Editor: Gà

Nội tâm Quý Phi Nhi run lên, không tự chủ ngẩng đầu nhìn hắn, thật sự hắn tin tưởng nàng như vậy sao? Nhưng mà, thiếu chút nữa thì nàng đã thật sự động thủ đó!

Thật lòng Thương Mặc Tuyết không biết làm sao huynh đệ tốt biến thành cái dạng này, cũng không quan tâm đến Quý Phi Nhi trước mắt nữa, mũi kiếm nhắm thẳng vào Túc Ly Mị: “Ngươi quên Tử Huyên rồi phải không, đã yêu nữ nhân này rồi ư? Ngươi quên chúng ta có thù với Tiên giới, quên bản thân đã từng thề sẽ báo thù cho Tử Huyên rồi sao? Hiện tại một yêu nữ Hồ Tộc đã có thể mê hoặc ngươi, Mị, ngươi thật sự khiến ta thất vọng.”

Túc Ly Mị nhìn Quý Phi Nhi thật sâu, nắm thật chặt tay nàng, nói một câu khiến bọn họ cực kỳ khiếp sợ: “Ta nghĩ ngươi nên biết, nàng không phải Nguyệt Phi Yên, ta đã chờ đợi hơn nghìn năm, nhưng chưa từng xuất hiện kỳ tích như vậy, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào đi nữa, chỉ cần có một tia hi vọng, ta vẫn sẽ không buông tha.”

Mặc dù Quý Phi Nhi không hiểu lời nói của hắn có ý gì, nhưng câu nói “Ta biết rõ nàng thật sự không phải Nguyệt Phi Yên” cũng khiến nàng thất kinh rồi. Trời ơi, uổng phí trong lòng nàng run sợ lâu như vậy, giả vờ mất trí nhớ, thận trọng, sợ bị người hoài nghi đánh mất mạng nhỏ, thì ra hắn đã sớm biết rồi.

“Ngươi thật chấp mê bất ngộ [1]!” sắc mặt Thương Mặc Tuyết vô cùng khó nhìn, nhưng y biết, hôm nay nhất định không động vào Quý Phi Nhi được rồi, Thanh Phong kiếm biến ảo thành một vệt sáng xanh rồi biến mất.

[1]: u mê không giác ngộ

Túc Ly Mị trầm mặc không nói, nhưng Quý Phi Nhi lại nuốt không trôi khẩu khí này. Có người làm chỗ dựa, lá gan nàng cũng lớn hơn rồi.

“Người chấp mê bất ngộ là ngươi, sao một cô gái yếu đuối như ta đây có thể có uy hiếp gì đối với các ngươi, ngươi nhất định phải giết ta, ngươi không biết nam nhân đánh nữ nhân thì không tính là nam nhân sao? Cũng đúng, ngươi chính là một yêu quái không biết phân biệt phải trái, chỉ biết khi dễ nữ nhân, ta khinh thường ngươi!”

Nàng thật sự ngại thế cục không đủ loạn, Túc Ly Mị cũng không kịp che miệng của nàng, nhanh miệng đã thốt lên lời này rồi.

Sắc mặt Thương Mặc Tuyết đen hoàn toàn, chưởng phong cường đại quét qua, hắn thật sự tức giận rồi, Túc Ly Mị vung tay áo khẽ ngăn lại, hai đạo ánh sáng một trắng một xanh đụng vào nhau, chung quanh lập tức phát ra tiếng vang đất núi rung chuyển, cây cối chung quanh cũng bật gốc, nước hồ vẩy ra, cả đình nghỉ mát đều muốn sụp.

Quý Phi Nhi bị dọa sợ hét lên một tiếng, mặt đất dưới chân sụp xuống, mắt thấy sắp ngã vào trong hồ, Túc Ly Mị ôm eo nhỏ của nàng bay lên trời, nhanh chóng thoát khỏi nơi này.

