Thư sinh so sánh lợi ích thực tế, lập tức duỗi tay bắt mạch cho trụ trì.
Tiêu Đại Thánh vội hỏi nói: “Sao rồi?”
Thư sinh thở dài nói: “Kinh mạch bị chấn đoạn.”
Tiêu Đại Thánh tức giận quay về phía đại hán áo vàng: “Ngươi là ai? Vì sao lại ra tay độc ác với một người nhà phật như vậy?”
Nãy giờ đại hán vẫn lạnh lùng nhìn bọn họ, cho đến tận khi hắn nói chuyện mới cười lạnh nói: “Người nhà phật. Ồ? Người nhà phật cơ đấy.” Hắn đột nhiên quay đầu cười lạnh nói với đám người phía sau, “Các ngươi nói xem, Tiểu Hạt tử Mai Thập Tam nương của chúng ta có phải người nhà phật hay không?”
Mọi người đều mang bộ mặt dữ tợn, vẻ mặt căm hận.
……
Tiêu Đại Thánh và Đỗ Phi Phi ngẩn ra.
Tuy rằng bọn họ không biết Tiểu Hạt tử là gì, nhưng tuyệt đối đã nghe qua tên của Mai Thập Tam nương.
Lúc trước thổ phỉ ở đường Sơn Đông hoành hành, trong đó hung tàn bạo ngược nhất chính là đám người Hỏa Thiêu Vân. Hỏa Thiêu Vân do mươi ba huynh đệ kết nghĩa cầm đầu, trong đó nhỏ nhất chính là Mai Thập Tam nương, nàng cũng là nữ nhân duy nhất trong Hỏa Thiêu Vân.
Nghe đồn Hỏa Thiêu Vân chẳng những hung tàn, còn cực kỳ giảo hoạt. Nếu không phải cuối cùng Thôi Đông Lâm thống lĩnh võ lâm chính đạo Sơn Đông bố trí tầng tầng cạm bẫy, dồn bọn họ vào đường cùng, chỉ sợ lúc này bọn họ vẫn đang làm hại bốn phương.
Trụ trì thở dài nói: “Thí chủ, những chuyện lúc trước đều trôi qua như mây khói, đã tránh được một kiếp, sao không hối cải, lần nữa trở lại làm người?”
Hán tử cầm đầu cả giận nói: “Hay cho câu tránh được một kiếp! Lúc trước nếu không phải ngươi thông đồng với Thôi Đông Lâm, bán đứng chúng ta, hại các huynh đệ chết thảm, chúng ta sao có thể rơi vào hoàn cảnh hiện nay? Mười năm nay, ngươi có biết chúng ta sống như thế nào không? Đám chó điên ở Sơn Đông không ngừng phái người săn đuổi, làm hại chúng ta cả ngày trốn đông trốn tây, chẳng khác gì chó nhà có tang, chỉ chỉ sợ ngày nào đó mở mắt ra, thấy đao đặt trên cổ, chết cũng không biết chết như thế nào. Nhưng may mà trời cao có mắt, chúng ta vốn chỉ muốn đến am ni cô tìm vui, không ngờ lại gặp cố nhân, nay thù mới hận cũ, nên thanh toán cả đi thôi!”
Phía sau hắn, đám cướp cũng hô hào hưởng ứng, thanh thế kinh người.
Nhóm ni cô bị dọa đến sợ run.
Tiêu Đại Thánh nhíu mày, cảm thấy mọi chuyện thật khó giải quyết. Tuy nói hắn và trụ trì có giao tình tốt, nhưng chuyện này liên can phức tạp, không thể tùy tiện nhúng tay.
Đỗ Phi Phi lén lút kéo kéo tay áo Diệp Thần, “Chúng ta làm gì đây?”
Khóe miệng Diệp Thần cong lên: “Xem kịch vui.”
Là khoanh tay đứng nhìn?
Đỗ Phi Phi nhìn đám người Thiêu Hỏa Vân hùng hổ, cảm thấy mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, khóe mắt của tên cầm đầu đột nhiên liếc đến chỗ Diệp Thần, cười dữ tợn nói: “Các ngươi cũng không cần khó xử có nên giúp đỡ hay không, dù sao thì hôm nay…… các ngươi đều phải chết!”
