Ở trong phòng ngủ, Đinh Ninh nằm trên giường ngủ mềm mại, cái loại cảm giác kiệt sức cùng với sự mệt mỏi lúc thương thế mới lành mà nguyên khí lại tiêu hao hết làm cho hắn cảm thấy buồn ngủ. Nhưng trong căn phòng tĩnh lặng này, hắn lại không muốn ngủ một chút nào, càng ngày càng cảm thấy sốt ruột.
Đây đúng là vấn đề của hắn.
Hắn biết rõ cảm xúc này bắt nguồn từ việc báo thù chính thức bắt đầu, như mũi tên đã bắn ra không thể nào thu hồi lại được, tâm tình này còn đến từ việc hắn hiện giờ đang chờ Trưởng Tôn Thiển Tuyết.
Hắn im lặng tu hành ở trong ngõ Trường Lăng, chờ thời cơ báo thù đã biết bao nhiêu năm qua, Trưởng Tôn Thiển Tuyết có thói quen chỉ lo tu hành, mọi chuyện khác thì để cho hắn động não, còn hắn không biết tự khi nào đã có thói quen có nàng chờ hắn ở quán rượu Ngô Đồng Rụng Lá. Nàng im lặng giống như bao năm qua nàng vẫn yên lặng chờ đợi cùng với hắn.
Nếu đã có thói quen, thì sẽ có nhược điểm.
Sốt ruột, không còn giữ được bình tĩnh nữa, thì lại càng dễ nhớ đến những chuyện kia nhiều hơn, nhớ lại những người đã chết từ rất lâu kia, nghĩ đến Tiết Vong Hư vừa mới qua đời cách đây không lâu, căn phòng vắng lặng, Đinh Ninh càng ngày càng cảm thấy cô độc, nhưng ở trên ngực và bụng đang bị thương chỉ cảm thấy sự giận dữ như lửa đang không ngừng bốc lên mãnh liệt.
Tiếng bước chân trong trẻo lạnh lùng mà quen thuộc vang lên, truyền vào tai của hắn.
- Người Mân Sơn Kiếm Tông ở bên ngoài kia là ai?
Đinh Ninh nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết đẩy cửa vào, nghe lời nàng hỏi, ánh mắt của hắn đọng lại trên khuôn mặt như tranh vẽ của nàng, trong tức thời không trả lời lại.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết có hơi không vui, khẽ cau mày.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, nói:
- Thiệu Sát Nhân, ta nhớ đã từng đề cập qua với cô, là đệ tử được lão tông chủ Mân Sơn Kiếm Tông nhặt ở trên núi về, đệ nhất sát nhân, nếu như là chính thức giao chiến sinh tử, tất cả mọi người ở Mân Sơn Kiếm Tông, ngoại trừ Bách Lý Tố Tuyết ra, chỉ sợ ngay cả Đàm Thai Quan Kiếm cũng chết trong tay hắn.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết khẽ nhíu mày, hồi tưởng lại trong chốc lát, thanh âm lạnh lùng, hỏi:
- Sao ta lại không nhớ ra ngươi từng nhắc qua tên Thiệu Sát Nhân nhỉ?
Lập tức cả người Đinh Ninh như đóng băng.
Hắn phát hiện hôm nay tình trạng của bản thân đúng là có vấn đề rất lớn, vậy mà lại vô tình nói bậy một câu rất nghiêm trọng.
Chỉ là hôm nay Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng có hơi bực dọc, nàng cũng không liên tưởng gì quá nhiều, không để ý gì thêm về vấn đề này nữa, nhưng thần sắc lại lạnh lùng thêm mấy phần:
- Đêm đó Bạch Sơn Thủy đến Ngô Đồng Rụng Lá tìm ta.
Cơ thể Đinh Ninh càng thêm lạnh giá, hắn ngẩng đầu lên một cách gian nan, nhìn Trưởng Tôn Thiển Tuyết:
- Vương Thái Hư nói cho ta biết, những ngày qua mấy người Giám Thiên Ty thường xuyên xuất hiện xung quanh Ngô Đồng Rụng Lá, lúc trước ta không rõ nguyên nhân vì sao, bây giờ nghĩ lại chắc là do đêm đó Bạch Sơn Thủy từ đây rời đi… Mà ở Ngô Đồng Rụng Lá, trừ ta ra, hình như không có bất kỳ đối tượng nào đáng giá cho Bạch Sơn Thủy để mắt đến, vì vậy Giám Thiên Ty nhất định sẽ tra xét Bạch Sơn Thủy và chúng ta có quan hệ gì.
Một tầng sương lạnh chậm rãi nổi lên trên khuôn mặt của Trưởng Tôn Thiển Tuyết:
- Dạ Sách Lãnh nhất định sẽ nghĩ đến cái chết của Phiền Trác, vì vậy… nàng ta có lẽ sẽ rất nhanh phát hiện ra thân phận chân chính của ta?
Đinh Ninh trầm mặc một lát:
- Cô phải rời khỏi Trường Lăng.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết cũng im lặng một lát, nói:
- Ta sẽ không rời khỏi Trường Lăng.