Cuối cùng khi Thương Mặc Tuyết phục hồi tinh thần từ trong hỗn loạn, nhìn Thánh Địa trước mắt vốn u nhã yên tĩnh nay đã hoàn toàn thê thảm. Đáng chết, y khẽ nguyền rủa một tiếng, tức giận phất tay áo rời đi.

Vì một nữ nhân mà thành cái dạng này, hắn thật sự thay đổi rồi sao? Mặc dù nữ nhân này không giống Nguyệt Phi Yên, nhưng thấy thế nào, y đều không cảm thấy nàng sẽ là Tử Huyên, y chỉ tin vào sự thật, một khi nhảy xuống Tru Tiên đài, chính là vạn kiếp bất phục, Tử Huyên, tuyệt đối không thể nào còn sống trên đời.

......

Vốn vì chuyện của tiểu bạch xà, Quý Phi Nhi vẫn chiến tranh lạnh với Túc Ly Mị, hiện tại nàng đã quên hết mọi chuyện, ngay từ đầu đã ôm thật chặt hắn không chịu buông tay, Túc Ly Mị hết cách, không thể làm gì khác hơn một đường ôm nàng trở về phòng.

Nàng thật sự bị dọa sợ, tay nhỏ bé còn lôi kéo vạt áo trước ngực hắn, vẻ mặt chưa tỉnh hồn.

Yêu ma giới biết rõ, mặc dù Lang Vương Thương Mặc Tuyết thường ngày tác phong nhanh nhẹn, cao quý tuấn mỹ, nhưng tính tình nóng nảy, nổi cơn giông bão thì ai cũng không chống đỡ nổi, Quý Phi Nhi thật không muốn sống nữa rồi.

Túc Ly Mị đặt nàng trên giường, nàng vẫn không chịu buông tay, hết cách, hắn chỉ có thể ngồi bên giường, vỗ nhẹ vai nàng.

“Không phải đã dặn nàng tốt nhất cứ ngây ngốc thôi, chớ tùy tiện chạy đi, nếu ra ngoài cũng không thể không dẫn theo thị nữ, chính nàng ham chơi cố ý bỏ rơi Lục Khởi và Lục Ý, thiếu chút nữa đã có chuyện lớn xảy ra, nếu không phải bọn Lục Khởi không tìm thấy nàng, kịp thời đến nói cho Bổn vương, bây giờ nàng sớm đã trở thành vong hồn dưới kiếm của Mặc Tuyết rồi.”

Quý Phi Nhi nhìn hắn một chút, vẫn không nói chuyện, hiển nhiên bị dọa sợ.

“Bây giờ mới biết sợ? Vừa nãy nói chuyện với Mặc Tuyết như vậy, nữ nhân này thật không khiến người ta an tâm mà!”

Hắn thật sự bất đắc dĩ, trong giọng nói nhiều hơn vài phần hoài niệm, ngàn năm trước, Tử Huyên cũng như vậy chưa bao giờ để hắn an tâm, tính cách này, thật có tám phần giống nhau.

Trong lòng hắn thật sự khẩn cấp muốn hỏi nàng chuyện bức họa, muốn biết được chân tướng, trong lòng đè nén gần như không áp chế được, nhưng nhìn dáng vẻ nàng bây giờ, lại không nhịn được đau lòng vì nàng. Quả thật nàng bị dọa sợ rồi! Vừa nghĩ đến khả năng nàng có thể chính là Tử Huyên, hắn lại càng sợ sẽ tổn thương nàng.

Một lúc lâu sau, rốt cuộc tâm tính Quý Phi Nhi khá hơn một chút, nhìn Túc Ly Mị trước mắt, nàng bật khóc thành tiếng.

“Ô oa, các ngươi đều là người xấu, ta không muốn chết, ta không làm gì cả vì sao nhất định phải giết ta, thật đáng sợ!”

Túc Ly Mị nhìn nàng chằm chằm: “Về sau chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.”

Quý Phi Nhi vừa khóc vừa gào trong lòng hắn, phát tiết một lúc lâu rốt cuộc cảm xúc mới chuyển biến tốt.

Nàng ý thức được nãy giờ hắn vẫn ở cùng với mình, an ủi mình, sắc mặt có chút mất tự nhiên, nàng lập tức đứng dậy, có chút lưu luyến rời khỏi ngực hắn.

“Cái đó...... Cám ơn ngươi đã cứu ta.”

“Lần sau nếu còn dám tùy hứng hồ đồ như vậy, Bổn vương sẽ không quản nàng nữa.” Vẻ mặt hắn hơi tức giận, nếu không phải nàng tùy hứng, hôm nay một màn này sẽ không xảy ra, sẽ không quá tay với Mặc Tuyết, có thời gian vẫn nên giải thích rõ ràng cho tên kia mới thỏa.

“Ta cũng không phải cố ý mà! Ngươi không cho ta thấy Tiểu Bạch, ta ở đây không quen biết bất kỳ ai, Lục Khởi và Lục Ý cả ngày cứ đi theo ta, khiến ta không thở nổi, cho nên muốn một mình ra ngoài dạo. Ngươi yên tâm, ta biết rõ ngươi thần thông quảng đại pháp lực vô biên, ta chạy thế nào cũng không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ngươi, cho nên ta không có ý muốn chạy, chỉ muốn yên lặng một chút, ta không biết sẽ gặp phải Lang Vương mà!”

Nàng còn dám nhắc đến Tiểu Bạch!

Nghĩ đến Tiểu Bạch, hắn cũng nhớ đến vài ngày trước đây có chút không vui, cái miệng nhỏ này của nàng, đến bây giờ vẫn không học được cái gọi là họa từ miệng mà ra, dám nói hắn không được, một ngày nào đó hắn sẽ để nàng tự thể nghiệm rốt cuộc hắn có được hay không.

Nhưng mà hắn cần phải xác nhận thân phận thật sự của nàng trước đã.

“Phạm sai lầm vẫn không biết hối cãi, còn kiếm cớ cho bản thân, xem ra Bổn vương đã quá cưng chiều nàng rồi, mấy ngày nay cứ ở gian phòng này đóng cửa suy nghĩ đi, không có mệnh lệnh của Bổn vương, không cho phép ra ngoài!”

Không ra thì không ra, vốn nàng bị kinh sợ nên không dám ra ngoài, nếu lại gặp Lang Vương đó, mạng nhỏ nàng thật vất vả nhặt về khẳng định khó giữ được, cầu xin nàng ra ngoài nàng cũng không ra.

Lần này, nàng thức thời không tiếp tục tranh luận, hai người ở chung khó có được thời khắc an tĩnh như vậy.

Nghĩ đến cuộc đối thoại giữa hắn và Thương Mặc Tuyết, nàng do dự một chút, sau đó hỏi.

“Ngươi đã biết ngày đó ta đồng ý với Nguyệt Vô Tu sẽ hạ độc ngươi, tại sao còn muốn uống chén canh kia, nếu không phải ta ngăn cản ngươi... nói không chừng ngươi đã xảy ra chuyện.”

Túc Ly Mị ngẩn ra, ngược lại không ngờ nàng sẽ thẳng thắn như thế: “Nhưng cuối cùng nàng vẫn không xuống tay.”

“Ta thật sự không hiểu nổi ngươi, Thương Mặc Tuyết đã hận ta thấu xương hận không thể giết chết ta, ngươi lại để cho một người tùy thời có thể hại người như ta ở bên ngươi, tại sao ngươi tốt với ta như vậy?” Rất nhiều nghi vấn kiềm nén quá lâu cũng sẽ rất khó chịu, thừa cơ hội này, cứ hỏi rõ thì mới tốt.

“Không có gì, ta biết rõ nàng sẽ không làm.” Hắn mở to mắt, hiển nhiên muốn trốn tránh vấn đề này.

