“Phi Phi à.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, Đỗ Phi Phi cảm giác suy nghĩ hỗn độn càng thêm hỗn độn.

Diệp Thần từ trong xe ngựa đi ra, dịu dàng cười, “Nhìn thấy con gián thì đạp chết là được rồi, cần gì nói lời vô nghĩa.”

……

“Diệp Thần?” Thanh niên hoa phục nhảy dựng lên, “Sao ngươi lại ở trong này? Không đúng, phải hỏi là, sao giờ ngươi mới đến?”

Diệp Thần ôm ngực nói: “Vốn muốn chờ ngươi bị chém chết, mới đến nhặt xác, đáng tiếc……”

Thanh niên hoa phục nổi giận nói: “Nếu không phải bởi vì ngươi, ta sẽ chống lại Nam Dương vương sao? Nếu không phải vì chống lại Nam Dương vương, ta sẽ bị đuổi giết sao? Nếu không phải hôm nay ngươi hẹn ta ở chỗ này, bảo ta đừng để cho người khác phát hiện ra, ta sẽ chỉ dẫn theo hai thị vệ mà thiếu chút nữa bị chém chết sao? Hiện tại ngươi lại còn đứng ở đó nói mát!”

Diệp Thần nói: “Ta thực hối hận vừa rồi chỉ nói mát, mà không phải bỏ đá xuống giếng.”

“Tức chết ta, ngươi thật sự tức chết ta!” Thanh niên hoa phục căm giận nói, “Chuyện của Nam Dương vương, bản hầu mặc kệ! Các ngươi muốn làm thế nào thì làm!”

“Dù sao tình thế bây giờ của Nam Dương vương cũng đã như núi đổ, không sao cả.” Diệp Thần nhún vai, ngoắc tay về phía Đỗ Phi Phi, “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Thanh niên hoa phục nhìn hắn, lại nhìn Đỗ Phi Phi, đột nhiên ngăn ở giữa hai người, “Đợi đã, hai người có quan hệ gì?”

Diệp Thần đắc ý trả lời: “Phu thê.”

……

“Sao có khả năng?!” Hắn không thể tin nhìn Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi ngẩng đầu nhìn trời, sau đó vô cùng, vô cùng gian nan gật đầu.

Thanh niên hoa phục thất hồn lạc phách lui xuống ba bước, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy……”

Diệp Thần cười đến đắc ý.

Đỗ Phi Phi không đành lòng nói: “Ngươi biết ta sao?”

“Đương nhiên.” Thanh niên hoa phục buồn bực sắp khóc, “Ta đâu chỉ biết nàng, ta còn tìm nàng ròng rã ba năm rồi!”

……

Ba năm?

Đỗ Phi Phi 囧 囧 nói: “Ngươi thật xác định, không phải ngươi muốn tìm ta để báo thù?”

Thanh niên hoa phục hy vọng nhìn nàng nói: “Nàng thật sự không nhớ ta sao?”

Đỗ Phi Phi lắc đầu.

Một chút hy vọng trong mắt thanh niên trở nên ảm đạm, “Có lẽ, chuyện lần đó đối với nàng mà nói chỉ là việc nhỏ bé không đáng kể, nhưng với ta mà nói chính là khắc cốt ghi tâm.”

……

Đỗ Phi Phi mờ mịt.

Thanh niên vội nói: “Chuyện này, xảy ra tại Hoàng Hạc lâu ba năm trước đây.”

……

Đỗ Phi Phi đoán: “Chẳng lẽ ta cướp cơm của ngươi?”

Thân thể thanh niên lay động, nhưng vẫn cố gắng trụ vững, “Thôi, nếu nàng không nhớ thì thôi, nhưng tuyệt đối không nên suy đoán.”

“Ừ.”

“Ba năm trước đây ở Hoàng Hạc lâu, ôi, thật bất hạnh Diệp Thần hẹn ta ăn cơm.”

Diệp Thần mỉm cười ngắt lời hắn: “Có thể giải thích một chút ý tứ của ba chữ ‘thật bất hạnh’ không?”

Thanh niên liếc trắng mắt, giọng nói căm hận: “Chẳng lẽ những chuyện xảy ra sau đó không đủ để dùng ba chữ này sao?”

Diệp Thần nhún vai nói: “Ta cảm thấy vẫn tốt.”

Đỗ Phi Phi bị cuộc hội thoại của bọn họ làm cho hiếu kỳ, “Tiếp theo xảy ra chuyện gì?”

Thanh niên hoa phục nhìn nàng, gằn từng chữ một: “Mưu sát.”

……

Đỗ Phi Phi liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái.

Nếu ăn cơm cùng với Diệp Thần đại nhân, thì khả năng xuất hiện của tình tiết này tương đối lớn.