Nét mặt của Đinh Ninh lập tức chuyển qua màu đỏ tươi, nhưng vì cảm xúc đang quá mức xúc động, hắn mở cửa ra nhưng lại không nói nên lời, kèm theo tiếng mở cửa là một trận ho khan kịch liệt.
- Rời khỏi Trường Lăng, sau đó là chạy trốn không ngừng sao?
Khuôn mặt của Trưởng Tôn Thiển Tuyết khôi phục lại nét bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Ta muốn đánh cược một phen.
Cuối cùng hô hấp của Đinh Ninh đã có chút ổn định lại, tức giận nói:
- Cô đánh cược thế nào?”
- Ai cũng muốn biết thái độ chính thức của Dạ Sách Lãnh.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng nói:
- Ai cũng muốn biết Dạ Sách Lãnh thủy chung là người của hoàng đế Nguyên Vũ hay tâm vẫn còn hướng đến người đã dạy nàng kiếm pháp kia.
- Sau đó thì sao? Ngộ nhỡ nàng ta là người của hoàng đế Nguyên Vũ, ngươi định đợi đến lúc giống như Bạch Sơn Thủy bị đại quân vây giết sao? Không phải ai cũng có vận khí như Bạch Sơn Thủy, không phải ai cũng có cao thủ sử dụng kiếm đi chết thay mình!
Đinh Ninh vô cùng phẫn nộ, gần như gào lên.
- Đây là chuyện của ta, nếu như ngươi cảm thấy không có hy vọng, ngươi cứ rời khỏi Trường Lăng là được.
- Không phải ngươi trước giờ vẫn luôn muốn biết rốt cuộc tâm Dạ Sách Lãnh hướng về ai sao?
Đinh Ninh nói không ra lời.
Hắn hiểu rõ chuyện nàng đã quyết định sẽ không có cách nào thay đổi.`
- Đây là đồ vật của ngươi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết tiện tay lấy một chiếc hộp bí mật màu xanh đồng từ trong tay áo, đưa cho Đinh Ninh.
Đinh Ninh giả bộ nhìn chiếc hộp đồng đựng Nhân Vương Ngọc Bích, trầm ngâm không nói.
- Ngươi vội vã chạy về Trường Lăng như thế, vậy mà gặp ta lại không muốn nói chuyện gì?
Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhìn bộ dạng hiếm khi sa sút như vậy của Đinh Ninh, vẫn lạnh lùng trước sau như một:
- Nếu như ngươi không muốn rời khỏi Trường Lăng, mà muốn ở lại giúp ta đánh cuộc một keo này, vậy thì ít nhất phải nói cho ta biết bước kế tiếp nên làm như thế nào.
Đinh Ninh hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
- Nếu như Giám Thiên Ty đã phát hiện, vả lại ngươi đã không muốn rời khỏi Trường Lăng, vậy thì chỉ có ở đây chờ đợi kết quả… Còn nữa, giúp ta trị thương.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết liếc mắt nhìn qua Đinh Ninh, không nói thêm lời nào, ý bảo Đinh Ninh tránh sang một bên, sau đó nàng buông rèm, chuyển xuống dưới bên cạnh Đinh Ninh.
Nàng cũng giống như tất cả những nữ tu hành giả khác, thật ra đều thích vô cùng sạch sẽ, người của Đinh Ninh hôm nay không tính là sạch sẽ, thậm chí các loại cao dược còn mơ hồ thẩm thấu qua vải gạc, nhiểu xuống giường, nhưng lần này nàng lại không có bất kỳ ý kiến gì, chỉ là lúc nằm xuống, đôi môi dường như hơi run.
Nàng cũng giống như mọi khi mặc quần áo nằm nghiêng người, Đinh Ninh không nhìn vào mặt nàng, hắn lúc này đang tập trung suy nghĩ về thương thế của bản thân và vấn đề tu vi.
Hắn lại để cho Trưởng Tôn Thiển Tuyết chờ đợi, nhưng chính hắn cũng phải đi ra ngoài chuẩn bị một ít.
Vô số âm thanh nhỏ xíu vang lên trong cơ thể của hắn.
Trong lòng bàn tay của hắn, khối ngọc bích màu trắng thuần bên trong là những vết lốm đốm khô vàng kia không ngừng nhảy lên.
Từng cỗ nguyên khí nóng ran đang điên cuồng chạy vào kinh mạch, cảm giác nóng rực ở trong kinh mạch làm cho hắn như muốn bốc cháy, nhưng mỗi khi hắn cảm thấy không chịu đựng nổi, trong nháy mắt từ trên người Trưởng Tôn Thiển Tuyết tỏa ra khí tức băng hàn trấn áp lại cảm giác nóng rực kia, sau đó giao hòa hoàn mỹ cùng một chỗ lại với nhau.
Những nguyên khí này đều dựa theo lộ tuyến tu hành của Mân Sơn Kiếm Tông mà lưu chuyển trong kinh mạch, những chỗ tổn hại trong cơ thể giống như hạn hán gặp mưa rào, khôi phục với tốc độ mà tu hành giả bình thường khó có thể tưởng tượng được.
