ bị bại lộ, Tiên Đế Đế Tị thì vô cùng tàn bạo, cho nên Tử Huyên vì bảo vệ Túc Ly Mị, nhảy xuống Tru Tiên đài."

Đột nhiên Quý Phi Nhi nhớ lại tình cảnh trong giấc mộng nào đó, khóe miệng hơi lộ ra vẻ tươi cười, hình như là đang nhớ lại điều gì tương tự: "Đúng vậy, nếu ta là Tử Huyên, ta nhất định cũng sẽ làm như vậy."

Vì Túc Ly Mị thật sự rất tốt với nàng, vì người trong lòng, làm chuyện gì cũng đều cam tâm tình nguyện.

Nụ cười của nàng khiến Mẫu Đơn cảm thấy vô cùng châm chọc, nhìn như vậy, ngược lại thật sự có mấy phần cảm giác giống Tử Huyên, đáng chết, bây giờ nàng đang khoe khoang sao? Khoe khoang nàng có được nhiều người sủng ái như vậy, Mặc Uyên vì Tử Huyên không tiếc tất cả muốn báo thù, Túc Ly Mị si ngốc trợn mắt chờ nàng một ngàn năm, ngay cả Đế Tị cũng nhớ mãi không quên nàng, mà Mẫu Đơn ả, lại phải chịu khổ, nhục nhã, thậm chí bây giờ có thể có được hảo cảm của Túc Ly Mị và Thương Mặc Tuyết, cũng nhờ núp dưới bóng của Tử Huyên.

"Đáng tiếc, ta cảm giác không đáng giá, nam nhân, quả thật không dựa vào được, Tử Huyên vì hắn mà chết, nhưng hắn lại thích nữ nhân khác. Con người của ta, chỉ thích nói thẳng, hi vọng ngươi đừng để ý."

Quý Phi Nhi gật đầu, cuối cùng đã bắt đầu hưng sư vấn tội rồi sao?

"Ta không phải cố ý nói ngươi, cũng không phải nhằm vào ngươi, chỉ có chút không thể tiếp nhận được sự thật này thôi, nhưng bây giờ ở cùng ngươi, hình như ta đã hiểu tại sao Mị xem trọng ngươi, vì trên người ngươi thật sự có rất nhiều điểm giống với Tử Huyên."

Không biết sao, Quý Phi Nhi lại cảm giác, ý của ả là, vì nàng giống Tử Huyên, Túc Ly Mị mới có thể thích nàng, hoặc nói Túc Ly Mị chỉ xem nàng như một thế thân.

"Vậy sao? Cô nương cảm thấy hai chúng ta rất giống ư?"

"Dĩ nhiên, ta hiểu rõ Tử Huyên nhất, tính tình ngươi bình dị gần gũi như vậy, cười lên rất đáng yêu, thật sự giống với Tử Huyên lắm. Năm đó khi Mị mất đi Tử Huyên, đau lòng muốn chết, thiếu chút nữa vì nàng ấy ngay cả mạng cũng không cần, ta rất lo lắng cho huynh ấy, nhưng bây giờ có ngươi hầu bên cạnh huynh ấy, chắc hẳn huynh ấy sẽ dần dần thoát khỏi đau đớn."

Quý Phi Nhi cười cười, không nói lời nào, tính nàng tương đối nhạy cảm, nhất là khi gia nhập làng giải trí, rất hiểu cái gọi là nhìn mặt nói chuyện, hoặc là cẩn thận đoán ý tứ người khác qua lời nói, vì để người khác không bắt được nhược điểm của mình, cho nên hiện tại nghe Mẫu Đơn nói, nàng cảm thấy không đơn giản như vậy.

"Đúng rồi!" Mẫu Đơn như bỗng nhiên nhớ ra gì đó, đẩy hộp thức ăn trước mắt: "Ta đã nói đến tìm ngươi bồi tội, nên không thể không đem theo chút quà, đây là điểm tâm do ta tự mình làm, nhanh nếm thử một chút."