……
Đỗ Phi Phi lại kéo ống tay áo Diệp Thần.
Diệp Thần mỉm cười nói: “Thật là một người đáng yêu.”
Tiêu Đại Thánh thấy bọn họ dần dần vây lại đây, vội vàng giúp đỡ trụ trì lui về phía sau.
Thư sinh khẩn trương xông lên cầu thang, trốn đến phía sau Đỗ Phi Phi.
Diệp Thần duỗi tay đẩy một cái, hắn loạng choạng nhào ra bên ngoài.
Vẻ mặt thư sinh như sắp khóc, “Nữ hiệp, cứu mạng.”
Diệp Thần nói: “Cầm đao không nhất định là nữ hiệp, cũng có thể là người bán đao.”
Thư sinh, Đỗ Phi Phi: “……”
Tiêu Đại Thánh nhìn đám ni cô chung quanh nói: “Các ngươi có ai biết võ công hay không?”
Đám ni cô đưa mắt nhìn nhau, đều lắc đầu.
Trụ trì cười khổ nói: “Các nàng cũng không biết thân phận của ta, sao ta có thể dạy các nàng võ công.”
Tiêu Đại Thánh nói: “Vậy bây giờ ngươi còn có thể đánh hay không?”
Trụ trì nói: “Ngươi không thấy, cơ thể của ta đều bị ngươi kéo đi sao?”
Tiêu Đại Thánh: “……”
Tiêu Đại Thánh lui đến trước người Diệp Thần và Đỗ Phi Phi.
Đám ni cô và thư sinh đều chen ở phía sau bọn họ.
Tiêu Đại Thánh nói: “Xem ra, chỉ còn chúng ta có thể ra tay.”
Đỗ Phi Phi nhìn Diệp Thần nói: “Nếu như ngươi ra tay, có thể lập tức giết chết tất cả bọn họ hay không?” Nàng nhớ rõ lần trước hắn không mất bao nhiêu sức lực đã lập tức giết chết toàn bộ tử sĩ của Đường Môn.
Diệp Thần sờ sờ cằm nói: “Không thể.”
“Vì sao?”
“Bởi vì hiện tại ta không thể đánh lén như lần đó.”
……
Đỗ Phi Phi nhớ lại, lần đó hình như đúng là Diệp Thần ra tay bất ngờ.
Diệp Thần nói: “Ta muốn……”
Giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại.
Đỗ Phi Phi bị một chưởng của hắn đánh về phía trước.
Bước chân nàng lảo đảo một lúc mới đứng vững, quay đầu nhìn thấy tình thế giữa sân thay đổi hoàn toàn, trụ trì vừa rồi còn hấp hối lại đang đánh loạn với Tiêu Đại Thánh.
Diệp Thần đứng tại chỗ bất động.
Trên người hắn có hơn mười sợi dây thừng vàng rực rỡ quấn lấy.
Đám ni cô và thư sinh vốn sắc mặt sợ hãi trắng bệch lại đang đắc ý nắm đầu dây thừng.
Đỗ Phi Phi ngạc nhiên nói: “Có ai muốn giải thích cái gì đó hay không?”
Tên thổ phỉ cầm đầu cười to nói: “Diệp Thần, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Hắn nói xong, vung đao lên, thống lĩnh mọi người liều chết xông lên.
Đỗ Phi Phi không dám chậm trễ, lập tức rút đao chặn lại.
Vừa vào vòng chiến, trong lòng nàng thầm kêu không ổn. Đám người trước mặt còn ra tay mạnh mẽ hơn cả tử sĩ của Đường Môn, mà võ công của nàng so với khi ở Đường Môn, hoàn toàn không có chút tiến bộ nào.
Thư sinh thấy Diệp Thần vẫn bình tĩnh ung dung, không khỏi cười nói: “Kiếm Thần không hổ là Kiếm Thần, cho dù sắp chết, vẫn không thay đổi sắc mặt.”
Diệp Thần lười biếng nói: “Các ngươi cảm thấy có thể trói được ta?”
Thư sinh nói: “Đây là dây thừng của Đông Hải Long Vương, cho dù trong tay ngươi có Vô Tận cũng chưa chắc có thể chém đứt, huống chi tay ngươi trống không. Ta nghĩ trói ngươi hẳn là không có vấn đề gì.”
Diệp Thần nói: “Cho nên ngươi muốn dùng thứ này trói chết ta?”
Thư sinh nói: “Như thế thì sao?”
Diệp Thần thở dài nói: “Thủ hạ của Nam Dương vương quả nhiên là một phường giá áo túi cơm.”
Thư sinh cũng không tức giận, “Xin chỉ giáo cho?”
Diệp Thần lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, “Tuy rằng ta không chém được dây thừng này, nhưng mà……” Cổ tay hắn chuyển một cái, kiếm khí vô hình như tên bắn ra.
Thư sinh cách hắn gần nhất, nhưng cũng là người phản ứng nhanh nhất, từ lúc Diệp Thần nói hai chữ “nhưng mà”, hắn đã cảm giác không ổn, vội vàng tránh đi nơi khác.
Có điều những ni cô kia không tốt số như vậy.
Kiếm khí như thanh kiếm dài, vô hình xuyên qua thân thể của các nàng.
Chỉ nghe thấy tiếng kêu rên vang lên gần như đồng thời, sau đó thân thể các nàng lần lượt đổ xuống đất, chết.
Thư sinh nhìn thấy hoảng sợ.
Đám ni cô chết, dây thừng trong tay bọn họ cũng tự nhiên được buông ra.
Diệp Thần chậm rãi cởi từng sợi dây thừng, ngoại trừ một sợi cuối cùng —
Thư sinh nhìn sợi dây thừng trong tay mình, nhẹ nhàng buông tay.
Lúc này, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
Diệp Thần phủi phủi quần áo, nhíu mi nói: “Ngươi nói xem, các ngươi có phải là giá áo túi cơm hay không?”
Thư sinh cười khổ nói: “Phải.”
Bọn họ không giá áo túi cơm thì ai giá áo túi cơm, chỉ nghĩ dây thừng có thể trói được Diệp Thần, nhưng không nghĩ đến chuyện cho dù dây thừng có lợi hại, nhưng người sử dụng không chịu nổi một kích cũng vô dụng.
Đỗ Phi Phi đánh đến đổ mồ hôi đầy người, đúng lúc cảm thấy không thể nào chống đỡ được nữa, kẻ địch bên người đột nhiên ngã xuống một đám.
Những kẻ còn lại thấy tình hình không ổn lập tức không đánh mà chạy.
Nàng thu đao xoay người.
Diệp Thần đứng ở chỗ cao nhất của bậc thang, áo trắng bay bay, dây thừng trên người đã được cởi bỏ hết.
Thư sinh yên lặng đứng ở một bên, con ngươi đảo loạn.
Cùng là áo trắng, nhưng phong độ và khí chất của bọn họ lúc này thật sự đối lập.
Đỗ Phi Phi nghĩ: Đây là thế giới của người thắng làm vua.
Trụ trì đang đối chiến với Tiêu Đại Thánh thấy tình thế không ổn, cũng vội vã tung ra hư chiêu, chạy trốn theo đám đại hán.
Tiêu Đại Thánh chần chừ không biết có nên đuổi theo hay không.
Tình thế chiến đấu vừa rồi còn kinh tâm động phách trong nháy mắt đã không còn.
Đỗ Phi Phi nhìn thư sinh, hiếu kỳ nói: “Sao ngươi không chạy?”
Thư sinh thở dài nói: “Không chạy được.”
Tiêu Đại Thánh xoay người đi tới: “Diệp Thần đã liệt hắn vào mục tiêu, nếu hắn dám chạy, giờ phút này đã trở thành vong hồn dưới kiếm khí.”
— Diệp Thần đã liệt hắn vào mục tiêu, nếu hắn dám chạy, giờ phút này đã trở thành vong hồn dưới kiếm khí.
Không hiểu sao, nghe câu nói này, Đỗ Phi Phi lại rùng mình.