Bước đầu tiên của việc báo thù là tiến vào Mân Sơn Kiếm Tông đã bắt đầu, bởi vì công pháp tu hành chân nguyên của Mân Sơn Kiếm Tông và sở tu Cửu Tử Tằm của hắn có công hiệu bổ sung cho nhau kinh người, giờ đây lại còn có Nhân Vương Ngọc Bích, thêm vào đó là Trưởng Tôn Thiển Tuyết song tu phụ trợ, nên tốc độ chữa thương và tu hành của hắn đã đạt tới mức chưa bao giờ có, tốc độ này căn bản không thể nào tưởng tượng được.
Mà ngay cả chính hắn cũng không biết, Mạt Hoa tàn kiếm bên cạnh người cũng bị khí tức của hắn nhiễm lên, nó tự động phát sáng lên có cảm giác như gặp lại cố nhân, trên thân kiếm không ngừng tỏa ra những noãn hoa nhỏ trắng xinh đẹp li ti.
***
Một tiếng sấm sét vang lên từ trên trời, âm thanh rơi xuống một cách nặng nề.
Ngày hè oi bức bị đám mây dày đặc xua tan, một trận mưa to lớn như trút nước rơi xuống trong lúc rất nhiều người còn chưa kịp chuẩn bị.
Mưa rơi từ trên mái hiên xuống tựa như một màn nước, Dạ Sách Lãnh hai chân để trần, hồn nhiên như thiếu nữ, nàng ôm đầu gối ngồi tựa lưng trên ghế trúc, nàng nhìn bầu trời tựa như một tấm màn đen nặng nề ở xa xa, nhìn sấm sét chớp giật ở trong, nhìn về hướng Mặc Viên.
Hàn ý từ trên người Trưởng Tôn Thiển Tuyết tỏa ra bất quá chỉ bao trùm không gian quanh người nàng chừng vài thước, ngay cả Thiệu Sát Nhân ở trong xe ngựa ngoài cửa lớn Mặc Viên cũng không thể cảm nhận được, nhưng nàng tựa hồ lại cảm giác được cơn rét lạnh từ chỗ sâu trong Mặc Viên truyền đến, khuôn mặt nàng hiện lên nét ửng đỏ khác thường, trái lại nàng lại rùng mình dường như bắt đầu run rẩy không ngừng.
Không một ai có thể biết được rốt cuộc nội tâm của nàng thế nào.
Trong mấy năm nay, ngay cả người theo nàng leo lên được gần vị trí Trần Giam Thủ, hay thậm chí là lão bộc vẫn nhất nhất hầu cận bên cạnh nàng kia cũng không hiểu được trong lòng nàng thật sự đang suy nghĩ gì.
Chẳng qua là nàng ở Trường Lăng mặc dù nhìn phong quang vô hạn, nhưng việc sinh tồn ở đó tính ra còn gian nan hơn.
Năm ngoái trong cơn mưa to như thác đổ kia, nàng nhận lệnh phải từ hải ngoại trở về, cũng không đi vào Trường Lăng, mà kẻ thật sự tiến vào Trường Lăng lại là người của Triệu Kiếm Lô, làm cho nàng cảm thấy rằng việc đã xảy ra rồi thì không cách gì thay đổi được, Trường Lăng đã bắt đầu có những biến động khó tả.
Tình thế bây giờ đã chứng minh linh cảm của nàng vô cùng chính xác.
Cơn mưa lớn năm ngoái đánh dấu một cuộc biến động, cơn mưa năm nay sẽ có gì thay đổi?
Cánh cửa nặng nề ở trước sân nhà nàng bị người bên ngoài chậm rãi đẩy vào.
Dạ Sách Lãnh lập tức ngẩng đầu lên.
Trong màn mưa phía trước xuất hiện ánh hào quang trong suốt, giọt mưa đột nhiên rơi chậm lại, dường như tất cả chúng bị ép bay sang hướng khác, hướng về phía người đang đẩy cửa bước vào này.
Nhưng đúng lúc này, dưới cái nhíu mày của Dạ Sách Lãnh những giọt mưa ấy lại một lần nữa giống như thoát khỏi sự cưỡng ép mà rơi xuống mặt đất.
Có người đẩy cửa vào rồi nhân tiện đóng cửa lại.
Đây là một nữ tử cao gầy mặc áo vải màu xanh.
Bộ quần áo xanh rộng thùng thình mà nàng đang mặc trên người ướt sũng dính sát vào cơ thể, nhưng làm cho nàng trông nhếch nhác nhất chính là mái tóc lộn xộn bị xoắt tít lại với nhau.
Làn da của nàng trắng bệch nhìn không có một chút huyết sắc.
Thoạt nhìn nàng trông giống như một lữ khách bình thường đã ngâm mưa rất lâu, trên người không có bất cứ khí tức mạnh mẽ gì.
Song Dạ Sách Lãnh hiểu rõ nàng là người thế nào, cũng biết rõ rằng chỉ khi nàng ấy đẩy cửa vào mới khiến cho mình chú ý, không phải do bản thân của mình đang thất thần mà còn vì đối phương đã hòa thành một thể với cơn mưa này.