Một kích vừa rồi của đối phương, đã đánh gãy hai cái xương sườn của hắn, nội phủ cũng bị tổn thương trầm trọng.
Hắn biết, dù hắn có sử dụng tu vi thật, cũng chưa chắc có thể giết chết được người áo đen che mặt kia.
Bởi vì đối phương là một Phù Sư hiếm thấy ở Trường Lăng.
Hơn nữa đối phương lại ra tay theo kiểu tốc chiến tốc thắng, mỗi tấm phù lục tung ra đều tiêu hao rất nhiều chân nguyên, sự nghiền ép bằng sức mạnh do chênh lệch cảnh giới này, hắn không thể nào chống lại được.
Nhưng hắn không phải là tu hành giả bình thường, hắn có linh cảm, là mình mạnh hơn tên Phù Sư đối diện một chút.
Khuôn mặt hắn rất lạnh lùng và bình tĩnh.
Bởi vì hắn đang chờ cơ hội có thể tiếp cận giết chết tên Phù Sư này.
Và cơ hội, chính là bây giờ!
Những bông tuyết rơi xuống đỉnh đầu hắn, không khí xung quanh trở nên sắc bén, một bóng xám vô thanh vô tức nhẹ nhàng bay xuống đứng bên cạnh Phù Sư áo đen che mặt.
Niệm lực của Phù Sư áo đen đang được dùng để khống chế bông tuyết trước mặt, nhưng vì lão cũng là một cường giả sát trận đầy kinh nghiệm, nên trong nháy mắt, lão đã cảm nhận được sát ý ở sau lưng, ngay lập tức, lão rít lên một tiếng phẫn nộ, trong tay áo bên trái xuất hiện một thanh đoản kiếm đen bóng, bay thẳng về phía bóng người màu xám.
Dù đối phó vội vàng, nhưng trên thân kiếm vẫn dâng lên một tầng chân nguyên mạnh mẽ, oanh một tiếng, một đường kiếm khí kịch liệt từ mũi kiếm lao ra, hung hăng đâm thủng không khí, làm thanh đoản kiếm trông chẳng khác gì một cây trường mâu.
Nhưng lão không ngờ, bóng xám sau lưng không hề né kiếm, mà đưa ngực hứng lấy nó, đồng thời, đường kiếm quang tàn nhẫn vẫn chém thẳng vào gáy lão!
Phù sư che mặt nếu là ngày bình thường tuyệt đối sẽ không sợ hãi loại đấu pháp tàn nhẫn đồng quy vu tận này, nhưng lão biết mình không thể chết ở đây, nên lão gầm lên, hai chân khởi động chân nguyên, trong tích tắc, cả cơ thể như biến thành một chiếc lá rụng, co quắp lại, nhẹ nhàng tránh được một kiếm đánh lén phía sau.
Nhưng Đinh Ninh đã xông lên!
Cả cơ thể hắn xông về phía trước, hắn không hề hít thở, hắn ngừng thở, bắn ra tất cả sức mạnh của bản thân.
Tuyết trên không trung dừng lại, cắt thành những đường máu trên mặt và hai tay hắn, nhưng hắn mặc kệ, Phù Sư che mặt đã bay ra hơn mười xích, hắn còn cách lão ta chưa tới một trượng.
Phù Sư che mặt kêu to, lao về phía một mái hiên, niệm lực dồn vào khoảng trống giữa lão và Đinh Ninh.
Lão cảm thấy nơi đây đã ngày càng mất đi khống chế, nên chỉ còn muốn giết chết Đinh Ninh, sau đó rời đi.
Bông tuyết lại chấn động, hóa thành một cơn bão tuyết.
Trong chớp mắt, Đinh Ninh xuất kiếm.
Trước người hắn xuất hiện một chùm kiếm mang màu xanh lá, bên trong có lửa rừng rực cháy.
Hắn và phù sư che mặt chỉ còn cách nhau một trượng, kiếm trong tay hắn chỉ có hai thước, với cảnh giới hiện thời, căn bản không thể chém được tới đối phương.
Nhưng phù sư che mặt đã kêu lên đau đớn, lão không thể mở mắt ra được, đến lúc này lão mới hiểu Đinh Ninh đã dùng kiếm thế đánh ra, làm rất nhiều bông tuyết rơi bắn vào mặt lão với tốc độ kinh người.
Đáng sợ và khó tin hơn là, trong lúc không mở mắt được, lão nhận ra niệm lực của mình không cảm nhận được sự tồn tại của Đinh Ninh!
Trong cảm giác của lão, chỉ có tên Kiếm Sư đang điên cuồng vọt tới ở đằng sau.
Đinh Ninh như đã hoàn toàn biến mất!
Một mùi máu tanh bốc lên từ thân dưới lão.
Phù Sư áo đen rút cuộc nghĩ ra một việc, cố bắt mình mở mắt, nhìn xuống.