Nói xong, ả lấy điểm tâm tinh xảo ra từ trong hộp thức ăn.

Đậu xanh mềm, bánh bao đậu, còn có bánh dẻo đậu đỏ.

Nhưng không biết, Quý Phi Nhi liếc mắt nhìn những món điểm tâm kia, trên mặt rõ ràng thoáng qua biểu tình khổ sở. Nàng dị ứng với đậu mà.

"Đây do ta bận rộn cả buổi sáng mới làm được đó, nhất định ngươi phải ăn hết nha!" Mẫu Đơn đẩy tất cả điểm tâm đến trước mặt nàng: "Nhanh ăn đi!"

Hương vị đậu nồng đậm kích thích vị giác của nàng, rốt cuộc nàng không nhịn được nữa, hắt hơi thật lớn. Trời ơi, không chịu nổi rồi!

Ở hiện đại nàng rất ghét các món ăn làm từ đậu, cho đến giờ đều không ăn bất kỳ thức ăn nào liên quan đến đậu, liếc mắt nhìn thôi mà đã thấy sợ, chứ đừng nói là ăn bàn điểm tâm ác mộng này.

Phản ứng của nàng khiến ánh mắt Mẫu Đơn xẹt qua tia âm lãnh, quả nhiên Tử Huyên cũng rất ghét thức ăn làm từ đậu, biểu hiện giống hệt nàng ta.

"Thế nào?" Ả giả vờ không hiểu nhìn nàng.

"Mẫu Đơn, ngại quá, ta ăn thức ăn từ đậu sẽ như vậy, sợ rằng sẽ phải cô phụ tâm ý của cô rồi."

Ngự Thiện phòng của Yêu ma cung biết rõ khẩu vị của nàng, nên làm thức ăn chưa bao giờ có đậu, Mẫu Đơn vừa đến không biết cũng rất bình thường.

"Hoá ra là như vậy, do ta sơ sót, trước đó ta nên hỏi Mị ngươi thích ăn gì sau đó mới chuẩn bị." Mẫu Đơn vội vàng bỏ điểm tâm vào hộp thức ăn, kêu thị nữ đem ra ngoài, sau đó ả ngồi xuống, nhẹ nhàng thở dài: "Trước đây Tử Huyên rất thích ănt"

Nội tâm Quý Phi Nhi run lên, Tử Huyên thích, nhưng nàng lại ghét như thế, cái này có phải rõ rằng…

Mẫu Đơn giả vờ cảm khái một phen, sau đó nhìn nàng: "Thật xin lỗi, có thể do ta quá nhớ Tử Huyên rồi, cho nên mới không tự chủ làm ra món ăn Tử Huyên thích, vậy chờ lần sau ta làm cái khác cho ngươi ăn, Mị đã nói, ta làm điểm tâm rất ngon, tin tưởng ngươi nhất định sẽ thích."

"Không cần phiền vậy đâu." Quý Phi Nhi cảm thấy thật có lỗi, người ta tân tân khổ khổ làm cho nàng, nhưng nàng không thể ăn, đã rất thất lễ rồi, nên nói xin lỗi phải là bản thân nàng mới đúng.

"Không phiền toái không phiền toái, có thể vì ngươi và Mị làm chút gì đó, do ta cam tâm tình nguyện, xem như để đền bù cho tiếc nuối của Tử Huyên."

Ả nửa câu đều là Tử Huyên, thành công khiến Quý Phi Nhi hoài nghi thân phận của bản thân. Có phải Mị lầm rồi không, nàng thật sự không phải Tử Huyên?

Sau khi ra ngoài, thị nữ theo ả đến một đường cùng ả trở về.

"Tiên tử, điểm tâm này" thị nữ không biết nên xử lý thế nào.

Mẫu Đơn không chút để ý liếc mắt: "Trực tiếp vứt bỏ là được rồi."

"Dạ!"

Thương Mặc Tuyết nhân lúc Túc Ly Mị và cả Yêu ma giới đang lo nghĩ, mới có thể để ả đi dò xét Quý Phi Nhi, dĩ nhiên không dám để Túc Ly Mị biết.

