Với một tòa thành vốn quanh năm ít mưa, trận mưa to bất ngờ luôn để lại hậu quả khiến người ta phiền lòng: cây cối gãy gục, tường bao xiêu vẹo, nóc nhà dột nát, rất nhiều đồ đạc ngoài trời không kịp chạy mưa đều biến thành ướt sũng.

Con hẻm có tên Ngô Đồng Rụng Lá, cái tên đã khái quát hầu hết đặc điểm của nơi này, một khu vực trồng rất nhiều ngô đồng, là nơi sinh sống của chủ yếu những người nghèo khổ.

Ở Trường Lăng, họ là những người bán rong, người kinh doanh nhỏ, là thầy thuốc dạo, là những người không có đất đai phải đi làm thuê làm mướn, hoặc đơn giản là người thất nghiệp. Chốn quần cư của những con người như vậy, nếu đem so với những con hẻm bình thường khác tất nhiên chẳng thể khiến người ta liên tưởng đến cái gì gọi là tao nhã.

Trong những vũng nước đọng trên mặt đường lát đá xanh lồi lóm, ngoại trừ lá cây bị mưa gió giật xuống còn có rất nhiều rau cỏ dập nát trộn lẫn với phân gà đang nổi lềnh bềnh.

Đôi giày đã ướt sũng, toàn thân lấm lem bùn đất, Đinh Trữ sốt ruột lắm rồi, nhưng cây dù loại Thiên Công Hoàng Du trên tay tuy tốt hơn nhiều các loại bình thường khác trên thị trường nhưng đồng thời cũng có trọng lượng tương xứng khiến hắn cầm cũng thấy mệt, lâu lâu vừa phải đổi tay với tay cầm bình dầu cho đỡ mỏi, vừa lo đề phòng bị gió thổi rơi mất dù, vì thế hắn vội mà không có cách nào đi nhanh được.

Dãy hàng quán trong hẻm bị che rợp dưới cơn mưa tầm tã và những bóng ngô đồng, chỉ lờ mờ thấy một lá cờ rượu (*) màu xanh đang yếu ớt phe phẩy.

Phía dưới lá cờ là một quán rượu nhỏ, nom bình thường như mọi quán rượu bình thường khác, gian chính bày biện mấy chiếc bàn vuông đơn giản, trên quầy xếp mấy bình rượu và vài liễn sứ đựng đồ nhắm nhẹ như đậu phộng, dưa muối, thịt khô, mấy gian phía trong là nơi nấu rượu và sinh hoạt.

Đến dưới mái hiên che mưa Đinh Trữ mới thở phào nhẹ nhõm, hắn cụp dù, lắc lắc đôi tay đã mỏi nhừ mấy cái, đạp đạp đế giày lên bậu cửa để giũ bùn đất cho sạch rồi mới bước vào.

Quán rượu vắng ngắt, chẳng có ma nào ngồi uống.

Hôm nay ế khách không có nghĩa mọi ngày không có khách, chỉ cần nhìn tay dựa của đám bàn ghế nhẵn bóng, mòn vẹt là đủ hiểu một ngày bị người ta dựa vào bao nhiêu lần.

Trời mưa to như vậy, loại khách uống rượu lịch sự có tiền thường không có hứng ra ngoài, loại khách uống rượu ít lịch sự ít tiền chắc hẳn đang bận sửa mái nhà dột nước tối tăm mặt mũi thì không có thời gian. Thế nên quán ế!

- Sao không giũ bùn từ ngoài đường mà vào đến cửa mới giũ vậy hả, ông tướng kia? – Giọng quát tháo bực bội âm điệu nữ cao từ phía trong dội ra, như trận gió thu lạnh ngắt cuộn qua mấy dãy bàn tràn tới.

Đinh Trữ có vẻ đã miễn nhiễm, hắn cười cười:

- Chậc, đằng nào thì cô cũng có định buôn bán thật lòng đâu, nhìn quy trình cất rượu là đủ biết, hơn mười công đoạn cô giảm bớt ba bốn còn không ngại, ngại gì thêm mấy vết bùn trên bậc cửa?

Phía trong tức thì im lặng, theo đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng, tấm rèm vải ngăn cách gian chính và gian trong bị vén lên.

