Ngô Đồng Lạc rất yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng chó sủa, quanh quẩn trong đêm.

Đinh Ninh đẩy cửa quán rượu, đi vào, không thắp đèn.

Cảnh vật trong quán vẫn bình thường, không có gì khác lạ, nhưng hắn cau mày, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Lúc trước hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết nói chuyện ở đây, tu hành ở đây, lúc nào cũng có vẻ như không hề phòng bị, đó là bởi vì hắn biết, trừ mấy người đặc biệt, bất kỳ ai đi vào con phố này đều không thể thoát khỏi cảm giác của Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Còn những người đặc biệt kia nếu đã vào đây, dù có phòng bị hay không thì cũng như nhau.

Bây giờ Trưởng Tôn Thiển Tuyết không xuất hiện từ hậu viện, hắn cũng không hề cảm nhận được khí tức của Trưởng Tôn Thiển Tuyết . . . Trưởng Tôn Thiển Tuyết không có ở đây.

Hắn nhất quyết trở về, chính là vì sợ Trưởng Tôn Thiển Tuyết xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Qua nhiều năm, hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã quen sống độc lập, không ai phiền ai.

Tu vi Trưởng Tôn Thiển Tuyết đủ để giết chết hắn vô số lần ngay lập tức, nhưng ở trong Trường Lăng, tu hành giả càng lợi hại càng hay bị giết.

Muốn sống ở Trường Lăng, đi lại ở Trường Lăng, thì phải giống một tờ giấy trắng.

Đinh Ninh xốc rèm vải, đi xuống hậu viện , trong lòng càng lúc càng lạnh.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết quả nhiên không có ở trong hậu viện, rốt cuộc cô đã đi đâu ?

Đinh Ninh đứng sững giữa hậu viện rất lâu, rồi đi vào bếp, nhóm lửa nấu mì.

Lúc nước sôi, bỏ mì vào, Đinh Ninh thấy hai bàn tay mình hơi run rẩy.

Hắn không nhìn thấy sắc mặt của mình, nhưng hắn biết, chắc chắn là rất nhợt nhạt.

Hắn nhận ra, mình đã có nhược điểm.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết chính là nhược điểm lớn nhất hắn.

Cô không được xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Hắn nhóm bếp, chính là hy vọng muốn Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn thấy ánh lửa trong đêm tối, để biết hắn đã trở về.

Sợi mì đang nổi dần lên trong nước sôi.

Hắn không nêm bất cứ gia vị gì, cứ thế múc ra, bắt đầu ăn mì.

Tuy mỗi sáng sớm ngồi trước bậc cửa cửa hàng, hắn đều ăn mì được nêm nếm đậm đà, nhưng ăn mì không nêm gia vị mới là thói quen hắn.

Nước mì rất nóng, nhưng hắn lại cảm thấy rất lạnh.

Nếu Trưởng Tôn Thiển Tuyết bỏ đi, mình phải chờ bao nhiêu lâu nữa mới lại được ở bên cạnh cô?

Gương mặt non nớt hắn đầy ưu thương.

Đột nhiên, khí nóng bốc từ trong bát hơi hơi vặn vẹo.

Đinh Ninh ngẩng phắt đầu lên.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết như từ trong không khí đột ngột hiện ra trước mặt hắn.

"Ngươi. . ." Đinh Ninh đứng dậy, bình thường hắn nhất định sẽ tức giận quát mắng, nhưng nhìn vào đôi mắt yên tĩnh mà trong trẻo, lạnh lùng của cô., trái tim hắn trong nháy mắt mềm hẳn đi, chỉ khẽ hỏi: "Ngươi. . . Ngươi đi đâu?"

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhíu mày.

Cô nhìn ra được ánh mắt Đinh Ninh nhìn mình ân cần và cả một chút tình cảm mà không rất không thích.

Đinh Ninh hít sâu một hơi, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nói tiếp: "Ngươi đã đồng ý với ta sẽ không. . ."

"Là chuyện ngoài ý muốn." Hắn còn chưa nói hết, Trưởng Tôn Thiển Tuyết đã cắt ngang, "Ngươi đã nói người của Vân Thủy Cung có lẽ đã tìm được manh mối quan trọng về Cô Sơn Kiếm Tàng."

Cả người Đinh Ninh căng lên vì hồi hộp, "Ngươi tìm thấy người của Vân Thủy Cung?"

Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng: “Chắc vậy."

Đinh Ninh càng thêm khẩn trương: "Có đánh nhau không?"

"Không, chỉ ghi nhớ khí tức với hình dạng đặc thù của người ta thôi."

Đinh Ninh thở phào, cả người thả lỏng.


Trong mỗi vương triều đều có những tông môn rất giỏi, và những nhân vật rất giỏi.

Vân Thủy cung của Đại Ngụy vương triều tuy đã diệt vong mấy chục năm nhưng người Tần vẫn còn nhớ rõ, và đều nói rằng đó là một tông môn rất giỏi.

Tuy không giống Triệu Kiếm Lô có được nhiều nhân vật cấp tông sư, nhưng Vân Thủy cung có một người cực kỳ thần bí và cực mạnh, Bạch Sơn Thủy.

Ít nhất tất cả tu hành giả của Đại Vương Triều đều phải công nhận, lúc Vân Thủy cung bị diệt, Bạch Sơn Thủy đã vượt qua đệ lục cảnh, trở thành tu hành giả đệ thất cảnh.

Mấy chục năm qua, dù không ai nghe thấy hắn có bất cứ sự tích hiển hách nào cỡ một kiếm tàn sát hàng loạt dân trong thành như đệ tử của Triệu Kiếm Lô, nhưng ai cũng biết hắn còn sống rất khỏe.

Có thể sống tốt dưới sự đuổi giết của quân đội và tu hành giả của Đại Tần vương triều, cho thấy hắn đã mạnh hơn ngày trước.

Bạch Sơn Thủy, không phải người hắn và Trưởng Tôn Thiển Tuyết bây giờ có khả năng đối mặt được.

"Ngươi không cần lo chuyện này nữa, ta sẽ đi thăm dò." Đinh Ninh uống cạn bát, vừa rửa chén, vừa nói với Trưởng Tôn Thiển Tuyết: "Vì Cô Sơn Kiếm Tàng, Giám Thiên Ti và Thần Đô Giám đang dồn toàn lực đi truy lùng người của Vân Thủy cung, trước khi Bạch Sơn Thủy xuất hiện, chúng ta chỉ nên đứng bên ngoài nhìn mà thôi, nếu không sẽ bị kéo xuống nước, không kiếm được chỗ tốt gì. Để ta nói đặc thù của người đó cho ngươi biết."

Trưởng Tôn Thiển Tuyết nghĩ nghĩ, gật đầu, quay người đi về phía phòng ngủ, "Ta trên giường chờ ngươi."

Một câu nói vô cùng mập mờ nhưng qua giọng nói của cô lại trở nên lạnh như băng, thậm chí vô cùng khắc nghiệt, nhưng Đinh Ninh lại thấy ấm cả người.

***

Trong núi, đêm lạnh như nước.

Trên một sườn núi cách Bạch Dương Hạp không xa, có một tòa nhà màu xanh.

Toàn bộ tòa nhà được làm bằng đá núi màu xám, bên ngoài tường quấn đầy dây leo màu xanh, che kín vô số vết kiếm, nên nhìn từ bên ngoài là một khối màu xanh tươi, rất nhu hòa.

Ở trong nơi sâu nhất của tòa nhà, có một người tóc muối tiêu, đầu cắm trâm xanh, ăn mặc vô cùng sạch sẽ, cả móng tay cũng được cắt tỉa vô cùng chỉnh tề.

Lông mày của ông ta màu xanh nhạt, hai mắt hõm sâu, khuôn mặt bình tĩnh hết sức uy nghiêm.

Ông là viện trưởng Thanh Đằng kiếm viện, Địch Thanh Mi.

Ánh mắt ông lạnh lùng, chăm chú nhìn lên tờ giấy trong tay, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng.

" Tiết Vong Hư với Đỗ Thanh Giác già mà thực hồ đồ, ngu xuẩn mất linh, thấy bao nhiêu máu đã đổ từ năm Nguyên Vũ đầu tiên mà vẫn không biết đường suy nghĩ. Bây giờ đã nhập vào Thanh Đằng kiếm viện ra, Tiết Vong Hư còn dám nghĩ ra một chiêu như vậy, bảo nếu hai tông hợp nhất, đệ tử Thanh Đằng kiếm viện hay đệ tử Bạch Dương Động cũng không còn phân biệt gì nữa, nên đệ tử Bạch Dương Động cũng có quyền tham gia tế kiếm thí luyện của chúng ta."

Ngồi đối dịch Địch Thanh Mi là một người trung niên mặc áo xanh, lưng đeo song kiếm.

Người này chính là đệ tử chân truyền duy nhất của ông ta, Đoan Mộc Luyện.

Đoan Mộc Luyện nhíu mày: "Sư tôn, người đồng ý?"

"Đương nhiên ta đồng ý."

Lão giả trào phúng: "Nếu ta không đồng ý thỉnh cầu của ông ta, làm sao lấy được Linh Mạch?"

"Linh Mạch?" đôi mắt Đoan Mộc Luyện lấp lóe dị quang.

"Đỗ Thanh Giác với Tiết Vong Hư vì để từ chối ý muốn của Hoàng Hậu, đã chia Linh Mạch Bạch Dương thành ba nhánh, chúng tưởng làm vậy là giữ được Linh Mạch hay sao?"

Địch Thanh Mi cười lạnh: "Hoàng hậu nương nương vất vả bao nhiêu mới tìm ra được sơ hở của chúng, giao chúng cho chúng ta xử lý, nếu chúng ta còn để cho chúng giữ được Linh Mạch, Hoàng hậu nương nương làm sao hài lòng?"

"Tiết Vong Hư sẽ dành ba nhánh Linh Mạch cho người của Bạch Dương Động sử dụng, chúng ta sẽ không để cho chúng như ý."

Địch Thanh Mi nhìn Đoan Mộc Luyện, chậm rãi nói, "Ngươi thay ta trả lời cho Tiết Vong Hư, nói ông ta biết, ta đồng ý thỉnh cầu của ông ta, nhưng ba dòng Linh tuyền đương nhiên cũng phải được cho đệ tử của cả Thanh Đằng kiếm viện và Bạch Dương Động xài chung, chỉ có người có tư cách mới được dùng, coi như ban thưởng của tế kiếm thí luyện, ai chiến thắng trong tế kiếm thí luyện sẽ được sử dụng nó."

Đoan Mộc Luyện trầm ngâm: "Kế của sư tôn rất hay, nhưng trong số đệ tử của Bạch Dương Động, Trương Nghi và Tô Tần rất giỏi, nếu tính thời gian từ lúc nhập môn và cả tuổi tác, thì đều phù hợp tiêu chuẩn tham gia tế kiếm thí luyện."

"Nếu sợ đám đệ tử nội môn chúng ta không đối phó được, thì nghĩ cách biến chúng thành người của chúng ta." Địch Thanh Mi hạ giọng: "Ta nghe nói Trương Nghi lễ nghĩa cổ hủ, nhưng Tô Tần cũng là nhân tài, hơn nữa hắn còn luôn bất hòa với Trương Nghi."

Đoan Mộc Luyện chớp mắt, đứng dậy, nghiêm túc thi lễ cáo lui: "Đệ tử đã biết."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play