Vừa nhìn thấy Mẫu Đơn trở lại, y không kịp chờ đợi hỏi: "Như thế nào, nàng có ăn không?"

"Không!" Mẫu Đơn nhíu mày: "Muội đều làm điểm tâm mà năm đó Tử Huyên thích ăn nhất, nàng nói nàng không thích, một miếng cũng không ăn."

"Cái gì?" Sắc mặt Thương Mặc Tuyết trở nên nặng nề: "Mặc dù dung mạo nàng đã thay đổi, còn từng mất trí nhớ, nhưng thói quen thường ngày nên tương tự với Tử Huyên chứ, Tử Huyên thích nàng lại không, chẳng lẽ nàng thật sự không phải Tử Huyên?"

Y tin tưởng Mẫu Đơn như thế, Mẫu Đơn rất thân với Tử Huyên, có nhiều chuyện hiểu rất rõ nàng, bây giờ nghe ả nói như thế, y có chút nghi ngờ.

"Muội đã nói mà, làm sao có chuyện trùng hợp như vậy, Tru Tiên đài đã giết chết bao nhiêu thần tiên yêu ma, chưa bao giờ nghe nói còn có người có thể chết đi rồi sống lại, khẳng định nàng không phải Tử Huyên, nhất định do các huynh đã lầm!"

"Nhưng mặc kệ như thế nào, Mị yêu Tử Huyên sâu đậm như vậy, làm sao hắn có thể nhận lầm chứ?" Mặc dù đáng nghi, nhưng chỉ dựa vào một hộp điểm tâm đã phủ quyết thân phận của Quý Phi Nhi, đừng nói Mị không tin, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy không có sức thuyết phục.

"Huynh không tin muội ư?" Mẫu Đơn có chút tức giận nhìn y: "Lòng muội luôn luôn suy nghĩ cho các huynh, muội thấy huynh cũng bị yêu nữ kia làm cho tâm trí mê mẩn rồi?"

Thương Mặc Tuyết có chút bất mãn, hình như y cảm giác, lần này Mẫu Đơn thay đổi rất nhiều, trước đây ả đều an tĩnh dịu dàng, làm sao có dáng vẻ mất lý trí như hiện tại?

"Mặc kệ như thế nào, hiện tại nàng chính là Đế hậu Yêu ma giới, có mấy lời vẫn không nên nói lung tung." Mặc dù y có chút hảo cảm với Mẫu Đơn, nhưng giữa nữ nhân với tình huynh đệ và tôn nghiêm của cả Yêu ma giới trước mặt, bên nào nặng bên nào nhẹ y vẫn có thể phân rõ được.

Mẫu Đơn cũng cảm thấy bản thân luống cuống, nên vội vàng giải thích: "Mặc Tuyết, muội không có ý đó, muội chỉ sợ các huynh bị người gian lường gạt, Nguyệt Phi Yên là công chúa Hồ Tộc, hiện tại Hồ Tộc nhìn chằm chằm vị trí của Đế Quân, ngộ nhỡ thật sự là âm mưu của Hồ Tộc thì làm thế nào? Huynh nên biết, so với bất luận kẻ nào muội luôn hi vọng Tử Huyên còn sống, nhưng có một số việc nên tra rõ thì hơn."

Những lời này khiến Thương Mặc Tuyết tương đối tán thành: "Có đạo lý, ta hiểu rõ muội một lòng vì Yêu ma giới, nếu không sẽ không nói chuyện Phi Nhi chính là Tử Huyên cho muội biết, nhưng bây giờ Mị một lòng nhận định nàng chính là Tử Huyên, hắn đã nhận định chuyện gì ai cũng không thể lay động, huynh nghĩ hay cứ thôi đi, chỉ cần nàng không phải gian tế Hồ Tộc, không làm tổn thương Mị, cho dù nàng ấy không phải Tử Huyên, cũng kệ nàng ấy đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play