- Nếu biết mở quán rượu ở đây có nhiều người đến uống như vậy thì ta đã chẳng thèm nghe lời cậu rồi. – Cô gái vừa đi ra đang rất tức giận, nàng lạnh lùng nói tiếp – Hơn nữa trên cửa có bùn hay không có bùn ảnh hưởng đến tâm trạng của ta, chẳng liên quan gì đến buôn bán cả.

Đinh Trữ ngẩn người rồi nghiêm túc đáp lại:

- Chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng của cô thì ta xin lỗi vậy, nhưng chuyện đông khách hay không thì liên quan gì đến ta, ai bảo cô đẹp như vậy làm gì? Hơn nữa mở quán rượu để thu thập tin tức rõ ràng tốt hơn nhiều kế hoạch mở lầu xanh lúc đầu của cô. Này, cô nói xem có con gái nhà ai đang yên đang lành lại đi đâm đầu vào lầu xanh làm gái không? Trừ khi là loại trời sinh dâm đãng, nhưng đã trời sinh dâm đãng thì thích bán thân chứ không bán nghệ, còn cô muốn bán nghệ chứ không bán thân, nhìn là thấy vô lý rồi. Cô nghĩ đám người Giam Thiên Ti và Thần Đô Giám rặt một lũ ngốc sao?

Cô gái tức thì á khẩu, vì nàng biết câu câu của Đinh Trữ đều là sự thật.

Bao gồm cả câu nàng quá đẹp.

Vẻ đẹp của phụ nữ chủ yếu là từ khuôn mặt và dáng người, phụ nữ đẹp tức là cô ta có một bộ phận nào đó đặc biệt xinh đẹp hoặc có khí chất đặc biệt. Có những cô tách riêng từng phần trên khuôn mặt ra thì hết sức bình thường, nhưng hợp lại một chỗ lại khiến người ta thấy thích mê.

Vấn đề ở chỗ cô gái đang đứng giữa quán rượu đìu hiu này chẳng có chỗ nào không đẹp.

Khuôn mặt nàng, dáng người nàng, từng bộ phận riêng lẻ, nhỏ nhất trên người nàng đều đẹp một cách lạ kì.

Tuổi nàng không còn quá nhỏ, nó chông chênh giữa thiếu nữ và đàn bà, cho nên nàng lấy hết những gì thanh tú phong tình ở hai phía ấy về cho mình, dù nàng đang tỏ ra tức giận, dù mặt nàng đang lạnh lùng như đá, dù nàng đang chỉ khoác tấm áo vải thô, nhưng nàng chỉ được gây cho người ta một cảm xúc duy nhất, đẹp quá đi!

Tấm áo tầm thường khoác trên mình nàng như lột xác biến thành tấm áo cầu kì nhất, sang trọng nhất.

Bất cứ ai từng nhìn thấy nàng đều tin rằng nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, khiến cho mọi thứ xung quanh đều ảm đạm vốn chỉ được nhắc đến trong sách vở là có thật.

Nàng đứng lạnh lùng, mặc quần áo tầm thường, nhưng mỗi bộ phận trên người đều như đang phát sáng, khiến người ta khó mà không nổi lên lòng hươu dạ vượn.

Nhan sắc của nàng rất không tầm thường, câu chuyện nàng đang trao đổi cùng Đinh Trữ cũng rất không tầm thường.

Nàng là Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Vì đề phòng Thần Đô Giám, nàng đang sắm vai bà dì của Đinh Trữ, nhưng chẳng có bà dì và đứa cháu trai đang sống dựa vào nhau nào lại đi tranh cãi kiểu người đáp ta trả như vậy.

Quán rượu trải qua giây phút yên lặng tạm thời, không khí trở nên lành lạnh.

Vẻ mặt Đinh Trữ dần trở nên nghiêm túc, hắn nhớ lại cảnh năm gã cung phụng Giam Thiên Ti bao vây tiểu viện của Triệu Trảm hồi nãy, nhớ lại cảnh tiểu viện trong tích tắc bị biến thành vô số mảnh vụn, trong đôi mắt sáng ngời của hắn tràn ngập những cảm xúc phức tạp.

- Triệu Trảm chết rồi, Dạ Sách Lãnh đã trở lại. – Hắn nói khẽ.

Yên lặng một lúc lâu, cô nàng xinh đẹp mới nhíu mày, lạnh lùng hỏi lại:

- Một mình Dạ Sách Lãnh ra tay à?

