Dịch & Biên: †Ares†

oOo

Rầm!

Hồ Ly phá cửa phòng mà vào, tay còn cầm một cái kéo to tướng.

Đại Nhiệt đang trong nội đường bế quan, nghe tiếng động giật nảy mình, thấy nàng hung hăng xông tới thì lập tức theo phản xạ có điều kiện lấy hai tay che lại hạ bộ, lớn tiếng kêu:

- Cô? Cô…

Lắp bắp cả nửa ngày hắn mới thốt được mấy chữ sau:

- Cô muốn làm gì?

Trong lòng hắn hối hận không thôi, biết rõ đang có một ả hồ ly cực kỳ quái tính ở động phủ, tại sao còn chạy về đây tự tu chứ!

Hồ Ly giơ kéo lên, thở phì phì nói:

- Là anh lấy quả Nhâm Sâm đấu giá đúng không?

Vừa rồi nàng đang ở trong hoa viên tỉa cây thì bỗng nhiên chú ý tới kênh đấu giá đã muốn loạn lật trời. Vừa nhìn, không ngờ là có người đặt đấu giá quả Nhân Sâm — hiện tại có vẻ như phân thân Trấn Nguyên Tử vẫn lông tóc chưa tổn hại trấn thủ ở quán Ngũ Trang trên núi Vạn Thọ, mà Thiên Hạ Hội có được một thanh Kim Kích Tử còn đang khua chiêng gõ trống chiêu mộ đội viên, chuẩn bị tổng tiến công quán Ngũ Trang…

Nhưng vào lúc này, Cuồng Nhiệt Trại lại có thể đem quả Nhân Sâm ra đấu giá! Đây là có chuyện gì? Việc này chẳng khác nào ném một quả bom lên mặt hồ yên ả, không, là năm mươi quả bom, khiến tất cả mọi người bị nổ đến hôn mê!

Đại Nhiệt có chút mờ mịt, gãi gãi đầu hỏi:

- Đúng vậy! Mà sao? Có vấn đề gì?

- Anh! Sao anh lại làm loạn như thế!

Hồ Ly tức đến thở hổn hển.

Đại Nhiệt đáp trả:

- Tôi bán quả Nhân Sâm kiếm ít tiền có gì không đúng?

- Nhưng anh không nên bán lúc này! Cũng không nên đem đấu giá, khuấy động dư luận! Nếu muốn bán có thể nói cho tôi biết, tôi có cách giúp anh xử lý bí mật gọn gàng mà giá cả cũng sẽ không thấp!

Đại Nhiệt cười lớn:

- Xin ghi nhận, nhưng tôi cố tình làm như vậy xem như cống hiến một chút cho Cuồng Nhiệt Trại, kéo lên chút nhân khí.

Hồ Ly hết chỗ nói rồi, một hồi lâu mới nói:

- Anh có biết điều này có ý vị thế nào với Thiên Hạ Hội không? Tựa như anh ở trước mặt nghìn vạn người mà lột hết quần áo của bọn họ xuống, sau đó còn đá lên mông họ!

Phặc, đang yên đang lành nhắc Thiên Hạ Hội làm cái gì?

Hắn nhớ tới lúc ở bãi biển đầu chó khu vực Tân Thủ Thôn, Thiên Hạ Nhất Thủ đánh cùng Long Quyển Phong, nhân vật “siêu phụ” Sa Trung Hành cứ hết lời khen lão đại Thiên Hạ Hội “vì tầng lớp bình dân ra mặt” trong khi đôi bên chẳng có chút liên quan, lại nghĩ lúc Thiên Hạ Hội đối phó với mình, không khỏi cảm thấy đối phương có chút giả dối. Hắn hơi tức giận, lớn tiếng nói:

- Vậy thì sao? Lẽ nào không được? Chọc giận ca, ca còn đem bọn hắn “bạo cúc” hết.

Hồ Ly dở khóc dở cười:

- Nhưng mà anh nghĩ anh với Cuồng Nhiệt Trại sau này còn có ngày lành sao?

Đại Nhiệt không thèm để ý, lời lẽ đanh thép nói:

- Tôi vào đây để chơi game chứ không phải để xem người khác đùa giỡn uy phong! Nếu vì cái gọi là ngày lành mà nhẫn nhục sống tạm bợ thì còn mang kiếp người làm gì? Đánh Boss, đánh cực phẩm là quyền lợi của mỗi người, đám Thiên Hạ Hội hay hiệp hội chó má gì gì nữa dựa vào cái gì mà chỉ cho quan đốt đèn chứ không cho dân nhóm lửa? Tôi cũng không muốn cùng bọn chúng tranh giành lợi ích hay danh tiếng gì cả, nhưng cũng không hy vọng bị kẻ nào cướp đoạt niềm vui thú khi chơi game! Nói trắng ra là, mọi người kiếm cơm bằng bổn sự, bọn chúng chứ việc phóng ngựa lại đây.

Hồ Ly giật mình nhìn hắn, dường như mới quen hắn — Đúng vậy a! Trò chơi mà thôi! Cần gì phải thận trọng nhìn trước ngó sau? Như vậy ngược lại sẽ mất đi niềm vui thích. Không ngờ gã ngốc này còn thoải mái phóng khoáng hơn cả nàng.

Nghĩ thông suốt điểm ấy, Hồ Ly nở nụ cười, nói:

- Anh đã nhận định được như thế thì tôi không phản đối cái gì nữa.

Đại Nhiệt nói:

- Cái gì gọi là không phản đối? Cô chính là lão bà trong game của tôi, chồng có việc, vợ há có thể khoanh tay đứng nhìn? Đến lúc đó nhớ về nhà ngoại xin viện binh.

- Tự ném bom thì tự mà đi thu thập tàn cuộc! Sớm đã nói rồi, chúng ta không can thiệp vào hành vi lẫn nhau.

Hồ Ly bỏ lại một câu này rồi quay lưng chạy trốn.

Đại Nhiệt hét vọng theo bóng lưng nàng:

- Nếu không can thiệp chuyện của nhau thì cớ gì cô lại cầm kéo vọt vào phòng tôi? Đừng có nói là định giúp tôi cắt dây lưng quần nhé!

Hồ Ly không thèm đếm xỉa đến hắn, tiếp tục đi tỉa cành cắt hoa.

Đại Nhiệt nhìn thấy cánh cửa bị đạp vỡ toang, đau lòng muốn chết, một cước này đá bay hơn vạn đồng đấy. Mặc dù nói là chủ yếu đều do nàng xuất tiền, nhưng mà tiện nghi cho hệ thống chẳng bằng tiện nghi cho mình chứ! Ài, phụ nữ thật sự không biết đâu mà lần.

Hắn ngồi trở lại trên giường, chuẩn bị tiếp tục tự tu, đột nhiên cảm giác được không thỏa đáng: vạn nhất trái "bom hẹn giờ" Hồ Ly này lại phát tác, "trái tim bé bỏng" của mình sợ là không chịu được nữa đâu!

Hắc, là thời điểm lợi dụng công năng sơn trại, triệu hoán một NPC tùy tùng hình người. Có tùy tùng này, chuyện châm trà rót nước, thay áo giặt quần sẽ có người sắp xếp, cả canh gác rình trộm cũng có thể sai nó đi làm, kia không phải sảng khoái chết lão tử?

Hắn nghĩ vậy, lập tức mở ra bảng công năng sơn trại, lựa chọn công năng triệu hoán tùy tùng — xì xì, trên mặt đất bốc ra một làn khói nhẹ, khi khói tán đi, xuất hiện một tiểu đồng tử rất đáng yêu.

Chỉ thấy tiểu đồng cao chưa tới 1 mét, mặt mũi đẹp như tranh vẽ, ngoại trừ thần thái có chút ngây dại ra thì gần như không khác gì một bé trai bình thường. Vừa xuất hiện, nó ngây ngô xoay người hành lễ với Đại Nhiệt:

- Tiểu tử bái kiến chủ nhân!

Đại Nhiệt trợn trừng mắt cơ hồ con ngươi muốn lọt ra ngoài — cái *&&%%$, tại sao không phải là nữ!

Người chơi sử dụng công năng triệu hoán tùy tùng sẽ triệu hồi được hai loại tùy tùng là nam hoặc nữ; trong đó lại có đẹp xấu béo gầy cao thấp… Ngay ban đầu mới triệu hoán ra thì tùy tùng đều ở trạng thái đứa bé bảy tuổi, sau đó theo tu luyện mà lớn dần lên đến tuổi trưởng thành.