Trong tầm mắt mơ hồ, lão nhìn thấy tàn kiếm màu xanh lá đã đâm xiên qua đùi phải của lão!
Thanh đoản kiếm trên tay lão bắn ra một đường Kiếm Khí cường đại.
Nhưng đã trễ, cảm giác mát lạnh lẽo đã thấm vào tới trong xương tủy.
Thanh tàn kiếm màu xanh lá cực kỳ mau lẹ cắt đứt động mạnh của lão, rồi rút ra ngay, dẫn theo một luồng máu tươi phun như suối!
Phù Sư áo đen kinh hãi, đoản kiếm trong tay lộn vòng, chém về phía đầu Đinh Ninh.
Oanh một tiếng vang dội.
Đinh Ninh lại bị đánh văng ngoài.
Phù Sư áo đen trợn to mắt không thể tin được.
Lão không thể ngờ Đinh Ninh vẫn còn sống.
Lão không thể ngờ Đinh Ninh trong tình hình đó lại còn có thể chặn được đường kiếm của lão.
Ngay lúc đó, kiếm quang trong tay bóng xám sau lưng lão đã một lần nữa rơi xuống phía sau lão.
Vì chênh lệch cảnh giới, ống tay áo bên phải của Phù Sư áo đen lại phật ra, một luồng Chân Nguyên mang theo mấy chục miếng phù tuyết còn chưa kịp thành hình hoàn toàn đánh thẳng về phía bóng người màu xám.
Phốc!
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Ngực áo của bóng xám bị Chân Nguyên đánh cho nát bấy.
Ngay sau đó, mười thanh âm xùy xùy vang lên.
Ngực bóng xám hiện lên hơn mười đường máu hẹp dài, lờ mờ có thể thấy được những vụn tuyết vỡ đang tan vào trong da thịt.
Nhưng bóng xám kia dũng mãnh lạ thường.
Hắn không hề kêu rên một tiếng nào.
Trường kiếm trong tay hắn chỉ hơi bị chệch đi một chút, chém vào vai trái của Phù Sư áo đen.
Phù Sư áo đen biến sắc, gầm lên như dã thú.
Đoản kiếm màu đen trên tay trái hắn đâm thẳng về phía tim của bóng xám, nhưng bởi vì đùi và vai trái mất quá nhiều máu làm lão mê muội, một kiếm kia cũng bị chệch đi, đâm vào hõm vai bóng xám
Bóng xám cũng rống lên một tiếng.
Trường kiếm trong tay y giơ lên, không ngừng chém xuống.
Một kiếm!
Hai kiếm!
Những chùm máu tươi không ngừng từ cổ và vai Phù Sư áo đen phun ra.
Phù Sư che mặt ngã xuống đất, không đứng lên được nữa.
Đoản kiếm trong tay trái vẫn giơ lên, năm ngón tay nắm kiếm không hề run.
Nhưng cả bàn tay trái lẫn tay phải đều không còn một chút khí lực nào, không thể nào duỗi ra được.
Phốc!
Phốc!
Sau kiếm thứ năm, lão rút cuộc ngã xuống, hai tay rủ thẳng.
Suy nghĩ cuối cùng trong đầu lão là hối hận và không hiểu.
Bởi vì trong kế hoạch tối nay, lão vốn không cần phải ra tay, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Đinh Ninh, thấy đám hán tử giang hồ không giết được Đinh Ninh, lão mới làm trái mệnh lệnh. Lão nghĩ mình tuyệt đối có thể giết chết Đinh Ninh, rồi sau đó nhanh chóng rời đi, nhưng lão không bao giờ ngờ nơi này lại là nơi cuối đường của lão.
Lão không sợ chết, nhưng nghĩ đến cái chết của mình có thể sẽ mang tới chủ nhân đáng kính trọng hậu quả phiền toái, lão cảm thấy vô cùng hối hận.
Còn điều làm lão không hiểu là. . . làm thế nào trong khoảnh khắc đó, Đinh Ninh lại có thể khống chế đến mức làm cho khí tức trên thân thể không lộ bất kỳ một tia nào ra ngoài, thậm chí ngay cả khí tức trong thân thể cũng biến mất? Hắn rốt cuộc đã tu công pháp gì?
Những bông tuyết còn sót lại trong không khí đều tan ra, rồi biến mất.
Bóng xám vẫn không dừng tay.
Hắn vung kiếm chém một nhát nữa vào cổ Phù Sư, vì Chân Nguyên trong người Phù Sư đã hoàn toàn bị tiêu tán, nên một kiếm này đã chém bay đầu của Phù Sư.
Nhìn thấy cảnh ấy, bóng xám mới buông trường kiếm trong tay, loạng choạng, khó khăn đi về phía Đinh Ninh đang ngã ngồi mặt đất.
Đinh Ninh nhìn người này, cố gắng kềm chế không nôn mửa, khóe miệng hiện ra một nụ cười khổ.
Kiếm Sư áo xám này chính là người được Vương Thái Hư phái đưa hắn tới Bạch Dương Động.