Đinh Trữ đoán được suy nghĩ của nàng, hắn trả lời chân thành:

- Một mình cô ta. Nhưng năm tên cung phụng của Giam Thiên Ti hợp thành trận thế khiến nguyên khí của Triệu Trảm bị tiết ra ngoài không ít, hơn nữa sau đó Dạ Sách Lãnh cũng bị thương.

- Cô ta bị thương à? – Trưởng Tôn Thiển Tuyết cau mày.

- Không biết thương nặng hay nhẹ, nhưng chắc chắn là bị thương. – Đinh Trữ nhìn thẳng vào mắt nàng, nói – Dạ Sách Lãnh xuất thân Thiên Nhất Kiếm Các, tu luyện Ly Thủy Thần Quyết, dưới điều kiện mưa to như vậy cô ta mạnh hơn bình thường rất nhiều, vì vậy dù một mình đánh bại Triệu Trảm nhưng hậu quả vẫn bị thương thì có thể kết luận tu vi của cô ta không xê xích bao nhiêu so với Triệu Trảm.

Trưởng Tôn Thiển Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói:

- Vậy chắc là hạ phẩm thất cảnh.

Giọng điệu của nàng và Đinh Trữ hời hợt như đang nói chuyện phiếm, nhưng nếu đám quan lại Thần Đô Giám nghe được hẳn sẽ sợ hãi không tưởng tượng nổi.

Tuy hôm nay có đến mười mấy người tu hành xuất hiện một lúc ở con hẻm nọ, thậm chí vài tên Kiếm Sư chỉ dính mấy tia nguyên khí vô tình tiết ra đã hộc máu trọng thương, không đứng lên nổi, trông có vẻ kém cỏi tầm thường, nhưng đặt vào một ngày bất kì khác, bất kể gã Kiếm Sư nào trong số đó cũng có thể dễ dàng quét sạch ít nhất mười con hẻm như vậy chỉ trong thời gian nửa nén hương.

Chỉ những người có thiên phú, có kì ngộ, có thể chất đặc biệt mới có thể bước chân vào con đường tu hành.

Với người bình thường, hai chữ tu hành là một giấc mơ cao xa không có thật, chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm đến, người tu hành vượt qua lục cảnh nhất định sẽ để lại cho đời sau một nét bút huy hoàng trên sử sách.

Vì thế, loại người như Dạ Ti Thủ đã gần như thần tiên, xuất thân ra sao, tu luyện công pháp nào đều là chuyện bí mật cực điểm, dù cung phụng của Giám Thiên Ti chưa chắc đã biết, vậy mà hai dì cháu trong quán rượu này đàm luận như thể bữa nay ăn gì, ăn mấy tô.

Còn nếu ông già áo vải và người thanh niên nho nhã trên vọng lâu lúc nãy nghe được mẩu đối thoại này hẳn càng thêm khiếp sợ.

Họ là một trong những người có ánh mắt sắc bén, thấu triệt nhất quanh tòa thành này, nhưng rõ ràng hai người trong quán rượu nhìn nhận vấn đề càng thêm thấu triệt.

Một cơn gió bống ùa vào, thổi tung mái tóc Trưởng Tôn Thiển Tuyết.

Cô nàng xinh đẹp tiện tay vuốt tóc rồi ra mệnh lệnh:

- Ngươi đi tắm rửa rồi lên giường nằm chờ ta, ta ra đóng cửa đã.

Đinh Trữ nghe xong ngẩn người, mặt nhăn như khỉ:

- Bây giờ à? Trời vẫn còn sớm quá mà?

Trưởng Tôn Thiển Tuyết liếc xéo hắn một cái rồi lạnh lùng xoay đi:

- Trận mưa to khiến khí lạnh quá dày, chân nguyên của ta hơi bất ổn.

Vẻ thoải mái trên mặt Đinh Trữ biến mất, hắn nghiêm túc nói:

- Đây là chuyện hết sức nghiêm trọng.

...................................

(*)Tửu kỳ: lá cờ hiệu ngoài quán rượu.

Niệm tích du – Đỗ Mục

Thiên lý oanh đề lục ánh hồng

Thuỷ thôn sơn quách tửu kỳ phong

Nam triều tứ bách bát thập tự

Đa thiểu lâu đài yên vũ trung

Nghìn dặm oanh ca biếc lẫn hồng

Gió lay cờ rượu xóm bên sông

Bốn trăm tám chục chùa Nam quốc

Mưa khói che lầu biết mấy không ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play