Thanh niên hoa phục tiếp tục phẫn hận nói: “Bởi vì một chuyện hiểu lầm gì đó, hắn dám đá ta từ trên lầu hai xuống dưới.”

……

Thanh niên quát lên: “Đó là lầu hai nha! Không bị ngã chết cũng sẽ gãy tay gãy chân. Ấy thế mà hắn không hề lưu tình chút nào đá ta xuống!”

Đỗ Phi Phi nhớ lại tình cảnh vừa rồi hai gã thị vệ cố gắng bảo vệ hắn, có thể thấy hắn không biết chút võ công nào, trong lòng nàng lại bắt đầu đồng tình.

“Trong khoảnh khắc mành chỉ treo chuông đó, đột nhiên, trên bầu trời dầy đặc mây đen xuất hiện một khe hở, ánh sáng màu vàng theo khe hở chiếu ra, rọi sáng đôi mắt đồng thời cũng chiếu sáng tâm linh ta.”

……

Khi ngã xuống lầu hắn vẫn chú ý quan sát biến hóa của hoàn cảnh chung quanh?

Đỗ Phi Phi vô cùng khâm phục sức quan sát sâu sắc của hắn, có điều câu nói kế tiếp của hắn khiến nàng chút nữa ngã ngửa.

“Chính là nàng!” Thanh niên hoa phục kích động nói, “Chính nàng trong thời khắc nguy nan đó đỡ được ta!”

“……” Đỗ Phi Phi cố gắng nghĩ lại, “Ba năm trước đây, Hoàng Hạc lâu……”

Hai mắt thanh niên sáng ngời nhìn nàng, “Thế nào? Nhớ ra rồi sao?”

Đôi mắt Đỗ Phi Phi từ trong nghi hoặc dần dần rõ ràng, “A, ta nhớ ra rồi.”

Thanh niên vui vẻ hỏi: “A ha, nàng thật sự nhớ ra rồi sao?”

“Ừ. Khi đó ta mới nhận được từ cố chủ tấm ngân phiếu năm mươi lượng, ai ngờ chỉ một chút sơ sẩy, nó lại bay mất. May mà khinh công của ta không tệ, vội vàng đuổi theo. Mắt thấy sắp bắt được nó, không hiểu sao trên trời lại có một thứ đột nhiên rơi xuống. Ta vốn muốn đánh bay nó đi, nhưng khi tay ta và thứ kia tiếp xúc với nhau, ta đột nhiên phát hiện ra đó là một người, đành phải nắm chặt lấy. Ôi, cho đến khi quay đầu tìm tấm ngân phiếu kia, nó đã không cánh mà bay. Đó là tiền mà ta mất hơn hai tháng mới kiếm được.” Hiện tại nhớ lại, Đỗ Phi Phi vẫn đau lòng như cũ, “Thật sự là đáng giận.”

Nụ cười trên mặt của thanh niên cứng lại.

Diệp Thần lại cười nói: “Không thấy là phải, đó là bởi vì bị ta thuận tay cầm lấy.”

……

Đỗ Phi Phi và thanh niên hoa phục đồng thời quay đầu nhìn, khiếp sợ với sự vô sỉ của hắn.

Bọn họ khiếp sợ không phải vì tờ ngân phiếu kia bị hắn cầm lấy, mà kiếp sợ bởi vì hắn có thể bình tĩnh tim không đập nhanh, mặt không đỏ nói ra những lời ấy.

“Chờ chút.” Trong đầu Đỗ Phi Phi lóe ra một ý nghĩ, “Nếu, ta là nói nếu, nếu lúc trước ta không đỡ được hắn, có phải sau đó ngươi cũng sẽ không thuê ta làm bảo tiêu hay không?”

Diệp Thần nhíu mi nói: “Có khả năng.”

……

Đỗ Phi Phi nhìn thanh niên, ảo não nói: “Sớm biết như thế, lúc đó đã một chưởng đánh bay ngươi đi.”

Hoa phục thanh niên: “……”

Vu Hữu Chúc đột nhiên nói: “Chẳng lẽ không ai giống ta…… muốn biết hắn rốt cuộc là ai chăng?”

Diệp Thần nói: “Ta đã biết.”

Đỗ Phi Phi nói: “Ta tuyệt không muốn biết.”

Thanh niên hoa phục nói: “Ta là Đoan Mộc Lương Tú.” Hắn dừng một chút, “Cẩm Tú hầu.”

*

Bốn người cuối cùng cũng từ trên đường chuyển đến quán rượu.

Đoan Mộc Lương Tú nhất quyết chọn ngồi ở lầu một.

Vu Hữu Chúc nhìn ba người không nói lời nào, không nhịn được hỏi: “Tình hình trong kinh hiện tại thế nào?” Dù sao thì hắn là nửa đường phản lại Nam Dương vương, nếu Nam Dương vương không bại, tình cảnh của hắn sẽ vô cùng không ổn.

Đoan Mộc Lương Tú uống một ngụm trà, thần sắc đã khôi phục vẻ ung dung, dần dần có phong phạm của Cẩm Tú hầu: “Nam Dương vương đã âm thầm chạy khỏi kinh thành, theo ý của Hoàng Thượng, dù sao cũng là huynh đệ, hắn không muốn Thái Hậu khó xử, nhắm một mắt mở một mắt mà thôi.”

Vu Hữu Chúc nói: “Nhưng vừa rồi chút nữa ngươi bị ám sát……”

Đoan Mộc Lương Tú đắc ý nói: “Nam Dương Vương càng hận ta đến tận xương, càng nói lên rằng công lao của ta trong chuyện lần này rất lớn.”

Diệp Thần lạnh nhạt nói: “Nam Dương vương chẳng qua chỉ là một cái đầu heo kiêu ngạo, nếu không có chỗ dựa là Thái Hậu, hắn đã sớm chết không có chỗ dung thân.”

……

Đỗ Phi Phi kinh hồn táng đảm nghe những lời nói bất kính của bọn họ với hoàng thất.

Đoan Mộc Lương Tú thở dài nói: “Ôi, đùa giỡn với hắn lâu như vậy, bây giờ không còn gì phải đối phó nữa, thật sự có chút tiếc nuối.”

……

Đỗ Phi Phi cảm thấy mình đồng tình với hắn quá sớm. Nên sớm nghĩ đến, người có thể cùng Diệp Thần ngồi uống trà, tuyệt đối không phải lương thiện gì! Sao vừa rồi nàng có thể cảm thấy hắn là một thanh niên đơn thuần cơ chứ?

Diệp Thần dường như đọc được suy nghĩ của nàng, bổ sung: “Khi người này mười lăm tuổi, đã có nha đầu thông phòng.”

Tuy rằng Đỗ Phi Phi không phải xuất thân nhà giàu, nhưng đối với bốn chữ nha đầu thông phòng nàng vẫn hiểu được.

Đoan Mộc Lương Tú vội vàng giải thích: “Khi đó ta còn trẻ người non dại, là tuổi tràn đầy lòng hiếu kỳ.”

Diệp Thần nói: “Mười sáu tuổi nạp hai thê thiếp.”

“Ách, đó là chủ ý của mẫu thân. Bởi vì Đoan Mộc gia của chúng ta đời đời chỉ có một người nối dõi, tiền bối trong nhà lo sợ.”

“Mười tám tuổi, đã muốn có một phu nhân ba thê thiếp năm nha đầu thu phòng.”

“Chuyện đó, chuyện đó…” Đoan Mộc Lương Tú nhìn Đỗ Phi Phi, vẻ mặt cầu xin: “Khi đó ta còn chưa gặp nàng.”

Vu Hữu Chúc hiếu kỳ hỏi: “Chẳng lẽ Diệp đại hiệp còn chưa đón dâu sao?”

Đoan Mộc Lương Tú tức giận nói: “Ai dám gả cho hắn?”

……

Vu Hữu Chúc nhìn Đỗ Phi Phi.

Đỗ Phi Phi đáng thương nhìn phía Diệp Thần, “Diệp Thần đại nhân, ngài có muốn cân nhắc Hoắc Bình Bình hay không? Ta cảm thấy nàng rất có dũng khí.”

Diệp Thần mỉm cười nói: “Ta cảm thấy hiện tại ngươi cũng rất dũng khí chết.”

Đỗ Phi Phi thở dài nói: “Ta chỉ hỏi một chút thế thôi.”

Đoan Mộc Lương Tú nói: “Phi Phi, nếu nàng muốn thoát khỏi ma trảo của Diệp Thần, cửa lớn nhà ta lúc nào cũng mở rộng đón nàng.”

Diệp Thần nói: “Ngày mai nhà ngươi cũng chỉ còn lại cửa lớn.”

Đoan Mộc Lương Tú lại bắt đầu nhảy loạn: “Ngươi dám uy hiếp ta, ngươi lại dám uy hiếp ta, ta đường đường là Cẩm Tú hầu, một kẻ bình dân như ngươi lại dám uy hiếp ta?!”

Diệp Thần nói: “Nếu ngươi cần, ta có thể từ nơi này đá ngươi đến nóc nhà đối diện.”

……

Đoan Mộc Lương Tú xoay người về phía Đỗ Phi Phi, đáng thương nói: “Hắn uy hiếp ta.”

Xoẹt!

Tay áo Đoan Mộc Lương Tú mất nửa đoạn.

Vu Hữu Chúc vui mừng. Vừa rồi hắn còn đang đoán khi nào Diệp Thần sẽ ra tay, quả nhiên vẫn không nhịn được.

“A!”

Tiếng thét chói tai của Đoan Mộc Lương Tú rung trời

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play