"Chúc mừng bạn, bạn triệu hồi ra một cái NPC tùy tùng nam giới, mời đặt tên cho tùy tùng này! Xin chú ý, sau khi đặt tên thành công sẽ không thể tiến hành sửa đổi."

Đại Nhiệt ngẫm nghĩ một lát, nói:

- Lôi Kiếm Tử!

Kỳ thật hắn định đặt là Lôi Chấn Tử, nhưng vì tôn sùng kiếm khách cho nên đổi thành Lôi Kiếm Tử.

"Tên này không bị trùng lặp, đặt tên thành công!"

Lúc này trên đầu tùy tùng nhỏ kia đã có thêm một dòng tên "Lôi Kiếm Tử", nó cũng có vẻ rất vui sướng, giọng non nớt nói:

- Đa tạ chủ nhân ban tên.

Đại Nhiệt cười hắc hắc nói:

- Đừng gọi chủ nhân khách nhân gì cho khó nghe, sau này cứ gọi ta là đại đương gia.

- Vâng ạ, đại đương gia!

Một người chơi chỉ có thể triệu hồi ra một tùy tùng, nếu thay đổi sơn trại, dù là tùy tùng này có tu vi cao đến đâu cũng sẽ lập tức tiêu vong, một lần nữa phải triệu hồi ở trạng thái nguyên thủy — đây cũng là tính hạn chế hạng nhất hệ thống giao cho sơn trại, bởi vì nuôi lớn được một tùy tùng đều phải hao phí vô số tâm huyết tinh lực, khiến người chơi không thể dễ dàng thay đổi sơn trại của mình, vô hình cũng tăng lên độ trung thành với sơn trại.

Đại Nhiệt xem xét trạng thái thuộc tính của Lôi Kiếm Tử:

Tên tùy tùng: Lôi Kiếm Tử;

Trí tuệ: 100 (giá trị này cao nhất là 100);

Độ trung thành: 60%;

Pháp thuật phụ trợ: không có;

Ha ha, trí tuệ đạt max, lại là một thiên tại! Đại Nhiệt cảm thấy rất hài lòng.

Giải thích điểm này, trí tuệ quyết định tốc độ phát triển của tùy tùng, cũng tức là quyết định tùy tùng đó mất bao nhiêu thời gian để từ đứa trẻ thành người trưởng thành.

Còn nữa, tùy tùng khác với thú cưỡi của người chơi, thú cưỡi có thể trực tiếp tham gia chiến đấu, giúp chủ nhân PK; mà tùy tùng chủ yếu là phụ trợ chủ nhân, lợi dụng sở học pháp thuật phụ trợ giúp chủ nhân đề cao các loại thuộc tính. Tùy tùng tổng cộng có thể học tập ba loại pháp thuật, còn cách học tập thì chưa rõ.

Tùy tùng muốn trưởng thành cùng tu luyện pháp thuật cũng phải dùng đến ngộ tính, số lượng tương đối khổng lồ, hiện tại mọi người đã hiểu được vì sao nuôi dưỡng một tùy tùng cần hao phí tâm huyết tinh lực thật lớn rồi chứ.

Cuối cùng nói một chút, tùy tùng cũng có thể mặc trang bị gia tăng phòng ngự, cũng có thể chết, cứ tử vong một lần sẽ rớt một cấp.

Đại Nhiệt cười dài xuất ra một quả Nhân Sâm đưa cho tiểu đồng, đồng thời truyền đạt mệnh lệnh đầu tiên, nói:

- Tiểu Lôi, giờ ngươi ra gác ngoài cửa đi, nếu thấy một cô gái mang mặt nạ Hồ Ly tới thì lập tức phải báo động cho ta!

- Rõ ạ!

Tiếp nhận quả Nhân Sâm, Lôi Kiếm Tử cũng biết là thứ tốt, cười hỉ hả chạy ra ngoài cửa, ngồi xuống dưới một gốc cây, vừa ăn vừa canh gác, thần thái rất là đắc ý — tùy tùng ăn quả Nhân Sâm không bị hạn chế nào cả, chỉ cần bạn có đủ thì bao nhiêu cũng hết. Hơn một trăm vạn một trái a, nhưng vì "tương lai của Tổ quốc, trị an của xã hội", Đại Nhiệt chỉ đành nhịn đau bỏ vốn.

-----oo0oo-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play