Bàn tay phải lộ ra bên ngoài ống tay áo của Diệp Hạo Nhiên không ngừng gảy động, thỉnh thoảng nó lại gảy lên phát ra một thứ tiết tấu giết người.
Diệp Hạo Nhiên lẳng lặng nhìn áo bào trên người Đinh Ninh dần dần bị máu tươi nhuốm đỏ, nhận thấy ý chí Đinh Ninh kiên định vượt ra khỏi dự tính của mình thì trong lòng càng thêm tán tưởng, thế nhưng năm ngón tay thon dài của y đột nhiên chấn động, theo cử động này, thanh phi kiếm màu trắng sau lưng Đinh Ninh sáng thêm mấy phần, quanh thân kiếm xuất hiện một tầng sương trắng quỷ dị.
Thuận theo thanh tiểu kiếm màu trắng không ngừng bay múa, tầng sương trắng xung quanh Đinh Ninh càng ngày càng dày đặc.
Nhìn những sương trắng được tạo ra này, hầu như lông mày các người tu hành sư trưởng nhăn lại thật sâu.
Đây là kiếm thức Vu Sơn Vân Vũ Quyết được truyền thừa trong hoàng cung Đại Sở, là thuật phi kiếm tạo ra màn sương trắng, nó dây dưa kéo dài với mỗi Kiếm của Đinh Ninh xuất ra, khiến hắn tiêu hao rất nhiều lực lượng.
Trước đây, mỗi người đều có những tính toán riêng, nhiều người trong số họ không hy vọng Đinh Ninh chiến thắng, nhưng giờ phút này, mọi người nơi đây đều mong muốn Đinh Ninh thắng trận chiến này.
Bởi dẫu sao thì Đinh Ninh cũng là người Tần.
Lông mày Tịnh Lưu Ly lúc này nhăn càng sâu.
Nàng đương nhiên cảm thấy Đinh Ninh chưa thua, bởi Đinh Ninh đeo những thanh kiếm kia trên lưng tất nhiên là có dụng ý, mà đến bây giờ Đinh Ninh còn chưa vận dụng chúng, nghĩa là hắn chưa dùng toàn bộ thực lực.
Chẳng qua, nàng không hiểu Đinh Ninh đang chờ cái gì.
Miệng vết thương tuy rằng rất nhỏ, nhưng tất cả vết thương đều chảy ra máu tươi, máu trong cơ thể rất nhanh sẽ chảy hết.
Khóe miệng Diệp Hạo Nhiên bắt đầu lộ vẻ trào phúng.
Y cũng không biết Đinh Ninh đến cùng đang chờ cái gì, chẳng qua y đã nhận định rằng, mặc kệ cái tên Đinh Ninh này đang chờ điều gì thì hắn chỉ phí công mà thôi, chỉ càng tăng thêm sự thống khổ trước khi chết.
Y ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời tối đen.
Tiểu kiếm màu trắng đang phi hành trong màn sương trắng phát ra khí tức càng thêm rét lạnh, thời điểm xẹt qua người Đinh Ninh, nó không chỉ mang theo những giọt máu tươi mà còn mang theo từng mảnh huyết nhục bị cắt rời.
Ánh mắt Cảnh Nhận đã nheo lại.
So với rất nhiều tu hành giả, ông ta đã trải qua rất nhiều cảnh truy sát tàn khốc không thể tưởng tượng nổi. Thêm nữa, ông đối với thân thể tu hành giả có lý giải hơn người. Cho nên đến giờ phút này, so với bất kỳ tu hành giả nào ở đây, ông càng thêm hiểu rõ rằng lúc mà máu tươi chảy ra đến một mức độ nhất định thì thân thể sẽ có phản ứng gì.
Ông ta biết rõ đừng tưởng rằng lúc này Đinh Ninh nhìn như vẫn còn rất thanh tỉnh, nhưng nếu đổi lại là một tu hành giả bình thường khác thì ý thức kẻ đó giờ đây đã sớm mơ hồ rồi.
Việc này có liên quan đến ý chí mạnh mẽ.
Có đôi khi, một người có ý chí kiên định cường đại đến mức quên hết những tổn thương trên thân thể, điều này sẽ khiến cho thân thể người đó sinh ra một lực lượng khác thường. Dẫu vậy, Cảnh Nhận cũng hoàn toàn rõ ràng hậu quả diễn ra tiếp đó...Sau khi thân thể đã vượt qua cực hạn trong một thời gian dài, người đó sẽ triệt để mất đi khả năng điều khiển thân thể của mình .
Khi đó ý thức không phải chậm rãi trở nên mơ hồ, mà chính là đột nhiên gián đoạn.
"Có lẽ cũng không sai biệt lắm"
Lâm Tùy Tâm từng thấy rất nhiều thương thế còn nghiêm trọng hơn trên người tu hành giả, cho nên dù lúc này trên người Đinh Ninh bị cắt ra vô số vết thương thật nhỏ như bị lăng trì thì gương mặt lão trước sau vẫn không lộ vẻ gì đặc biệt, nhưng sau khi ánh mắt Cảnh Nhận nheo lại mấy tức, lão cũng nhíu mày, nhẹ giọng thầm thì một câu.
Đúng vào lúc này, Đinh Ninh bắt đầu cảm thấy mê muội.
Ý thức của hắn dường như muốn thoát ly thân thể mà bay lên không trung.
Chẳng qua tâm tình của hắn vẫn hoàn toàn bình tĩnh, bởi lẽ so với Cảnh Nhận, kinh nghiệm của hắn về vấn đề này còn khó tưởng hơn.
Hắn biết mình còn thời gian hơn mười lần hô hấp.
Tay trái của hắn duỗi ra phía sau, cầm một cây kiếm thô ráp.
Một tràng kinh hô không thể đè nén chợt vang lên.
Lúc này còn chưa có biến hóa gì khác thường cả, hình ảnh trong mắt mọi người chẳng qua là bàn tay Đinh Ninh thò ra lấy một thanh kiếm sau lưng, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, trong nháy mắt kế tiếp một sự tình kinh người nhất định sẽ phát sinh.
Loại dự cảm này khiến cho rất nhiều người ở đây sớm bộc phát ra sự khiếp sợ.
Đinh Ninh vững vàng vung kiếm.
Bá một tiếng, kiếm chém ra, thân kiếm mang theo một đạo phù tuyến màu xanh lục kỳ lạ.
Đặc biệt hơn sau khi chém ra một Kiếm này, Đinh Ninh liền trực tiếp buông tay, theo xu thế một Kiếm này, thanh Kiếm này bay lên phía trước.
Một kiếm nối tiếp một kiếm.
Tất cả tiếng kinh hô dường như biến mất, bởi vì mọi người lúc này như lâm vào trạng thái chết lặng cùng sự rung động cường liệt.
Bình thường đều là tay phải Đinh Ninh dụng kiếm, nhưng giờ phút này, tay trái của hắn tựa hồ còn nhanh hơn tay phải.
Tay trái của hắn giống như biến mất trong không khí, nhưng lại bảo trì tần suất hoàn mỹ nào đó, vung chém không ngừng.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả kiếm trên lưng toàn bộ đều được hắn chém ra hết.
Chỗ mấu chốt nhất là, Mạt Hoa Tàn Kiếm trên tay phải Đinh Ninh vẫn chuẩn xác đánh trúng phi Kiếm bay tới.
Mọi người nơi này giống nhau đều sinh ra một loại ảo giác.
Người hoàn tất một kiếm như vậy không phải là một thiếu niên tu kiếm không lâu, mà là một gã đại kiếm sư đã dụng kiếm trăm năm rồi, hơn nữa cả đời hắn đều chỉ luyện tập một kiếm như vậy, đem kiếm trực tiếp biến thành một phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Hô hấp của Độc Cô Bạch dừng lại.
Bởi vì lúc này trong óc cậu ta chỉ có một kiếm như vậy, cho nên cậu ta hiểu rõ kiếm này hơn bất kỳ ai ở nơi đây.
Độc Cô Bạch nhìn đến rất nhiều đường lục quang từ sau lưng Đinh Ninh bay ra, hình thành một tấm màn kín(bình phong)* có màu xanh lục.
*Dịch: mình nghĩ nó giống cái quạt giấy mở ra hay đuôi chim công xòe ra thì đúng hơn.
Thật khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung sự diễm lệ tới cực điểm của nó, nhưng đến lúc khuếch trương ra bên ngoài, tấm màn này liền lập tức biến mất.
Tất cả những thanh Kiếm mang phù văn trên thân đều vỡ ra, chúng bị lực lượng cường đại triệt để xé nát, biến thành vô số sợi gỗ bay múa.
Thế nhưng những đường phù văn màu xanh lục lại không biến mất, mà chúng nối kết lại với nhau tạo thành một đường Kiếm quang chính thức.
Đường Kiếm quang này song song với mặt đất, dứt khoát lao thẳng tới, giống như muốn cắt lìa không gian phía trên và phía dưới để chúng triệt đề chia lìa nhau, nó lặng lẽ lao về phía thân thể Diệp Hạo Nhiên mà cắt tới.
Độc Cô Bạch biết rằng, đây mới là Khổng Tước Lục chân chính.
Lông mày Diệp Hạo Nhiên nhăn lại thật sâu, y phát hiện mình không kịp triệu hồi phi kiếm để ngăn đón một kiếm huyền diệu và cường đại này.
Đôi mắt y lập tức trở nên lóng lánh, thân thể không ngừng nổ vang, trong cơ thể có rất nhiều thiên địa nguyên khí mới được tạo ra.
Một cái thông đạo (đường đi) mới xuất hiện bên trong kinh mạch y, thiên địa nguyên khí bị hút vào cơ thể trước đây đều theo cái thông đạo này tuôn ra khỏi thân thể của y.
May mà y còn có một kiếm khác.
Trường Kiếm bên eo của y chấn động kêu lên.
Kiếm dài sáu thước*, rộng bằng ngón tay**, Kiếm có màu xanh da trời, thanh Kiếm từ đầu mũi đến cuối đều trong suốt, nó như bội Kiếm từ vỏ kiếm bay ra rơi vào tay y.
* 1 thước = 1/3 mét
** Nguyên văn là nửa hai ngón tay
Âm thanh do rất nhiều khí lưu phụt lên vang ra từ trên thân kiếm.
Từ mũi kiếm, vô số hạt bụi óng ánh phun ra tung tóe tạo thành một thứ giống như vòng tròn bằng thủy tinh óng ánh chắn trước người Diệp Hạo Nhiên.
Oanh! một tiếng nổ lớn vang lên.
Thân thể y dính đầy bụi đất, vòng tròn thủy tinh bị Kiếm quang màu xanh lục trực tiếp cắt đứt, vỡ vụn ra thành bụi óng ánh bắn ra bốn phía, xung lực lưu lại trên người y tạo nên rung động vang lên tiếng ba ba.
Trên người y cũng tóe ra nhiều giọt máu tươi, lực phản chấn cường đại khiến thân thể y bị bứng lên khỏi mặt đất mà bay về phía sau.
Dù thấy cảnh như thế nhưng Đinh Ninh không hề cảm thấy vui mừng chút nào, vì hắn biết rõ một Kiếm này không đủ để đánh bại Diệp Hạo Nhiên, vả lại thời gian còn lại của mình không nhiều nữa.
Hắn hít vào một hơi thật sâu.
Một cỗ khí tức vừa âm lãnh vừa huyền diệu xuất hiện xung quanh hắn.
Bên trong thân thể của Đinh Ninh xuất hiện một cỗ khí lạnh, sau đó nó nhanh chóng biến mất, bên ngoài thân thể hắn phát ra khí lạnh.
Bằng mắt thường có thể thấy được xung quanh thân thể hắn có một lớp sương mù màu trắng được hình thành, nó phun tung tóe ra ngoài, tựa như trên mặt hồ nước xuất hiện một lớp băng đang kết tinh, nhưng chúng còn chưa có triệt để ngưng kết với nhau mà vẫn còn nhộn nhạo trên mặt hồ.
Một tia nguyên khí màu đỏ như một sợi máu mảnh dài hiện ra rõ ràng trong những phiến băng này.
"Huyết Sát Ma Công!"
"Làm sao hắn có thể..?"
Tuy rằng ai nấy đều đã chấn kinh đến lặng người, nhưng mà giờ khắc này, vẫn có nhiều người không thể ức chế nổi tâm tình của mình mà lớn tiếng kêu lên.
Ánh mắt Đàm Thai Quan Kiếm cũng trợn to, đồng tử tự nhiên co rút lại.
Hắn thấy được sự tình mà mình không thể giải thích được.
"Hóa ra là vậy!"
Trong lòng Tịnh Lưu Ly thầm nhủ, nàng cho rằng nếu Đinh Ninh mạnh hơn mình thì hết thảy sự việc đều có thể phát sinh.
Khuôn mặt Diệp Hạo Nhiên hơi cứng lại.
Thần sắc đùa cợt của y đã biến mất hoàn toàn.
Trong nháy mắt, y cũng hít vào một hơi thật sâu, sau đó giơ tay lên.
Y không triệu hồi phi Kiếm.
Vào lúc này, thanh tiểu Kiếm màu trắng không chuôi đã sắp rơi xuống đất được rót vào lực lượng mới phát ra tiếng hú gọi, lao về vị trí hậu tâm Đinh Ninh.