Hắn chưa từng hỏi tên của Kiếm Sư áo xám, nhưng hắn nghĩ người này chỉ là một Kiếm Sư tu vi đệ nhị cảnh trung phẩm.
Thật không ngờ, trong ngõ nhỏ này, hắn và một nhân vật giang hồ như vậy, lại giết chết một Phù Sư đệ tam cảnh thượng phẩm!
Cũng ngay lúc đó, hắn cảm nhận được một khí tức rất quen thuộc đang tới gần.
Đến lúc này, hắn mới xác định mình đã an toàn.
Hắn hơi quay người, khẽ lắc đầu với cỗ khí tức vẫn còn ở trong bóng đêm kia.
Trong lòng hắn, hắn rất muốn giờ phút này có thể dựa vào ngực Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Bởi vì hắn lúc này rất yếu, rất mệt, rất lạnh.
Nhưng hắn biết, nếu muốn sinh tồn được ở Trường Lăng, thì tốt nhất Trưởng Tôn Thiển Tuyết không nên đi vào ngõ nhỏ này.
Hắn liếc nhìn thanh tàn kiếm vẫn còn đang nắm trong tay, thầm nói may mà mình chưa đến lúc cuối đường.
Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn Kiếm Sư áo xám đang khó khăn đi tới: "Sao… sao ngươi lại ở nơi này?"
Tu vi tu hành của y thấp kém, nhưng nhờ vào sự kiên trì, ác liệt, cùng với Đinh Ninh liên thủ giết chết được một Kiếm Sư thiện dùng phù đạo, trong ánh mắt y bây giờ đầy vẻ may mắn, nhưng cũng có cả khiếp sợ và kính nể.
"Không chết được."
Hắn lấy ra hai viên thuốc trị thương, đưa cho Đinh Ninh một viên, sau đó mới ngồi xuống cạnh Đinh Ninh, tự mình uống một viên, "Là Vương Thái Hư tiên sinh bảo ta phải luôn để ý tới xung quanh Ngô Đồng Lạc, tận lực bảo vệ cho ngươi và Trưởng Tôn Thiển Tuyết cô nương chu toàn.”
Uống thuốc trị thương vào, giữa ngực và bụng cuộn lên một dòng ấm áp, Đinh Ninh khẽ ho khan, hắn biết nếu Kiếm Sư áo xám này đã xuất hiện, như vậy kế tiếp đương nhiên sẽ có người của Lưỡng Tằng Lâu tới giải quyết hậu quả, hắn nhìn Kiếm Sư áo xám bị thương cũng rất nặng, chậm rãi nói: "Vương Thái Hư quả là người tình nghĩa, ta đã nói ông ấy không cần phải lo cho ta, không ngờ ông ấy vẫn bảo ngươi ở lại nơi này. . . Nhưng như vậy, ta lại thiếu các ngươi một món nợ tình, thiếu ngươi một cái mạng."
"Tiên sinh khách khí." Kiếm Sư áo xám thường ngày vốn rất ít nói, giờ lại còn mỏi mệt nhưng vẫn chân thành trả lời: "Mạng của ngươi là do ngài cứu, ta biết ngươi là thiên tài, nhưng thật không ngờ ngươi lại có thể chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủn như vậy, đã có được kiếm thuật đáng sợ như vậy."
"Còn chưa hỏi qua tên của ngươi." Đinh Ninh khẽ nói.
"Tại hạ Kinh Ma Tông." Kiếm Sư áo xám đáp.
Đinh Ninh nhìn hắn, "Cái tên thật là đặc biệt. . . ngươi là người nước Nguyệt Thị?"
Kinh Ma Tông gật đầu, "Phụ mẫu ta đều là mãn nô nước Nguyệt thị."
Nguyệt thị quốc là một nước nhỏ ở biên thùy của Đại Tần vương triều, đã thần phục với Đại Tần vương triều, mã nô đều là nô lệ thuộc về quý nhân, thân là hậu đại của mã nô, mà lại có thể có được tấm thân tự do ở Trường Lăng, có thể sử dụng kiếm, Đinh Ninh hiểu ngay trong đó chắc chắn có bàn tay của Vương Thái Hư nhúng vào.
"Ngươi sử dụng kiếm rất không tồi, chỉ cần có thể sống lâu được ở Trường Lăng, nhất định sẽ trở thành một Kiếm Sư rất mạnh." Đinh Ninh nhìn hắn, rất nghiêm túc nói.
Kinh Ma Tông sững sờ.
Hắn cảm thấy điều đó không có khả năng, nhưng hắn lại cảm thấy trong giọng nói của Đinh Ninh, có ẩn chứa một ý tứ gì đó rất kỳ quái.
"Những người này là người của ai?" Hắn quay đầu nhìn Đinh Ninh, nhưng ánh mắt Đinh Ninh lại đang nhìn vào thi thể của Phù Sư áo đen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT