Buổi tối sau khi trở về, Quý Phi Nhi ở trong lòng Túc Ly Mị, bắt đầu nói cho hắn những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay.
Hiển nhiên nàng cảm thấy hết sức tò mò đối với người trong lòng của Nhược Khê, rốt cuộc là ai, nói ra nàng còn có thể giúp đỡ hai người, thật rất muốn biết quá.
Nàng đẩy đẩy Túc Ly Mị: "Chàng nhất định biết là ai có đúng không? Tại sao phải giấu ta?"
"Nàng sẽ không muốn biết." Túc Ly Mị khẽ thở dài một cái: "Có một số việc vẫn là thuận theo tự nhiên thì tốt hơn."
"Chàng có ý gì, chẳng lẽ nói Nhược Khê và người trong lòng của nàng không thể ở cùng một chỗ sao? Nhưng không thử một lần làm sao biết?" Thích không phải là phải cố gắng tranh thủ sao? Như vậy mới không làm trái tim mình thất vọng.
Túc Ly Mị nghĩ tới chuyện tình Nhược Khê cùng Thương Mặc Tuyết, trong lòng cũng có một chút thắc mắc, rốt cuộc hắn triệu Nhược Khê đến là đúng là sai.
Thôi, dù sao hắn cũng không quản nổi, tất cả thuận theo tự nhiên đi.
"Chuyện tình cảm của người khác chúng ta không nên nhúng tay vào, chuyện này, ta không nói cho nàng đều có đạo lý của ta, ta chỉ không muốn để cho nàng bị tổn thương thôi."
Cái gì, nàng nhúng tay vào sẽ bị tổn thương? Quý Phi Nhi thật là không rõ, rột cuộc chuyện gì đang xảy ra? Hắn càng nói như vậy, càng làm nàng hiếu kì hơn.
"Nếu có liên quan tới ta, vậy thì chàng càng không thể giấu ta, có chuyện gì cứ nói ra thì mới có thể nghĩ biện pháp cùng nhau giải quyết được." Đúng, nên như thế, trước kia đã nói qua không được giấu diếm đối phương bất kì bí mật gì.
"Phi Nhi, ta không muốn giấu nàng, nhưng về chuyện này, đích xác là có ẩn tình, huống chi ngay cả chính ta cũng không biết rõ sự việc ra sao, nếu như nói cho nàng biết, cũng chỉ tăng thêm phiền não cùng nghi ngờ thôi, có điều ta đồng ý với nàng, mấy ngày nữa khi đã biết rõ sự việc ta sẽ kể với nàng."
Quý Phi Nhi chỉ nhẹ gật đầu, nếu là chuyện của người khác, tại sao phu quân nhà nàng lại lo lắng như vậy, chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan đến hắn sao?
Chuyện này thực chất không hề có một chút quan hệ nào với Túc Ly Mị, đây chỉ là cuộc tình tay ba của Thương Mặc Tuyết, Nhược Khê và Mẫu Đơn.
Túc Ly Mị đã nhận ra căn bản Mẫu Đơn không xứng đáng ở bên cạnh Thương Mặc Tuyết, cho nên mới âm thầm tạo cơ hội cho Nhược Khê, lại không biết mọi chuyện phát sinh không giống như trong dự liệu của hắn, mặc dù hắn biết Thương Mặc Tuyết thích Mẫu Đơn, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thay đổi tâm ý, nhưng mà nghĩ đến lúc trước hắn đã khen ngợi Nhược Khê ở trước mặt mình, có thể suy đoán ra hắn có ấn tượng không tồi với Nhược Khê. Nhưng bây giờ Mặc Tuyết lại chạy tới nơi này chất vấn hắn chỉ vì một chỗ ở, chắc chắn giữa hắn và Nhược Khê đã xảy chuyện gì, hơn nữa còn là chuyện không tốt.
Quý Phi Nhi là tỷ muội tốt của Mẫu Đơn, nếu để nàng biết kế hoạch của hắn, muốn tác hợp Thương Mặc Tuyết và Nhược Khê, nhất định sẽ không vui, nói không chừng còn ảnh hưởng đến tình cảm của nàng và Nhược Khê, cho nên trước mắt chỉ có thể giấu diếm nàng.
Hắn không muốn làm cho nàng bị khó xử, cho nên biện pháp tốt nhất là giấu diếm chuyện này đi.
Trong lòng Quý Phi Nhi cũng có ý tưởng, nhưng mà nàng lại vui vẻ chia sẻ ý tưởng của mình với hắn.
"Tiểu Bạch, chàng còn nhớ rõ Cảnh Hiên không?"
Nhắc tới tên tuổi tình địch của mình ngày xưa, bất kì nam nhân nào cũng sẽ không vui, nhất là Túc Ly Mị- ngươi có tham muốn giữ lấy cực mạnh, nhất thời ôm chặt thân thể của nàng, nhìn nàng chằm chằm: "Không có việc gì nhắc đến hắn làm cái gì? Chẳng lẽ nàng vẫn đối với hắn nhớ mãi không quên?"
"Cái gì, làm sao có thể? Chàng cũng quá không tin tưởng ta rồi."
Cảm xúc Túc Ly Mị trì hoãn: "Thế nào?"
"Trong lòng ta có một ý tưởng, ta cảm thấy Cảnh Hiên cùng Nhược Khê rất xứng đôi, tính tình Nhược Khê nhu nhược hồn nhiên, Cảnh Hiên lại hết sức dịu dàng, khéo hiểu lòng người, là một người có trách nhiệm, một nam nhân biết chăm sóc...... A, chàng bấm ta làm cái gì?"
Nàng lại dám khen một người đàn ông khác ở trước mặt hắn, rõ ràng muốn bị đánh mà.
Quý Phi Nhi đẩy tay hắn ra: "Đừng làm rộn, bây giờ nói chuyện nghiêm chỉnh, ngươi không cảm thấy Nhược Khê và Cảnh Hiên ở chung một chỗ sẽ rất tốt sao? Dĩ nhiên, đây chỉ là quan điểm của ta..., cho nên ta muốn tạo cơ hội cho bọn họ, nếu có thể xem vừa mắt là tốt nhất, không hợp còn chưa tính, ta không tin Cảnh Hiên còn không bằng người trong lòng của Nhược Khê, nếu hắn đã khiến Nhược Khê thương tâm như vậy, còn không bằng để cho nàng quen biết nam nhân tốt hơn."
Nghĩ tới những ngày tháng trước kia, trong lòng nàng thủy chung có một tia áy náy đối với Cảnh Hiên, sau khi biết được chân tướng sau, đối với Cảnh Hiên nhất định là đả kích không nhỏ, Nhược Khê là một nữ nhân tốt, nếu bọn họ có thể ở cùng nhau, nhất định là chuyện tốt.
"Ý nàng là, muốn tạo cơ hội cho hai người bọn họ?"
Quý Phi Nhi dùng sức gật đầu một cái: "Ngươi cảm thấy như thế nào?"
Túc Ly Mị suy nghĩ một chút, hai người này tính tình đúng là hết sức xứng đôi, ngay cả hắn cũng không nghĩ ra, nữ tử nhu nhược như Nhược Khê làm sao lại thích Thương Mặc Tuyết, nhưng mà thích một người làm sao có thể tính được.
Chỉ là nếu để cho Cảnh Hiên cưới một Vương Hậu, sớm cắt đứt ý niệm đối với nữ nhân của hắn, đây cũng là một chủ ý tốt.
Mặc dù biết người hắn thích là Nguyệt Phi Yên, nhưng bây giờ chủ nhân của thân thể này là Quý Phi Nhi, vừa nghĩ đến có nam nhân khác mơ ước người giống Phi Nhi như đúc, trong lòng hắn lại có chút vướng mắc.