“Còn có...... Làm sao ngươi biết ta giả vờ nói mình mất trí nhớ, thật ra ta hoàn toàn không phải là Nguyệt Phi Yên chân chính?”

“Cái này rất đơn giản, Nguyệt Phi Yên đã chết, người chết không thể sống lại, cho nên nàng tuyệt đối không thể nào là Nguyệt Phi Yên. Bổn vương còn nhớ rõ, đêm động phòng hoa chúc, nàng đã từng nói, tên nàng là Quý Phi Nhi.”

Nàng có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Thật sự ta không phải Nguyệt Phi Yên, ta cũng không biết tại sao đột nhiên ta đến được đây, khi ta vừa mở mắt, đã thấy ngươi ở trước mặt ta, hơn nữa không biết đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng ta chưa từng gặp ngươi, nhưng vẫn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc.”

Mấy ngày nay hắn đối tốt với nàng, khiến nàng lo lắng, nhưng không cách nào khống chế tim đập nhanh. Biết rõ hắn rất nguy hiểm, hơn nữa bản thân ghét nhất là xà yêu, nhưng vẫn không khống chế được trái tim của bản thân. Vì chuyện của tiểu bạch xà nên giận dỗi với hắn, đã vài ngày không nói chuyện, nhưng khi sống chết trước mắt, đột nhiên hắn xuất hiện cứu nàng, trái tim nàng liền hoàn toàn thất thủ.

Nhìn lên Túc Ly Mị trước mắt áo trắng tung bay, quần áo trắng như tuyết, phát ra ánh sáng màu bạc, khiến nàng mơ hồ nhớ lại hình dáng quen thuộc trong mộng, đau lòng không nói thành lời.

Túc Ly Mị nhìn nàng chằm chằm, bỗng chốc hai mắt tỏa sáng: “Nói cho ta biết, nàng là ai, rốt cuộc nàng là ai?”

“Ta chính là Quý Phi Nhi, là một người bình thường, đến từ thế kỷ 21, ta không biết nói như vậy ngươi có hiểu hay không, nơi đó của chúng ta rất văn minh tân tiến, ta đi đến nơi này, chỉ là ngoài ý muốn thôi, nói không chừng một ngày nào đó đột nhiên ta lại trở về, cho nên ta chỉ muốn giữ lại mạng nhỏ mà sống cho tốt, nơi này của các ngươi ta sẽ không tham dự, cũng sẽ không hại ngươi......” Vốn nàng muốn gấp rút rời khỏi nơi này, nhưng đến bây giờ có chút không bỏ được, con người một khi có nhớ thương, thì sẽ không dễ dàng buông xuống.

Những năm nay nàng thuận buồm xuôi gió lăn lộn trong làng giải trí, nhưng ở phương diện tình cảm vẫn cất giữ lại tâm hồn chân thành thuần khiết nhất, hiện nay tất cả chờ mong của nàng đều cho nam nhân ở trước mắt, cho dù biết rõ hắn là xà yêu mà nàng sợ nhất.

Hắn đã từng nghe nói, vạn vật trong thiên địa diễn sinh y thủy [2], một ngàn năm cánh cửa thời không ngăn cách một cái thế giới khác mở ra một lần, trừ người có cơ duyên xảo hợp, cho dù ngay cả tiên ma pháp lực cao cường như bọn hắn cũng không thể khởi động.

[2]: từ lúc bắt đầu đã rất phức tạp

Chẳng lẽ năm đó Tử Huyên không chết, tam hồn lục phách bị hút vào cánh cửa thời không, mà vừa đúng lúc đã qua ngàn năm, nàng thật sự đã trở lại.

Không thể tiếp tục che giấu tâm tình kích động trong lòng, một tay hắn ôm nàng vào lòng: “Tử Huyên, là nàng thật sao? Ta biết nàng nhất định sẽ tuân thủ lời hứa, sẽ không rời khỏi ta mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play