Hơn nữa, hiện tại chuyện tình của Nhược Khê và Thương Mặc Tuyết đã nằm ngoài dự liệu của hắn, tình cảm không thể cưỡng cầu, nếu thật không được vậy coi như xong. Triệu Cảnh Hiên vào cung ở bên cạnh Nhược Khê, cũng thuận tiện có thể thử xem phản ứng của hắn.
"Được, vậy ta an bài một chút, triệu Cảnh Hiên vào cung mấy ngày, chuyện tình của Hồ Tộc ta đã phái người đi trước hỗ trợ, chắc hẳn hắn đã giải quyết hết mọi chuyện rồi."
Lúc này, mọi người lại đoàn tụ ở cùng chỗ. Phải để cho tình địch của mình tới đây, khiến Đế Quân bệ hạ không quá vui mừng.
Ban đêm, Nhược Khê ngủ không yên, sau khi dùng đan dược Quý Phi Nhi đưa tới, thân thể của nàng đã tốt hơn một chút, khoác bộ y phục đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này, Tây Sương tính cả Thanh Nhi tổng cộng có ba thị nữ, Thanh Nhi là nàng mang tới, hai thị nữ khác là Túc Ly Mị điều tới được, tên gọi Lục Thiển và Lục Hà, ngoài cửa cũng có thị vệ canh giữ, ở chỗ này nàng không hề cô đơn.
Thanh Nhi và hai người thị nữ khác thay phiên nhau coi chừng, hiện nay nàng đã ngủ, đang làm nhiệm vụ là Lục Thiển.
Thấy nàng ra cửa, Lục Thiển lập tức đi tới: "Đã trễ thế này, công chúa còn muốn đi nơi nào?"
"Ta không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút." Nàng đi về phía trước, nhưng Lục Thiển lại đi theo phía sau của nàng, điều này làm cho nàng có chút không tự nhiên.
"Ta muốn đi một mình, ngươi đừng đi theo ta."
Lục Thiển có chút do dự: "Ban đêm gió lớn, công chúa đừng để bị lạnh, hãy để cho nô tỳ đi theo hầu hạ."
Nói xong, nàng vào phòng lấy một cái áo choàng màu trắng khoác lên trên người của Nhược Khê, công chúa Tinh Linh tộc so với Mẫu Đơn tiên tử trước kia nàng hầu hạ còn gầy yếu hơn mấy phần, giống như một trận gió là có thể làm ngã nàng, thật là khiến người ta lo lắng.
Không sai, lúc trước Lục Thiển và Lục Hà chính là hầu hạ Mẫu Đơn tiên tử, hiện tại Nhược Khê tới, Túc Ly Mị cảm thấy điều tới điều lui rất phiền toái, nên trực tiếp để hai nàng qua đây.
Nhược Khê nhìn tiểu nha đầu đang làm tròn bổn của mình, cũng không muốn để cho nàng lo lắng, cuối cùng đã dẫn nàng theo.
Lục Thiển rất biết đúng mực, đi theo ở sau lưng cách nàng một đoạn không xa, không quấy rầy nàng, cũng không cách nàng quá gần.
Sau khi Nhược Khê đi dạo một vòng ở trong vườn, đi đến hành lang, bước chân dừng một chút, nghĩ đến ban ngày Quý Phi Nhi mang nàng đi Đông Sương, sau đó liền hướng bên kia đi tới.
Mặc dù hiện tại Đông Sương không người ở, nhưng ở cửa vẫn có thị vệ canh giữ, thấy bọn họ, chào một cái sau đó để họ tiến vào.
Lục Thiển vừa nhìn, đã biết đây là địa phương trước kia nàng từng hầu hạ, từng cọng cây ngọn cỏ đều hết sức quen thuộc, cho nên nàng đã lên trước dẫn đường cho Nhược Khê, lại có chút tò mò hỏi.
"Công chúa sao lại muốn sang bên này?"
Bởi vì Lục Thiển và Lục Hà trực đêm buổi tối, ban ngày chỉ có Thanh nhi đi cùng, cho nên bọn họ không biết Nhược Khê đã đến đây một lần.
Nhược Khê nghe ra trong giọng nói nàng có chỗ kỳ quái, bèn hỏi: "Thế nào?"
"Không có việc gì, đây là địa phương trước kia nô tỳ từng hầu hạ, từ sau khi Mẫu Đơn tiên tử rời đi, đã bị điều tới Tây Sương chăm sóc công chúa."
"Tiên tử?" Nhược Khê lẩm bẩm đọc cái tên này, rốt cuộc Mẫu Đơn có thân phận gì?
Nếu là tiên tử như lời nói, chẳng phải là người của Tiên giới sao, nhưng nghe phụ vương nói, từ sau khi tiên ma đại chiến, hai giới tiên ma không đội trời chung, làm sao Đế Quân lại cho phép người của tiên giới tiến vào giới yêu ma chứ?
Lục Hà gật đầu một cái: "Chúng ta cũng không biết nàng là thân phận gì, chỉ nghe Lang Vương bệ hạ kêu nàng là Mẫu Đơn tiên tử, nên cũng kêu theo."
Nhược Khê cảm giác có thể mình đã suy nghĩ nhiều, chỉ là một cái xưng hô mà thôi, có thể nàng ở trong lòng Thương Mặc Tuyết quá mức tốt đẹp, cho nên gọi là tiên tử thôi.
Đi vào Đông Sương viện, một vườn hoa đào, một ao nước nhỏ, xung quanh trồng các cây liễu rũ xuống, nhìn qua trông rất khác biệt.
Mặc dù ban ngày đã xem qua, nhưng buổi tối trở lại nhìn lại có một cảm giác khác, mặc dù đã đến ban đêm, nhưng ánh trăng vẫn sáng ngời, ánh sáng không hề bị ngăn trở, thậm chí ở chỗ này còn có thể ngắm trăng.
Nhược Khê đi tới bàn đá dưới cây liễu ngồi xuống, nghĩ đến Lục Thiển trước đã hầu hạ qua Mẫu Đơn, muốn từ cô ấy tìm hiểu một ít chuyện.
"Lang Vương bệ hạ rất ưa thích Mẫu Đơn sao?"
"Đúng vậy, đây là chuyện cả Đế Cung đều biết, từ lúc Mẫu Đơn tiên tử tới, hai ba ngày hắn lại tới nơi này, tính khí Lang Vương không được tốt, nhưng mà đối với Mẫu Đơn tiên tử lại hết sức dịu dàng, thậm chí trước khi nàng đi, Lang Vương còn đem vật tượng trưng cho thân phận Vương Hậu Lang Tộc- vòng tay thủy tinh châu tặng cho nàng."
Trong lòng Nhược Khê co rút đau đớn, một hồi lâu mới tìm lại âm thanh của mình, "Phải..... Vậy sao? Không ngờ tình cảm của bọn họ lại tốt như vậy."
......
Ánh trăng như nước, trùng hợp có một người khác cũng không buồn ngủ, đã đứng dậy tản bộ ở trong Đế Cung, đi tới đi lui lại đi tới Lan U các.
Nhìn xa xa, trông thấy Lan U các, một chỗ đèn đuốc sáng trưng, một chỗ tối tăm vắng vẻ, làm trong lòng hắn có chút khó hiểu, do dự một chút, vẫn là nâng bước tiến vào. Nhìn hắn cũng không nhìn Tây Sương một cái, vòng qua trạm nghỉ chân trực tiếp đi tới Đông Sương.
Thị vệ giữ cửa vừa nhìn hắn lập tức hành lễ, cũng để cho hắn đi tiến vào.
Trong lòng thị vệ không khỏi lẩm bẩm, trong viện rõ ràng không có người ở, sao hôm nay lại náo nhiệt như vậy?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT